Lý Kỳ gật đầu cười:
- Đó là, Thái sư một ngày kiếm tỷ bạc, sao có thể nhàn rỗi tới để ý mấy chuyện vặt vãnh.
Thái Kinh lườm hắn một cái, nghiêm mặt nói:
- Lý Kỳ, ngươi là một người thông minh, có một số việc lão phu không tiện nói quá rõ ràng, chính ngươi phải tự biết đúng mực! Có chút về sau, một bước đi sai, có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Vâng, thảo dân đã hiểu.
- Ừ, thôi, ngươi về nghỉ sớm đi, đêm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi.
- Vâng.
Lý Kỳ dẫn theo Trần A Nam và Tiểu Ngọc rời khỏi phủ thái sư quay về Tần phủ. Trên đường đi hắn một mực tự hỏi nếu đối phó với cha con Vương Phủ thế nào. Nếu Vương Phủ ra minh chiêu, hắn không sợ lắm. Hắn sợ là Vương Phủ ra ám chiêu, như vậy mới khó phòng bị. Nhíu mày suy tư hồi lâu, trong đầu bỗng toát ra một người, thuận miệng gọi:
- A Nam.
Cách nửa ngày, nhưng không có người phản ứng, Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần A Nam và Tiểu Ngọc đang đi ở phía sau, cười cười nói nói, mặt liền trầm xuống, gọi:
- A Nam.
Lúc này A Nam mới nghe thấy, vội vàng chạy tới hỏi:
- Lý đại ca, có chuyện gì không?
Lý Kỳ lườm cậu ta một cái:
- Sáng sớm ngày mai ngươi ra ngoại thành phía tây một chuyến. Gọi Mã Kiều lập tức tới Tần phủ để ở. Nói là ta bảo vậy.
Mặc dù đầu óc của tay Mã Kiều có vấn đề, nhưng võ công thì không thể chê. Dùng y làm hộ vệ, thực sự rất thích hợp.
- Vâng, tiểu đệ biết rồi.
- Ừ, quay lại tán gái tiếp đi.
- Dạ?
Trần A Nam sững sờ, lập tức phản ứng, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, giống như cái mông khỉ vậy.
Ba người Lý Kỳ đi một lúc thì tới trước cửa Tần phủ, Trần A Nam đi lên gõ cửa, một lát sau, cửa liền mở.
Người mở cửa là Trần đại nương.
Trần A Nam ngẩn ra:
- Mẹ, mẹ một mực ở chỗ này chờ bọn con à?
- Ừ, là phu nhân bảo ta ở đây chờ Lý sư phó.
Trần đại nương hướng Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, phu nhân dặn nếu cậu về rồi, thì tới hậu đường một chuyến.
Lý Kỳ nhìn sắc trời, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Thím, sắp tới canh ba rồi, phu nhân còn tìm cháu làm gì?
Trần đại nương đáp:
- Lão thân cũng không biết. Tuy nhiên Phàn lão gia đã tới, đang ở hậu đường.
- Phàn Chính?
Lý Kỳ nhướn mày, gật đầu:
- Vâng, cháu biết rồi.
Trước khi tới hậu đường, hắn giao chú lừa cho Trần A Nam.
Đi vào hậu đường, Lý Kỳ gõ cửa:
- Phu nhân, là ta.
Rất nhanh cửa liền được mở. Người mở cửa là Tiểu Đào, nàng hướng Lý Kỳ thi lễ một cái.
Lý Kỳ gật đầu, đi vào nhìn. Thấy cha con Phàn Chính đều ở. Mà Tần phu nhân thì ngồi trên ghế trên, khuôn mặt có vẻ uể oải. Xem ra nàng không am hiểu lắm việc tiếp khách.
- Lý sư phó, cậu đã về rồi à.
Phàn Chính thấy Lý Kỳ đi vào, vội vàng đứng dậy chắp tay nói.
- Phàn lão gia tử, Phàn công tử.
Lý Kỳ chắp tay, sau đó hướng Tần phu nhân chào hỏi:
- Phu nhân.
Tần phu nhân gật đầu:
- Tối nay mọi việc đều bình thường chứ?
Phàn Chính cười ha hả:
- Nghe nói tối nay phủ thái sư mở tiệc chiêu đãi không ít khách quý. Chắc hẳn Lý sư phó đã mang tới cho Thái thái sư và các vị đại nhân kinh hỉ thật lớn.
Phàn Thiếu Bạch nghe phụ thân mình tán dương Lý Kỳ như vậy, trong mắt hiện lên tia không cam lòng. Nếu không phải Lý Kỳ chợt xuất hiện, thì việc tổ chức yến hội đã do Phàn Lâu gánh vác rồi.
Hừ, các ngươi tuyệt đối không thể tưởng được, Hoàng thượng cũng tới.
Lý Kỳ cười thầm, nhưng hắn cũng không có ý định nói tỉ mỉ. Dù sao ngày mai bọn họ liền biết, cười đáp:
- Phàn lão gia tử quá khen, nhờ phúc của phu nhân, mọi chuyện đều thuận lợi.
Còn chuyện hắn và cha con Vương Phủ nảy sinh xung đột, hắn nghĩ bụng này mai nói sau. Miễn cho phu nhân sợ tới mức đêm nay ngủ không yên.
Tần phu nhân nghe xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tính cách nàng vốn như vậy, không cầu có công, chỉ cần không gây ra sai sót là được. Nàng gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Lý Kỳ mỉm cười, hướng Phàn Chính hỏi:
- Không biết Phàn lão gia tử đêm khuya tới thăm là có chuyện gì?
Phàn Chính đáp:
- Việc thu mua Chân Điếm xảy ra một việc ngoài bất ngờ.
- A?
Lý Kỳ nhướn mày, quăng ánh mắt hỏi thăm.
Phàn Chính khẽ thở dài, nhìn Phàn Thiếu Bạch:
- Thiếu Bạch, con nói đi.
Phàn Thiếu Bạch gật đầu:
- Chúng ta vốn định mua mười Chân Điếm hơi lớn xung quanh Sư Tử Lâu. Lúc đầu tiếp xúc coi như thuận lợi, nhưng tới ngày hôm nay, chưởng quầy của một Chân Điêm chợt thay đổi, không chịu bán điếm cho chúng ta. Ta cho rằng trong chuyện này có miêu nị.
- Lúc trước lão hủ sợ đêm dài lắm mộng, cho nên ngay từ đầu đã ra giá cao để mua. Bọn họ căn bản không có lý do gì đê cự tuyệt chúng ta. Lão hủ sợ là đã để lộ tiếng gió, khiến cho Thái viên ngoại biết được. Với đầu óc của y, rất nhanh là có thể đoán ra ý đồ của chúng ta.
Ngữ khí của Phàn Chính có chút xin lỗi.
Việc này thật khó giải quyết.
Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, cân nhắc một phen, hỏi:
- Bên ngài đã mua được bao nhiêu Chân Điếm rồi.
- Tám nhà.
- Tám nhà là được rồi.
Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:
- Còn vịt?
- Cũng đã chuẩn bị xong.
Phàn Thiếu Bạch nghi ngờ hỏi:
- Lý sư phó, ngươi thoáng cái cần nhiều vịt như vậy làm gì?
Lý Kỳ cười đáp:
- Cho phép tại hạ chưa vội tiếc lộ. Ngày mai tại hạ sẽ sai người tới quý điếm lấy vịt. Quý điếm cũng nên chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ sợ kế hoạch của chúng ta phải tiến hành sớm hơn.
…..
Hôm sau.
Lý Kỳ cho mình và Tiểu Ngọc nghỉ ngơi nửa ngày, ngủ thoải mái lấy sức.
Mặt trời lên cao.
- A….
Một tiếng thét chói tai quen thuộc vang lên trong phòng Lý Kỳ.
- Lý sư phó, ngươi lại kêu gì vậy?
- Dm, sao lại là ngươi?
Lý Kỳ trợn mắt nhìn Mã Kiều ngồi mở mép giường. Đây đã là lần thứ hai Mã Kiều xông vào phòng ngủ của hắn.
Mấy ngày không thấy, Mã Kiều đen đi rất nhiều. Y nghi ngờ hỏi:
- Không phải ngươi bảo ta tới sao?
- Ta bảo ngươi tới?
Lý Kỳ trừng mắt:
- Lão tử bảo ngươi tới khi nào?
- Là tiểu tử A Nam kia nói vậy. Lẽ nào tiểu tử đó lừa gạt ta?
Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ửng:
- Ta là bảo ngươi tới Tần phủ, cũng không phải tới phòng ngủ của ta. Ngươi chưa từng đọc sách à, lẽ nào ngay cả tiếng người nghe cũng không hiểu?
- Lý sư phó, thứ nhất, ta từng đọc qua sách. Thứ hai, ngươi bảo ta tới Tần phủ. Nhưng ở Tần phủ ta không quen ai, chỉ có thể tới tìm ngươi. Cuối cùng, ta đã gõ cửa rồi. Nhưng ngươi ngủ như heo vậy, gõ mãi mà không thấy trả lời.
Mã Kiều chậm rãi đáp.
Dm! Lại chiêu này.
Lý Kỳ không tin mình ngủ say như Mã Kiều nói. Mỗi lần Trần đại nương gõ cửa, mình đều tỉnh. Mà mỗi lần người này tới, giống như u hồn vậy, mình không thể phát giác. Vừa định mở miệng mắng, chợt thấy Mã Kiều cầm một cây quạt trong tay. Cây quạt kia sao mà quen quen, hắn hiếu kỳ hỏi:
- Cây quạt kia của ngươi…
Mã Kiều cười ha hả:
- À, cây quạt này đặt bên cạnh cái gối của ngươi. Ta thấy đẹp lên cầm lên nhìn một chút. Xin lỗi, trả lại cho ngươi.
Nói xong, y ngượng ngùng trả lại cây quạt