Một bạt tai này có thể nói là rất vang dội, khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, trong phòng bếp lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động. Tuy rằng Lý Kỳ bình thường khá nghiêm khắc, nhưng rất ít động thủ đánh người, tối đa cũng chỉ là mắng vài câu, ngẫu nhiên vỗ vỗ đầu, đây là lần đầu bạt tai.
Bên má phải Ngô Tiểu Lục lập tức hiện ra dấu năm ngón tay rõ ràng, nhưng y dường như đã bị tát đến bối rối, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn trên mặt, chỉ ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi.
Bộ dáng Lý Kỳ dữ tợn, liếc mắt nồi nước trên lò, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, lạnh lùng nói:
- Lục Tử, nếu hôm nay có chuyện gì ngoài ý muốn, đời này ngươi coi như xong rồi.
Tuy rằng những lời này Lý Kỳ nói qua vô số lần, nhưng lúc này đây tất cả đầu bếp bao gồm cả Ngô Tiểu Lục cũng đều biết rằng không phải hắn nói đùa, nhưng không rõ tại sao Lý Kỳ lại đột nhiên tức giận.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn quét mọi người một cái, trầm giọng nói:
- Các ngươi ai uống qua súp này chưa?
Mọi người nhất tề lắc đầu.
Lý Kỳ nói:
- Thật sự?
Mọi người nhất tề gật đầu, bọn họ bị kinh sợ đều không dám mở miệng.
Lý Kỳ lại nhìn Trần Đại Trụ, lạnh lùng nói:
- Đại Trụ, ngươi nói thật với ta, rốt cuộc có người nào uống qua súp này hay chưa?
Trần Đại Trụ sợ tới mức cả người khẽ run rẩy, lắc đầu nói:
- Không… không có, súp này vừa mới nấu xong, Tiểu Lục Tử đang chuẩn bị nếm, ngươi đã tới rồi.
Lý Kỳ lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, nói:
- Trong quá trình xử lý con cá này, có đồ ăn mang đi chưa?
Trần Đại Trụ nói:
- Có… có, hình như có… ba nồi lẩu.
- Cái gì gọi là hình như? Rốt cuộc có bao nhiêu?
- Cũng chỉ có ba nồi lẩu. Không còn gì khác nữa rồi.
- Các ngươi...
Lửa trong mắt Lý Kỳ bắn ra bốn phía, giương một tay lên, chuẩn bị lại cho Ngô Tiểu Lục một bạt tai, nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng Ngô Tiểu Lục dường như mất đi ba hồn bảy vía, lại không hạ thủ được, hai nắm tay tay phát ra kẽo kẹt kẽo kẹt, cực giận nói:
- Mịe! Bố thật sự là bị các ngươi hại chết rồi.
Ngay sau đó hắn lại nói:
- Các ngươi đợi ở chỗ này cho ta, ai cũng không được động đậy, hai tay chắp ở sau lưng, ai dám động một cái. Bố sẽ cho nó ra đường đi xin cơm.
Nói xong hắn lao ra ngoài.
Những người còn lại vội vàng đem hai tay chắp sau lưng, quả nhiên là một cử động cũng không dám.
- Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc.
Lý Kỳ vừa đến đại sảnh, liền lớn tiếng la lên.
Tiểu Ngọc thấy sắc mặt Lý Kỳ lo lắng, khẩn trương từ lầu hai đi xuống, hỏi:
- Lý đại ca, có chuyện gì không?
Lý Kỳ hỏi:
- Mới vừa rồi mang ba cái nồi lẩu kia tới bàn nào?
Tiểu Ngọc ồ một tiếng, suy nghĩ một chút, nhân tiện nói:
- Chính là bàn ba.
Khi nói chuyện nàng chỉ vào hai bàn dựa vào tường bên trái. Lại chỉ vào một bàn ở giữa.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn quét ba bàn kia một cái, thấy cũng không có dị thường. Trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra, đơn giản dặn dò:
- Ngươi lập tức bảo bọn họ chớ ăn vội.
Nói xong hắn đi đến gần cái bàn ở trung tâm, cười nói xin lỗi:
- Vài vị khách quan, quấy rầy một chút, do tại trong phòng bếp chúng ta sai lầm, thả thiếu mấy loại đồ gia vị, hiện tại chúng ta muốn thu hồi nồi lẩu này, đối với việc này chúng ta cảm thấy hết sức xin lỗi.
Đây đều là khách quen của Túy Tiên Cư, có một người cười nói:
- Lý sư phó. Ngươi quá khách khí, chúng ta ăn cũng không kém bao nhiêu, không sao, không sao.
Những người còn lại cũng gật đầu phụ họa.
Lý Kỳ lại nói:
- Các vị có điều không biết, Túy Tiên Cư chúng ta từ trước đều muốn làm đến tận thiện tận mỹ, đây cũng là nguyên nhân vì sao tất cả mọi người muốn đến Túy Tiên Cư ăn cơm, vài vị khoan dung khiến Lý mỗ vô cùng cảm kích. Nhưng đây dù sao cũng liên quan đến danh dự của Túy Tiên Cư chúng ta, cho nên chúng ta cũng là chiếu chương làm việc, vì bù lại sai lầm của chúng ta, chúng ta sẽ cho người bồi thường các vị mỗi người một xâu tiền. Để biểu thị xin lỗi.
Mấy người nghe hắn đã nói như vậy, lại thấy có tiền thu, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Kỳ lập tức gọi vài cái tửu bảo lại đây, đem tất cả đồ ăn cùng với chén đũa trên bàn dọn đi, còn cố ý dặn các nàng đem mấy thứ này thả ở chỗ nào. Tiếp theo hắn lại lập tức thu hồi tất cả đồ ăn của hai bàn còn lại. Lại bảo bọn họ chờ một lát, phòng bếp lập tức mang đồ ngon lên cho bọn họ. Đợi hết thảy đều đã dặn dò thỏa đáng, hắn mới xoay người trở lại phòng bếp.
- Mới vừa rồi con cá kia là ai làm?
Thanh âm Lý Kỳ không lớn, nhưng mỗi người đều có thể nghe ra trong đó ngập trời tức giận.
- Lý ca --- là --- là ta.
Lúc này Ngô Tiểu Lục cũng phản ứng lại, đã sớm khóc đến không thành tiếng rồi, cho tới bây giờ y còn không biết mình đến tột cùng làm sai cái gì.
- Món nợ này đợi lát nữa ta tính với ngươi.
Lý Kỳ cố gắng nén xuống tức giận trong lòng, quét mắt nhìn mọi người, nói
- Ngoại trừ Lục Tử, còn có ai tiếp xúc qua cá này?
- Còn có ta.
- Còn có ta.
Trần Tiểu Trụ và một tiểu đồ đệ của Ngô Tiểu Lục đứng dậy.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại hỏi:
- Các ngươi là xử lý con cá này trên thớt đúng không?
Ngô Tiểu Lục chỉ cái thớt bên cạnh, nói:
- Chính… chính là ở chỗ này.
Lý Kỳ nhìn sang thớt kia, thấy bốn phía còn bầy đặt một ít đồ gia vị cùng với nguyên liệu của nó, cảm giác một trận đau đầu, hắn mới vừa rồi không được chính mắt nhìn thấy Ngô Tiểu Lục làm thế nào xử lý, sau khi gõ trán tự nghĩ một hồi, nói:
- Đại Trụ, ngươi lập tức gọi người đun mấy nồi nước sôi.
- Vâng.
Lý Kỳ đeo găng tay vào, dùng cái thìa tùy ý múc lên từ trong nồi nước một ít thịt cá để xem, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, hết sức cẩn thận lấy vung nồi nước đậy lên, bưng xuống dưới. Vỗ vỗ trán chỉ vào một người nói:
- Ngươi lập tức về phía sau viện đốt một đống lửa.
Tiếp theo hắn lại chỉ vào mấy người nói:
- Mấy người các ngươi lập tức đem thớt và toàn bộ đồ gia vị trút vào túi vải, buộc kín, chuẩn bị cầm tới hậu viện thiêu hủy, toàn bộ những thực vật cùng với dụng cụ khác dùng nước nóng tẩy trừ một lần cho ta, dụng cụ còn phải luộc trong nước sôi ba canh giờ.
Sau khi mọi người nghe xong, không ai không sợ hãi. Ngô Tiểu Lục lại ứa ra mồ hôi lạnh, y đã ý thức được chắc chắn mình đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ.
Lúc này, Ngô Phúc Vinh đột nhiên đi đến, thấy toàn bộ phòng bếp đều lộn xộn, hoang mang nói:
- Lý sư phó, phát sinh chuyện gì vậy?
Lý Kỳ cười khổ, nói:
- Ngô đại thúc, xem ra hôm nay chúng ta phải ngừng kinh doanh đến trưa rồi.
- Cái gì?
Ngô Phúc Vinh kinh hãi, nói:
- Vì sao?
Lý Kỳ vỗ cái trán nói:
- Thúc có từng nghe nói đến cá nóc bao giờ chưa?
Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, nói:
- Cái này lão hủ thật ra từng nghe nói tới, nghe nói cá nóc này có độc, không thể ăn, tuy nhiên lại chưa từng thấy.
Ông ta cũng chưa từng thấy bao giờ, thì càng thêm miễn bàn Ngô Tiểu Lục bọn họ, kỳ thật nhân loại rất sớm đã biết cá nóc này có độc rồi, nhưng là do ở tri thức thông dụng lúc đó không đủ, hơn nữa cá nóc có nhiều chủng loại, trừ phi là đầu bếp hoặc là người đánh cá không có kinh nghiệm, còn người bình thường rất ít biết.
- Đâu chỉ có độc. Thúc cũng đã biết, trong cơ thể cá nóc có độc tố, chỉ cần một giọt, có thể làm chết người đấy.
Lý Kỳ làm một cái thủ thế nói.
Về cá nóc, ở hậu thế rất nhiều người đều cho rằng mình biết cá nóc, kỳ thật cách nói này là sai lầm. Ở hậu thế đã có văn bản rõ ràng phân chia, cá nóc thuộc loại tương tự như cá vây tia, có vài loại trong cơ thể ngậm kịch độc, gọi là độc tố cá nóc, mà cá nóc còn lại gọi chung là thuộc bộ động vật có vú sống ở vùng nước ngọt. Có các loại như kỳ đồn trắng; chúng nó chủ yếu sinh hoạt tại Trường Giang và Hoàng Hà, trong bụng gan không độc. Cá heo binh không có được gọi “Cá heo”, bởi vì nó không phải loài cá.
Ngô Phúc Vinh hoảng hốt, vẻ mặt hoang mang nói:
- Nhưng cá nóc này có liên quan gì đến chúng ta?
Lý Kỳ liếc mắt Ngô Tiểu Lục, hừ nói:
- Mới vừa rồi thằng nhóc này cũng không biết lấy từ đâu ra một con cá nóc, còn chuẩn bị nấu ăn, may mắn ta chạy tới đúng lúc, bằng không cái mạng nhỏ này của nó cũng liền ở trong này rồi.
Sau khi Ngô Tiểu Lục nghe xong, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, nếu thật như theo như lời Lý Kỳ, như vậy y vừa rồi thật đúng là vừa lượn một vòng ở Quỷ Môn quan a.
Ngô Phúc Vinh nghe xong, trong lòng vừa kinh vừa sợ, hoàn toàn đi vào trạng thái bùng nổ, quơ lấy một cây lau mặt liền phóng tới Ngô Tiểu Lục, mắng:
- Lão hủ ngày hôm nay không thể không đánh chết ngươi tiểu tử thối không biết sống chết này.
Lý Kỳ vội vàng bám trụ Ngô Phúc Vinh, nói:
- Ngô đại thúc, hiện giờ người nó đều là độc tố, thúc tốt nhất là đừng động đến nó thì tốt hơn.
Ngô Phúc Vinh vừa nghe, lập tức dừng chân, hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Tiểu Lục nói:
- Đợi lát nữa lão hủ sẽ lại tính sổ với ngươi.
Ngô Tiểu Lục lúc này cũng bị dọa phát sợ rồi, làm sao còn nghe được Ngô Phúc Vinh tức giận mắng nữa.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Đáng tiếc ta không thấy bọn họ xử lý cá nóc này như thế nào, chỉ sợ bọn họ không cẩn thận cho độc tố của cá nóc này tới nguyên liệu khác, đến lúc đó những khách ăn, sẽ dẫn đến chết người nha, việc này liên quan đến mạng người, cũng không thể qua loa, cho nên ta tính toán rửa toàn bộ phòng bếp, buổi chiều nay khả năng không thể nấu ăn rồi.
Ngô Phúc Vinh gật đầu mạnh một cái, nói:
- Đúng đúng đúng, phải làm làm như vậy, phải làm làm như vậy.
Lý Kỳ lại là thở dài một hơi, bỗng nhiên nghĩ tới cá nóc xuất hiện từ đâu? Lập tức hỏi:
- Lục tử, ngươi lấy cá nóc này từ đâu tới?
Ngô Tiểu Lục còn chưa kịp phản ứng. Ngô Phúc Vinh giận không kềm được quát:
- Tiểu tử thối, ngươi đừng giả chết ở đây nữa, trả lời Lý sư nhanh lên.
Ngô Tiểu Lục bị một câu quát của Ngô Phúc Vinh đánh thức, nước mắt ròng ròng, khóc lóc kể lể nói:
- Lý ca, việc này không thể trách ta nha, ta vô tội đó, là có một vị khách đưa cho chúng ta, để cho chúng ta giúp gã nấu đấy, ta… ta không biết cá kia có độc, ta… ô ô.
Bởi vì hiện nay rất nhiều nhà dân chúng cũng chưa có người biết làm cơm, bọn họ có thói quen đến quán rượu ăn, cho nên bình thường lấy được một ít sơn hào hải vị, cũng mang đến quán rượu, trả một ít tiền công mời đám đầu bếp quán rượu giúp họ xử lý.
- Khách?
Lý Kỳ trầm mày xuống, việc này không phải có liên quan tới Vương Tuyên Ân đó chứ? Phân phó nói:
- Mấy người các ngươi lập tức về phía hậu viện thay y phục trên người mau.
Nói xong hắn lại gọi đến một đầu bếp, ghé vào tai y dặn dò vài câu, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Ngô Phúc Vinh cũng theo sát phía sau.
Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đến đến đại sảnh, lập tức gọi Tiểu Ngọc đi qua, nói:
- Tiểu Ngọc, lát nữa ngươi nói với khách, bởi vì lò lửa phòng bếp xảy ra chút vấn đề, cho nên buổi chiều hôm nay ngừng kinh doanh nửa ngày.
Tiểu Ngọc cả kinh nói:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Việc này đợi lát nữa lại nói cho ngươi.
Lý Kỳ quét mắt liếc nhìn một cái, hỏi:
- Nghe nói mới vừa có người khách cầm một con cá bảo chúng ta giúp y nấu.
Tiểu Ngọc khẽ nhíu mày, nói:
- Hình như là có một sự việc như vậy.
- Người nọ hiện giờ ngồi ở nơi nào?
Tiểu Ngọc nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên chỉ vào ngồi một cái bàn ở góc nói:
- Đó, chính là người đó.
Lý Kỳ nhìn theo phương hướng nàng chỉ, nhưng thấy ngồi bên bàn kia là một vị thanh niên chừng hai mươi tuổi, đang mặc màu xám áo dài, tướng mạo đường đường, thân hình lẫm lẫm, mày kiếm, đôi mắt như sao sáng, tầm ngực rộng rãi, đặc biệt đôi mắt kia, sáng ngời hữu thần, ánh sáng chứa lạnh lùng, hai đầu lông mày dường như trời sinh ẩn chứa một cỗ chính khí. Mặt khác trên bàn bày đặt một cây trường thương và một gánh nặng.