Ngu Doãn Văn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn, hốc mắt đỏ lên rồi đột nhiên quỳ về phía Ngu Kỳ nói: - Con hổ thẹn với điều mà cha dạy bảo nhưng con
trai tự nhận là không làm sai, con không ăn trộm, ăn cướp lấy tiền
thưởng bằng đôi bàn tay của mình, vậy thì con sai ở chỗ nào?
- Ngươi... ngươi còn dám mạnh miệng, kẻ làm cha như ta hôm nay quyết sẽ
không tha cho ngươi. Ngu Kỳ giận đến mức không thể kiềm chế được liền
giơ tay lên.
- Ngu thiếu giám. Lý Kỳ trầm giọng gọi một câu rồi cau mày nói: - Ngươi đang mắng bóng gió gì thế?
Lúc này Ngu Kỳ mới nhớ ra Lý Kỳ xuất thân từ thương nhân, y thấy lời của mình có chút không ổn vội nói: - Hạ quan không dám.
Lý Kỳ hừ một tiếng rồi nói: - Không dám? Từ lúc bản quan vào cửa đến
giờ, ngươi rõ ràng không hề để tâm đến bản quan, câu nói nào của bản
quan ngươi cũng có ý kiến, rõ ràng là ngươi đang ngồi vị trí của ta mà.
Ngu Kỳ thấy hắn tức giận thực sự vội thở dài nói: - Hạ quan biết tội rồi.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hắn gõ bàn nói: - Có tội hay không là một chuyện khác, nó vẫn là trẻ
con, mặc dù có làm sai chuyện gì thì cũng phải cẩn thận dạy bảo, ngươi
lấy thế lớn như vậy để bảo ban trẻ con sao. Cho dù ngươi muốn hô hoán gì thì cũng phải hỏi cho rõ ràng đã chứ. Bất kể là công hay tư, ngươi đều
không được làm như vậy. Từ bây giờ nếu ngươi còn ngắt lời bản quan...
bản quan sẽ lấy quân pháp để ngươi tự giải quyết.
Mồ hôi lạnh của Ngu Kỳ chảy ròng ròng, y nói: - Tuân lệnh!
Lý Kỳ cũng bất đắc dĩ nhìn Ngu Kỳ, sau đó mới nói với Ngu Doãn Văn: - Ngu Doãn Văn, ngươi đứng lên trước đã.
Ngu Doãn Văn cũng là đứa trẻ thông minh, lần này nó không nhìn ánh mắt của cha nữa mà đứng thẳng lên.
Lý Kỳ hỏi: - Ngươi tuổi còn nhỏ như vậy mà cần một số tiền lớn như vậy, chắc chắn là đã gặp phải việc gì khó?
Ngu Doãn Văn gật đầu.
- Bản quan rất tò mò, nếu có thể nói.... bản quan muốn nghe lý do của ngươi.
Ngu Doãn Văn đồng ý đáp: - Cha thường dạy tiểu tử, làm quân tử phải thẳng thắn. Lần này tiểu tử đến là vì cứu mẹ.
Hắn là Ngu Kỳ đã đoán được từ trước, y khẽ nhắm mắt lại rồi thở dài.
Lý Kỳ cau mày nói: - Mẹ ngươi bị làm sao?
Ngu Doãn Văn đồng ý nói: - Năm ngoái, mẹ con bệnh nặng nhưng cả nhà con
chỉ dựa vào bổng lộc của cha mà sống. Nhân sâm đắt tiền như vậy, không
thể mua nổi. Mặc dù dùng số tiền lương kia cũng chỉ thỉnh thoảng mới trị bệnh được cho mẹ. Mấy hôm trước, tiểu tử vô tình nghe cha nói Giám sự
đại nhân dán thông báo treo tiền thưởng. Vì vậy tiểu tử đã nghĩ phải
thắng giải thưởng để chữa bệnh cho mẹ.
- Thì ra là thế. Lý Kỳ gật đầu rồi quay lại nhìn Ngu Kỳ nói:
- Ngu thiếu giám, vì sao ta chưa từng nghe ngươi nói về chuyện này.
Y cười khổ nói: - Giám sự, đây chỉ là việc nhà của hạ quan, đâu cần phải nói.
- Lẽ nào trong mắt ngươi, bản quan là người không biết điều vậy sao?
- Không... không phải, nhưng chuyện này bảo hạ quan phải mở miệng sao đây. Ôi!
Tiếng than ôi kia không khỏi khiến Lý Kỳ xót xa. Hắn lắc đầu nói: - Ngu
Doãn Văn, lòng hiếu thảo của ngươi rất đáng khen, nhưng ngươi có tự tin
không?
Ngu Doãn Văn không hề do dự mà đáp: - Nếu không tự tin tiểu tử đã không
đến đây, Nhưng mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên cho nên tiểu tử cũng
đã chuẩn bị cho sự thất bại rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Thú vị lắm. Vậy ngươi lấy bảo bối của mình ra đi.
- Vâng!
Ngu Doãn Văn gỡ túi phải xuống để lên đất, sau đó mở ra chỉ thấy bên
trong có 3 ống trúc khá dài. Trên mặt ống trúc có 4 cái lỗ. Một mặt bịt
kín, còn một mặt khác dùng giấy che lại, ngoài ra còn có một cây cung
nhỏ bằng trúc.
Ngu Kỳ thấy bảo bối đơn giản như vậy không khỏi thất vọng.
Lý Kỳ tò mò nói: - Đây là cái gì?
- Cái này của tiểu tử tên là " Hỏa tiễn 3 bậc".
- Lại là hỏa tiễn? Bây giờ hắn nghe thấy cái tên này mà không cười nổi,
hắn hỏi: - Vậy ngươi nói xem Hỏa tiễn 3 bậc này của ngươi có gì độc đáo?
Con ngươi của Ngu Doãn Văn đảo xung quanh dường như có hơi căng thẳng,
hồi hộp một chút nó mới nói: - Trước khi tiểu tử nói rõ về Hỏa tiễn 3
bậc, có một yêu cầu.
Hắn ồ lên một tiếng rồi nói:
- Ngươi nói nghe xem.
Ngu Doãn Văn nói: - Tiểu tử cho rằng vũ khí tốt nói thì không rõ được
chỉ có thử mới biết. Vì vậy tiểu tử muốn tỉ thí với Giám sự một lần.
Hai mắt của Ngu Kỳ trợn lên, nếu không có khẩu lệnh của Ký Kỳ thì có lẽ y đã hét lên rồi. Một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa mà dám khiêu chiến
với quan to Tam phẩm, ngươi quả là không cần mạng nữa rồi.
Nếu là người khác Lý Kỳ sẽ không phản ứng nhưng đối phương là Ngu Doãn
Văn, hắn cảm thấy hứng thú nói: - Ngươi nói cũng có lý, không biết ngươi muốn tỉ thí chuyện gì?
- Bắn tên.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy những tiếng cười khúc khích bên cạnh.
Hắn cau mày quay về phĩa Mã Kiều nói: - Ngươi cười cái gì?
Mã Kiều lắc đầu nói: - Không cười gì cả. Nhưng vẻ mặt thì rất kỳ quái.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Rõ ràng là ngươi cười, xem ra ngươi có vẻ rất hứng thú vậy để ngươi tỉ thí với cậu bé này đi.
Mã Kiều kinh ngạc nói: - Tôi?
- Ngươi không dám sao?
Mã Kiều hừ nói: - Mã Kiều tôi có gì mà không dám, chỉ có điều...
- Vậy là được rồi. Lý Kỳ không để cho y nói hết đã nói với Ngu Doãn Văn: - Để y và ngươi tỉ thí, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Ngu Doãn Văn vuốt cằm nói: - Kinh xin vị đại ca này thủ hạ lưu tình.
Chuyện gì đây chứ, Mã Kiều bực bội nói: - Bộ soái, đây không hợp lý, Mã
Kiều tôi đường đường là nam tử hán sao có thể đi ức hiếp một đứa trẻ
chứ, nếu để cho sư muội tôi biết, cô ấy sẽ khinh thường tôi.
Lý Kỳ đảm bảo nói: - Ngươi cứ yên tâm, đây là chuyện quân sự cơ mật, sư
muội ngươi tuyệt đối sẽ không biết đâu. Từ hôm săn thú trở về, hắn biết
nếu mình không muốn mất mặt thì không nên gặp lại cung tên nữa. Dù sao
không phải là mỗi lần may mắn thì sao có thể nhặt được báo, cọp...
Tuy Mã Kiều thật thà nhưng ở bên Lý Kỳ lâu như vậy rồi cũng hiểu con
người của hắn. Với tài bắn cung của hắn chắc chắn là không trốn nổi, y
liền nói với Ngu Doãn Văn:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ dùng 1 phần lực để đấu với ngươi.
Ánh mắt của Ngu Doãn Văn hiện lên sự giảo hoạt, nó nói: - Đa tạ đại ca đã giơ cao đánh khẽ.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy ngươi định so tài thế nào?
Ngu Doãn Văn nói: - Tiểu tử tập cung chưa đến 1 tháng, nếu lấy tâm làm
chuẩn đương nhiên là tiểu tử nhận thua, cho nên tiểu tử muốn thi xem ai
bắn xa hơn.
Mã Kiều tức giận nói: - Thực ra cho dù là so tài cái gì thì ngươi cũng thua.
- Lần tỉ thí này quan trọng là biểu diễn chứ không phải là thắng hay thua, không phải sao?
Mã Kiều sửng sốt nói: - Ngươi nói cũng có lý.
Trong lòng Lý Kỳ vô cùng mong đợi, hắn cảm thấy Ngu Doãn Văn đã chắm
chắc cuộc tỉ thí này trong tay, vậy chắc chắn không thể hiện sẽ không
đơn giản như vậy. Hắn cười nói: - Nói nhiều vô ích, phải đấu mới biết
được. Đi thôi.
Mọi người Quân khí giám đi đến bãi cỏ phía sau. Ngu Doãn Văn và Mã Kiều
đứng ở giữa đám cỏ. Còn Lý Kỳ, Ngu Kỳ đứng ở bên cạnh. Mã Kiều lấy cung
nhẹ, kéo thử để đảm bảo nó không bị đứt. Còn Ngu Doãn Văn cũng cầm 1 mũi tên ngồi xổm lên mặt đất, bắt đầu xoay xoay.
Lý Kỳ bỗng cười nói với Ngu Kỳ: - Thiếu giám, ngươi rất căng thẳng phải không?
Ngu Kỳ hơi sững sờ, lắc đầu nói: - Hạ quan không căng thẳng.
- Vậy ngươi nắm tay chặt như vậy làm gì?
- Hả?
Lúc này Ngu Kỳ mới ý thức được bàn tay mình đã đầy mồ hôi, y vội buông tay ra cười xấu hổ.
Lý Kỳ bỗng thở dài nói: - Ngu thiếu giám, đây vốn dĩ là chuyện nhà của
ngươi, bản quan không nói nhiều nhưng bản quan vẫn không thấy vui. Nếu
nói có gì không đúng ngươi cũng đừng trách.
- Mời Giám sự cứ nói.
- Thực ra trong chuyện này, ta cho rằng con trai ngươi giỏi hơn ngươi.
Một đất nước không thể tạo thành từ 1 người mà là một nhóm người, hoặc
có thể nói là một đoàn thế. Chúng ta sống trên cùng một lãng thổ thì đó
là duyên phận phải giúp đỡ lẫn nhau. Giúp nhiều hay ít đều không quan
trọng, mà quan trọng là ở chỗ có được một không khí vui vẻ. Ví dụ, nếu
ai cũng quét tuyết trước cửa vậy thì đất nước sẽ thiếu đi một ân tình.
Nếu như thế thật thì cho dù ánh mặt trời có chiếu ngươi cũng sẽ cảm thấy thế giới này lạnh như băng, thử hỏi ai mà sống được trong hoàn cảnh như vậy. Vợ ngươi đổ bệnh, chưa nói đến chuyện ngươi không thể giải quyết
được. Cho dù ngươi có giải quyết được thì chúng ta vẫn có thể hỏi thăm,
đây không phải là sự bố thí, đây là giúp đỡ lẫn nhau. Vì mỗi người có
một hoàn cảnh, ta và ngươi đều có lúc gặp khó khăn đến lúc đó ta cũng
cần có sự trợ giúp của ngươi.
Ngu Kỳ nghe xong xấu hổ đỏ mặt lên nói: - Giám sự dạy rất phải, hạ quan cổ hủ quá rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Không phải ta dạy ngươi, ta cũng không có bản
lĩnh này, ta chỉ hy vọng cuộc sống của chúng ta thêm vui vẻ, phong phú
hơn. Chứ không phải ngày nào đi lại nhìn thấy người ở nhà đối diện đi ra chỉ là người xa lạ.
- Hạ quan hiểu rồi.
Lúc này bỗng Ngu Doãn Văn nói: - Giám sự đại nhân, tôi chuẩn bị xong rồi.
Mã Kiều ngáp nói: - Tôi cũng chuẩn bị xong rồi.
Lý Kỳ quay đầu lại thấy Ngu Doãn Văn đã lắp tên vào ống trúc nhưng lúc
này nhìn cũng chẳng khác gì hỏa tiễn, chẳng qua là bao vải biến thành
ống trúc mà tôi, hắn duỗi tay ta nói: - Vậy thì bắt đầu đi.
Mã Kiều hỏi: - Ngươi bắn trước hay bắn sau?
Lý Kỳ vừa nghe thấy vậy liền đổ mồ hôi lạnh, tên Mã Kiều này trở nên ác như vậy từ khi nào thế?
Ngu Doãn Văn nói: - Chúng ta bắn cùng lúc đi.
- Cũng được.
Oa, đúng là một đôi Gay vong niên nha. Hắn nhếch miệng mấy cái, ai mà biết hắn là tà ác nhất trong chuyện này.
Mã Kiều nhẹ nhàng kéo cung, dây cung căng, anh ta nhìn cơ thể nhỏ bé của Ngu Doãn Văn lại bớt đi mấy phần lực, dường như cảm thấy vẫn chưa ổn, y lại thu lại mấy phần lực nữa.
Đầu tiên là Ngu Doãn Văn chúc mũi tên vuông góc xuống, một gã lính đi lên đánh lửa châm vào kíp nổ dưới ống trúc.
Ánh lửa vừa mới lóe lên, Ngu Doãn Văn lập tức giương cung, mũi tên hướng về phía trước, cậu ta cắn răng dùng sức mà kéo, hai tay cũng bắt đầu
run rẩy.
Nghe thấy vèo một tiếng.
Ngu Doãn Văn vừa bắn tên ra thì Mã Kiều cũng buông dây cung. Thực ra y
cũng không nhìn phía trước, dù sao cũng không đấu thực sự. Vừa rồi y còn lo lắng cho cơ thể nhỏ bé của Ngu Doãn Văn. Y sợ không bắn được tên đi
lại bắn trúng người. Có thể nói Mã Kiều là một người đàn ông đa sầu đa
cảm.
Hai mũi tên gần như được bắn ra cùng một lúc, nhưng độ chênh lệch rất rõ ràng. Mũi tên của Mã Kiều vừa bắn ra khỏi dây cung đã bỏ sau mũi tên
của Ngu Doãn Văn.
Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nhìn thấy mũi tên của Ngu Doãn Văn đến cực hạn, lắc lắc trên không trung, bỗng phần đuôi ống trúc phát ra ngọn
lửa, mũi tên kia như trống rỗng xuất một phần lực, không những không hạ
xuống mà ngược lại còn bay lên đuổi kịp và vượt qua mũi tên của Mã Kiều.
Ngũ Doãn Văn mỉm cười đắc ý.
Không phải là ảo giác, sút nữa thì Mã Kiều bắn cả con ngươi ra ngoài.
Lý Kỳ vừa nhìn thấy thế đã hiểu ngay không hổ là Ngu Doãn Văn, quả nhiên là một nhân tài, ồ không phải gọi là Thiên tài mới đúng.
Nghe thấy tiếng nổ bịch nhưng ở phía xa khói trắng bay lên.
Lý Kỳ trợn hai mắt hóa ra bên trong còn chứa huyền cơ.