Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1633: Chương 1633: Đến ngày tròn mộng (2)




- Hoàng thượng, người … người để thần đi gặp Thái thượng hoàng sao?

- Thế nào? Ngươi không dám đi à?

- Việc này … không phải là không dám đi, chỉ có điều…

Triệu Giai cười nói:

- Ngươi yên tâm, phụ hoàng ông ấy từ lâu đã không còn trách ngươi nữa rồi, huống hồ có trách ngươi cũng đâu có thay đổi được gì.

Nói rồi y thở dài một hơi, rồi nói:

- Ngươi cũng biết đấy, hiện nay phụ hoàng cả ngày chỉ một mình ở trong cung, mà bằng hữu cũ của ông ấy, bây giờ cũng đã … , ngươi nếu có rảnh rỗi, thì tới chuyện trò với ông ấy cho vui.

- Hoàng thượng, người đang nói thật, hay nói đùa vậy ?

Triệu Giai trừng mắt nói:

- Đương nhiên là nói thật chứ, chỉ có điều ta hy vọng ngươi chuyển giúp ta một mẩu tin tới phụ hoàng.

“Biết ngay là làm gì có chuyện đơn giản thế mà”. Lý Kỳ lén nhìn Triệu Giai bằng ánh mắt coi thường, nói:

- Tin gì ạ?

- Thực ra phụ hoàng luôn muốn ra ngoài đi đây đi đó. Tuy ông ấy không nói ra, nhưng trong lòng ta rất rõ, ông ấy không phải là người có thể yên phận sống mãi trong cung. Hồi nãy trước lúc về, ông ấy còn bịn rịn nhìn ngó khắp nơi, hy vọng có thể nán lại thêm một chút nữa. Ta nhìn cảnh đó, trong lòng cũng không thấy thoải mái. Nhưng ngươi cũng biết, bây giờ đâu phải thời điểm thích hợp, cho nên ta muốn ngươi chuyển lời tới ông ấy, để ông ấy kiên nhẫn thêm thời gian nữa.

Lý Kỳ chần chừ chốc lát, trong lòng nghĩ trước sau gì cũng phải gặp, nên gật đầu nói:

- Vậy thì được, đợi khi cất xong rượu Thiên hạ vô song, thần sẽ đi vấn an Thái thượng hoàng.

Triệu Giai ừ lên một tiếng, đáp lại hắn bằng ánh mắt cảm kích, rồi nói tiếp:

- Ờ! Tí thì quên hỏi ngươi. Thứ thủy tinh thần kỳ của ngươi, chính là thứ chế tạo thiên lí nhãn?

Lý Kỳ trở nên vô cùng cảnh giác, gật đầu.

Triệu Giai nói giọng khó chịu:

- Ánh mắt ngươi là có ý gì, hay là sợ ta lấy mất thứ thủy tinh đó của ngươi.

- Đương nhiên … không phải.

Triệu Giai hừ lên một tiếng, nói:

- Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không để tâm đến miếng thủy tinh đó của ngươi đâu.

Lý Kỳ vui mừng nói:

- Thật không ạ?

- Thấy chưa, thấy chưa. Rõ ràng nãy giờ ngươi lo lắng chuyện đó.

“Lại không à. Miếng thủy tinh này là vốn liếng đổi đời của ta, đù má, ta không lo lắng thử hỏi có được không?” Lý Kỳ cười, không đáp lời.

Triệu Giai nói:

- Giờ này ta có thể trịnh trọng thông báo với ngươi, ngươi không cần lo lắng, ta tuyệt đối không ép ngươi phải giao nộp thủy tinh. Vừa nãy ta đề cập đến nó , thứ nhất là vì hiếu kỳ, thứ hai là muốn ngươi bảo quản thủy tinh cẩn thận, không được để lộ ra ngoài, nếu cần thiết, ngươi có thể điều cấm quân giúp ngươi bảo vệ.

“ Uầy! Tốt vậy sao!”. Lý Kỳ nói:

- Đa tạ hoàng thượng đã thông cảm. Xin cho phép thần hỏi một câu, sao hôm nay tự nhiên người lại trở nên phóng khoáng như vậy?

- Lẽ nào trước đây ta hẹp hòi lắm sao? Ngươi chớ có quên, khoản tiền đầu tiên ngươi kiếm được, là kiếm của ta đây này.

Lý Kỳ nhớ lại khi mình ở Túy Tiên Cư làm món ăn đầu tiên, thực khách chính là Triệu Giai. Bao nhiêu chuyện cũ lại ùa về trong tim, bất giác phá lên cười, nói:

- Vâng, vâng, vâng. Việc này thần đương nhiên nhớ rõ, lúc đó đúng là lần đầu tiên thần nhìn thấy đĩnh bạc to như thế, làm thần sướng chết đi được.

- Ngươi nhớ là tốt rồi.

Triệu Giai khẽ hừ lên một tiếng, nói :

- Không giấu gì ngươi, nếu đổi lại là người khác, ta nhất định bắt y phải giao nộp thủy tinh, nhưng ngươi thì khác, bởi vì ngươi là người ta tin tưởng nhất. Khi ngươi mang tất cả của cải ra chống Kim, ta đều ghi nhớ hết trong lòng, cho nên ta tin chắc là khi quốc gia cần, không cần ta phải nói, ngươi cũng nhất định sẽ làm giống lần trước thôi.

Lý Kỳ “có qua có lại mới toại lòng nhau” nói:

- Nhưng thần tin tưởng Hoàng thượng người sẽ không để cho tình huống đó lại xuất hiện nữa, cái này cũng giống như người tin tưởng ta.

Nói xong, hai người cùng lúc phá lên cười.



Quân thần hai người bọn họ nhân lúc nhàn rỗi hiếm hoi, ngồi khoanh chân đàm đạo, nhưng câu chuyện lại chẳng liên quan gì đến quốc gia, đa số là ôn lại kỷ niệm xưa, mãi đến canh ba hôm sau, Triệu Giai mới hồi cung.

Lý Kỳ tiễn Triệu Giai về, vươn vai một cái, quay sang nói với Mã Kiều:

- Hồng Nô bọn họ đã về chưa?

Mã Kiều nói:

- Đã về rồi ạ, nhưng nàng ấy nói hôm nay sẽ qua ở Tần phủ.

- Tránh mặt, rõ ràng là tránh mặt ta.

Lý Kỳ điên tiết nói :

- Được rồi, ta không tin là các người lại không về nhà, đám đàn bà phá hoại này, thật làm ta tức chết đi được, năm ngàn quan, đậu má, ta phải bán bao nhiêu hộp cơm mới kiếm lại được đây.

Hắn gạt lệ bước ra khỏi chùa Tướng Quốc.

Về đến nhà, Lý Kỳ bốc hỏa đùng đùng, tắm qua một cái, rồi cố gắng làm lắng dịu cơn lửa giận trong lòng mình, sau đó mởi trở vào phòng, chỉ thấy một gian phòng im phăng phắc, im lặng đến độ khiến người ta thấy sợ hãi, bất giác trong lòng dấy lên thoáng chút cô đơn, “mấy người phụ nữ này đúng thật là…, vào đêm đoàn viên như hôm nay, mà lại để ông chồng này một mình với khuê phòng trống rỗng, cũng không biết lưu lại lấy một người ở cùng ta. Cứ nghĩ là lấy bốn cô vợ, có muốn cô đơn chắc cũng chẳng đến lượt ta, vậy mà, haizz, đúng thật là thê lương quá, chỉ trách ta bình thường dung túng bọn họ quá đà thôi”.

Lý Kỳ buồn bực đến độ đèn cũng chẳng muốn châm, nhưng ánh trăng cũng đủ sáng để y đến được bên thành giường.

Nhưng vừa mới nằm xuống, đột nhiên thấy bên cạnh có nằm một người đang trùm kín chăn, y nhất thời sợ toát mồ hôi hột, nhảy cẫng lên, nói:

- Ai?

- Phu quân đừng sợ, là thiếp đây.

Chỉ thấy một người từ trong chăn chui ra, ánh trăng sáng vằng vặc nhẹ nhàng rọi trên khuôn mặt mỹ miều kia, đôi mắt sáng, dáng người yêu kiều, làn da trắng muốt gợn lên những sợi hồng hồng, mái tóc dài vén ra tạo thành một hình cánh quạt.

Đây đúng là một báu vật, đẹp nghiêng ngả trời đất.

Cô nàng đó chính là Phong Nghi Nô.

Lý Kỳ mắt chữ “O” mồm chữ “A”, hắn giận mình tại sao lại không châm đèn, để bù đắp cho sơ suất của mình, hắn không thể không trợn tròn hai mắt. Trời … trời ơi! Người ban tặng cho tôi món quà lớn thế này, thực lòng tiểu đệ nào đã có chuẩn bị tâm lý gì đâu! Ha ha! Đêm nay đúng là trúng mánh rồi.

Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đứng im như phỗng, ánh mắt hơi thoáng qua chút vui mừng, vươn cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ Lý Kỳ, khe khẽ thì thầm vào tai y, nói:

- Phu quân, huynh còn giận Nghi Nô sao?

Bé con, không ngờ lại dám chơi trò này với ta, nhưng ta thích đấy. Lý Kỳ cố gắng kiềm chế ý nghĩ nông nổi muốn vồ lấy báu vật kia, y lù lù bất động, thản nhiên nói:

- Vô cùng, vô cùng giận.

Phong Nghi ô hơi liếc Lý Kỳ một cái, đôi môi đầy đặn nhẹ nhàng hôn lên má Lý Kỳ một cái, nói:

- Còn giận nữa không?

- Hình như đỡ hơn một chút.

Phong Nghi Nô lại khe khẽ cắn vào môi Lý Kỳ.

- Giờ thì đã giảm hơn nửa rồi, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút xíu.

Không thể không nói, thái độ lúc đó của Lý Kỳ, đúng là gian không tả nổi.

Tên xấu xa này, đúng là bắt nạt người ta quá, mắtPhong Nghi Nô long lanh nhìn Lý Kỳ, chần chừ một khắc, rồi đột nhiên đưa bàn tay đang khẽ run run, kéo lấy bàn tay Lý Kỳ đặt lên ngực mình.

Lý Kỳ bóp nhẹ theo bản năng, cơ bản là một tay nắm không hết nhé, lại nghe thấy tiếng “rên”, tiếng “rên” này còn kích thích hơn Viagra cả trăm lần, Lý Kỳ làm sao mà nhịn được nữa, lao tới như một con sói đói vồ mồi.

Đoạn này bỏ qua một vạn chữ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.