Xem ra sự kiên nhẫn của bà ta đã bị con gái lấy hết rồi. Thực ra Lý Kỳ
rất hiểu cách làm này của Vương phu nhân, hơn nữa hắn cũng không phản
đối, dù sao hắn cũng không muốn Tần phu nhân thủ tiết cả đời, điều này
quả thực quá tàn nhẫn.
Bạch Thiển Dạ ngẩn cả người ra rồi lập tức hiểu ngay, nàng nhướn mày
không kìm nổi niềm vui, tài hoa, nhân phẩm của Trịnh Dật thế nào nàng tự biết thậm chí có thể nói là sản phẩm quốc gia miễn kiểm. Nếu Trịnh Dật
có thể đến đây trợ giúp, đối với Túy Tiên Cư mà nói đó là điều không thể tốt hơn, hơn nữa cũng là một công đôi việc, thậm chí nàng còn tự trách
mình sao không nghĩ ra điều này sớm hơn.
- Không được, con không đồng ý. Tần phu nhân không đợi Lý Kỳ mở miệng đã gạt phắt đi.
Vương phu nhân bất mãn nói: - Dao Nhi, vì sao lại không được.
Tần phu nhân hết lòng khuyên bảo nói: - Mẹ, Nhị ca tài giỏi con và mẹ
đều biết nếu để huynh ấy đến phòng thu chi nhỏ bé này quả thực như vậy
là không biết trọng dụng nhân tài.
- Không biết trọng dụng nhân tài?
Vương phu nhân lắc đầu cười nói.
Tần phu nhân nhăn mày lại nói: - Vì sao mẹ lại cười?
Vương phu nhân thở dài nói: - Dao Nhi, không biết trọng dụng nhân tài
vẫn còn hơn là đại tài mà vô dụng, nhìn xem mấy năm nay đứa bé đó làm
được những gì rồi? Nếu không để nó làm chút chuyện gì đó thì e rằng
người này cũng thành phế nhân rồi.
Tần phu nhân ngẩn ra ánh mắt tỏ ra sợ hãi.
Vương phu nhân nhìn con gái với vẻ trách cứ, rồi lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ngươi nghĩ sao?
- Chuyện này.... Ừ... Chuyện kia....
Hắn xoa xao tay cười ngượng ngùng, nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân chần chừ rồi lắc đầu nói: - Mẹ, con vẫn không đồng ý, dù
thế nào con cũng tuyệt đối không đồng ý để Nhị ca đến Túy Tiên Cư.
Xem ra đúng là nàng ta không cho Trịnh Dật một cơ hội nhưng vì sao nàng
ta phải làm vậy? Lẽ nào là phải can tâm thủ tiết cả đời sao? Lỳ Kỳ thấy
vẻ mặt kiên quyết của Tần phu nhân trong lòng hắn rất nghi ngờ.
Vương phu nhân cười nói: - Con gái, nhưng con không được quên, tập đoàn
Túy Tiên Cư hiện giờ không phải do con làm chủ nữa rồi. Nói xong bà ta
lại nhìn Lý Kỳ.
- Mẹ...
- Đừng dài dòng nữa.
Dường như Vương phu nhân rất quyết tâm, bà ta giơ tay ngắt lời Tần phu
nhân rồi lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, bá mẫu cũng không muốn làm khó dễ
con, con hãy bình tĩnh mà suy nghĩ, Trịnh Nhị có đảm nhiệm được chức vụ
này hay không?
Thế này mà bà bảo không muốn làm tôi khó xử à? Có chuyện gì cứ nói riêng với tôi là được, chúng ta có thể quyết định riêng sao bà cứ phải nói ra trước mặt con gái bà? Tôi không phải là người chắc? Lỳ Kỳ bực bội rồi
ngại ngần nói: - Đương nhiên, đương nhiên rồi, nhưng bá mẫu có thể thay
Trịnh Nhị Lang quyết định sao?
Tần phu nhân vội hỏi:
- Đúng vậy, mẹ, mẹ cũng không phải người thân của Nhị ca, sao có thể quyết định thay huynh ấy được?
Vương phu nhân nói: - Các con yên tâm ta đã có cách.
Cái gì mà có cách chứ, đơn giản chỉ là lấy con gái của bà ra làm mồi để người ta mắc câu mà thôi.
Lý Kỳ hiểu, Bạch Thiển Dạ hiểu thì đương nhiên Tần phu nhân cũng hiểu,
chỉ thấy bà ta tức giận nói: - Mẹ, mẹ làm vậy với Nhị ca thật không công bằng, Trịnh nhị ca sẽ nghĩ sao chứ?
Vương phu nhân quay đầu lại nhìn con gái nói: - Dao Nhi, mấy năm trước
vì mẹ nhẫn nhịn đã làm mất hạnh phúc của cả đời con, bây giờ mẹ sẽ không bao giờnhượng bộ nữa, nếu con không muốn Trịnh Nhị đến, cũng không
được, trừ phi....
- Chuyện này con gái đã nói cả ngàn lần rồi quyết không thể được. Tần phu nhân tức giận từ chối.
Thì ra họ đã sớm làm rõ rồi, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ ngơ ngác nhìn nhau.
Bạch Thiển Dạ coi đây là chuyện tốt, nhưng sắc mặt của Tần phu nhân lại vô cùng khó coi, định nói gì đó rồi lại nuốt vào.
Vương phu nhân trừng mắt nhìn con gái rồi lại nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, coi như con giúp bà già này một chuyện, ta sẽ vô cùng cảm kích.
- Bá mẫu quá lời rồi!
Tần phu nhân lạnh lùng nói: - Lý Kỳ, ta không cho phép ngươi đồng ý.
Ngươi uy hiếp ta làm gì chứ? Hắn cười nói: - Phu nhân, hình như người
vẫn chưa làm rõ tình hình này, bây giờ là tôi làm chủ, thực ra trước kia ngươi chỉ cần cố gắng một chút thì sẽ không xuất hiện tình trạng này.
- Ngươi...
Vương phu nhân cười nói: - Nói như vậy là con đồng ý.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không phải.
Ba người đàn bà đều sửng sốt.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói: - Túy Tiên Cư của chúng ta không phải là
chỗ nói muốn đến là đến, lại càng không phải chỗ để thay thế thử người
khác, cho nên tôi cảm thấy vừa rồi mọi người nói chẳng có ý nghĩa gì cả
vì bản thân Trịnh Nhị Lang không có ở đây. Nếu y có ý này thì có thể đến chỗ chúng ta phỏng vấn, Túy Tiên Cư chúng ta luôn cầu người hiền như
khát nước, chúng ta cũng có tiêu chuẩn của riêng mình. Được thì được,
không được thì cũng không cần miễn cưỡng đến lúc đó có thể mọi việc đều
công bằng.
Dường như Vương phu nhân rất tin tưởng vào Trịnh Dật, bà ta mỉm cười gật đầu nói: - Theo lý là nên như thế, ta hiểu, đã làm phiền rồi, ta xin
cáo từ trước.
Bạch Thiển Dạ vội hỏi: - Cháu tiễn bá mẫu ra ngoài.
Vương phu nhân khoát tay nói: - Miễn đi, miễn đi. Nói xong bà ta lại nhìn Tần phu nhân: - Con cũng không cần tiễn ta.
Bà ta than nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Bà ta vừa ra khỏi cửa thì Tần phu nhân lạnh lùng nhìn Lý Kỳ: - Vừa rồi vì sao ngươi phải đồng ý?
Hắn nhún vai nói: - Tôi đâu có đồng ý, tôi chỉ nói chương trình tuyển nhân viên cho bá mẫu nghe thôi.
- Ngươi... hừ, nếu huynh ấy đến ta sẽ đi.
Phải thế sao? hắn mở bàn tay ra nói: - Nhưng thực sự ta không muốn phu
nhân đi, nhưng nếu phu nhân đã cố ý thì ta cũng không cản được. Nhưng,
ta cảm thấy con người của phu nhân ngây thơ quá, bộ phận kế toán của
công ty chúng ta đang thiếu người, ngươi cũng biết rồi, nếu có người
thích hợp đến phòng vấn vì sao chúng ta lại không cần. Đương nhiên,
phỏng vấn chỉ là bước đầu tiên, cho dù đối phương có vào được nếu ta
phát hiện người đó không thể đảm nhiệm được chức vụ này thì ta cũng
không hề nể tình mà sẽ mời y ra ngoài. Ngươi cứ cho rằng mọi người đang
nhằm vào ngươi, vậy thì tôi cũng không thể nói gì hơn.
Tần phu nhân lạnh lùng nói: - Không ngờ là trước sau ngươi vẫn là người ích kỉ.
Bạch Thiển Dạ ngẩn người ra thấy hai người họ lại muốn cãi nhau, nàng
vội hỏi: - Vương tỷ tỷ, muội nghĩ tỷ đã hiểu lầm Lý đại ca rồi.
Có ý gì chứ? Lẽ nào nàng ta cho rằng mình lợi dụng nàng ta để lừa Trịnh
Dật đến làm việc cho mình? Hắn thở dài thẹn quá thành giận rồi trợn mắt
lên nói: - Ta...
- Cốc, cốc, cốc....
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên ngắt lời Lý Kỳ.
- Nửa canh giờ sau hãy đến!
Lý Kỳ cũng không hỏi liền lên tiếng.
- Phó soái, có người trong cung đến.
Bên ngoài truyền đến thanh âm của Mã Kiều
Hoàng cung? Nửa tiếng sau có lẽ Quái Tử Thủ đến rồi. Lỳ Kỳ tức giận hừ
một tiếng rồi hít sâu một hơi nói: - Cửa không khóa, vào đi.
Cửa vừa mở ra, thấy hai gã cấm quân đang đứng bên ngoài, đầu tiên là hai người thi lễ với Lý Kỳ sau đó nói: - Hoàng thượng có khẩu dụ, tuyên
Kinh Tếể Sử lập tức vào cung.
Lần này Lý Kỳ không cần hỏi cũng biết hoàng thượng tìm hắn chắc chắn là
về chuyện quốc kì, bởi vì hai ngày trước hắn có nghe Vương Trọng Lăng
nói, cột cờ đã chuẩn bị xong rồi, hắn gật đầu nói: - Ta biết rồi.
Hắn nói xong lại làm lành với Tần phu nhân:
- Phu nhân, thực ra ta cảm thấy ngươi...
- Đủ rồi.
Tần phu nhân bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn hắn rồi cười
lạnh nói: - Vì sao lại là "ta cảm thấy"? từ lần đầu tiên gặp ngươi, lần
nào ngươi cũng nói "ta cảm thấy", vì sao ai cũng muốn nói với ta ba chữ
kia? Các ngươi cảm thấy ta tùy tiện, sự lựa chọn của ta là sai lầm, các
ngươi cảm thấy ta ngốc nghếch, cảm thấy ta ngu muội, ta cổ hủ? Thậm chí
cảm thấy ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa? Lẽ nào các ngươi cảm thấy nhất định phải chính xác sao? Vì sao trên đời này chỉ có ta là
không có tư cách nói ba chữ kia? Ngươi có biết trên đời này ta ghét nhất là cái gì không? Chính là các ngươi cứ giương cái lá cờ vì muốn tốt cho ta nên yêu cầu ta phải làm như vậy. Rốt cuộc ta phải làm thế nào? Ta
nên làm là Lý Kỳ, hay ta nên làm là Bạch Thiển Dạ? hay giả làm Qúy Hồng
Nô? Có lúc ta hi vọng mình có thể là kẻ ngốc, để can tâm tình nguyện cho các ngươi sắp xếp, tiếc là không phải thế, trong lòng ta hiểu các ngươi là vì muốn tốt cho ta nhưng các ngươi lại không hiểu rất đau khổ, các
ngươi có biết không. Ta phản bác không được, thậm chí nói một câu cũng
không thể, các ngươi mãi mãi muốn tốt cho ta. Các ngươi có biết không
trong mắt ta, Cao Nha Nội, Hồng công tử bọn họ còn hơn các ngươi ngàn
vạn lần, ít nhất bọn họ cũng không làm hỏng tất cả, không để cho người
khác khó xử, rối rắm như vậy, ta thực sự đáng để các ngươi đối xử như
vậy sao?
Những câu này vừa nói ra đã khiến mọi người ngây dại, bao gồm cả 2 hộ vệ đứng cửa.
Trong mắt bọn họ Tần phu nhân luôn là người không tranh quyền thế, là
tiên nữ không ăn khói lửa trần gian. Dù là Bạch Thiển Dạ cũng chưa bao
giờ thấy Tần phu nhân điên cuồng như vậy.
Nhưng hôm nay nàng ta lại để cho mọi người thật sự cảm nhận được, thực
ra nàng ta cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, nàng ta cũng có suy
nghĩ, có máu thịt của người đàn bà.
Cho dù Lý Kỳ có thể nghĩ ra ngàn vạn lý lẽ để phản bác Tần phu nhân,
nhưng lúc này đây hắn thực sự không nói nên lời. Hắn ngơ ngác nhìn Tần
phu nhân trong lòng vừa áy náy vừa hổ thẹn. Thậm chí hắn còn không bằng
được như Tần phu nhân nói, vì lúc trước hắn nói tất cả những đạo lý lớn
với Tần phu nhân, chứ thực sự không phải là vì muốn tốt cho nàng ta mà
mục đích thực sự của hắn chỉ là muốn lấy một nửa cổ phần của Túy Tiên
Cư.
Hơn nữa, cùng là nữ nhân cùng là hai đại tài nữ cách mà hắn đối xử với
Lý Thanh Chiếu và Tần phu nhân hoàn toàn không giống nhau.
Cho dù Lý Thanh Chiếu muốn cái gì, muốn làm gì hắn cũng sẽ lặng lẽ ở bên trợ giúp, dù là cách khuyên bảo cũng hoàn toàn không giống, hắn lúc nào cũng để cho Lý Thanh Chiếu một con đường sống. Hơn nữa bất kể thế nào
hắn cũng không bức ép Lý Thanh Chiếu phải làm chuyện gì.
Nhưng đối với Tần phu nhân hắn lại cùng thủ đoạn cực đoan. Như Tần phu
nhân nói, trong lòng hắn đúng là cảm thấy hắn là vì muốn tốt cho Tần phu nhân.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, hóa ra căn bản là hắn chẳng hiểu gì nàng ta,
có lẽ trong mắt nàng ta mình chỉ là thằng tôm tép. Thực ra không cần hắn phải nói nữa, đến Bạch Thiên Dạ cũng không hiểu, có lẽ trên đời này
không một ai hiểu được Tần phu nhân.
Như bây giờ cũng không ai hiểu được, vì sao lúc trước nàng có tài có
sắc, rất môn đăng hộ đối với Trịnh Dật mà lại đi lựa chọn một kẻ vô
danh, tiểu thương nhân ti tiện, thậm chí vì thế mà không tiếc trở mặt
với người nhà.
Tần phu nhân sau khi thổ lộ xong liền thở dài khoát tay nói: - Thực ra
ta đã sớm thỏa hiệp, ta chỉ hy vọng sẽ không có ai vì ta mà bị tổn
thương. Nói xong nàng ta liền xoay người đi vào phòng làm việc của mình.