Hoàng Văn Nghiệp lo lắng nói:
- Lão gia, ta thấy Phàn Lâu đã liên kết với Túy Tiên Cư. Bằng không bọn họ không có khả năng lựa chọn thời điểm này ra tay.
Thái Mẫn Đức tức giận, hừ một tiếng:
- Ta biết rồi, mọi chuyện chắc chắn là do tiểu tử Lý Kỳ giở trò quỷ.
- Nhưng Phàn Lâu thoáng cái mua nhiều Chân Điếm như vậy làm gì?
Hoàng Văn Nghiệp có chút không hiểu.
Hai mắt Thái Mẫn Đức mị lên, trầm tư một lát, bỗng tinh mang lóe lên:
- Hắn muốn phá rối sự liên hợp giữa chúng ta và các quán ăn khác, chia rễ rồi tiêu diệt.
Hoàng Văn Nghiệp cũng phản ứng tới, nghi ngờ nói:
- Lẽ nào bọn họ muốn mua Chân Điếm, sau đó hạ giá thịt heo so tài thực lực với chúng ta? Nhưng điều đó không có khả năng. Phàn Lâu cho dù lợi hại hơn nữa, cũng đấu không nổi hơn hai mươi quán ăn liên thủ.
- Không, bọn họ nhất định không phải làm như vậy.
Thái Mẫn Đức lắc đầu:
- Ngươi ngẫm lại mà xem. Vì sao bọn họ mua Chân Điếm? Đơn giản là muốn Sư Tử Lâu không bán được thịt. Dân chúng bình thường hàng ngày chỉ kiếm được chút tiền, bọn họ nhất định sẽ nghĩ biện pháp dùng các thứ khác để thay thế thịt. Bọn họ khiến dân chúng mua đồ ăn của bọn họ, bởi như vậy, dân chúng sẽ không đủ tiền mua thịt. Nếu thật là như vậy, Sư Tử Lâu nhất định sẽ chia thịt của bọn họ cho chúng ta. Những quán ăn khác kiểu gì cũng có câu oán hận. Đây chính là bước đầu tiên của bọn họ. Còn bước kế tiếp như thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, bọn họ đã chiếm thế chủ động.
Hoàng Văn Nghiệp bừng tỉnh đại ngộ:
- Lão gia, nếu vậy thì chúng ta tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp ứng phó. Miễn cho đến lúc đó lại bị bọn họ làm cho trở tay không kịp.
Thái Mẫn Đức gật đầu:
- Như vậy đi, ngươi ngay lập tức tới Sư Tử Lâu, nói tình huống với Tiền viên ngoại, rồi nói với y rằng hạ giá thịt thêm một văn. Chúng ta ở phía sau giúp y đền bù số tiến đó. Bảo y mau mau bán hết thịt trong tay. Còn ta thì sẽ thương lương với những cửa hàng bán thịt kia, xem liệu có thể giảm bớt lượng thịt gửi tới Sư Tử Lâu không.
Hoàng Văn Nghiệp gật đầu:
- Vâng lão gia, ta đi ngay bây giờ.
Hoàng Văn Nghiệp vừa đi đến cửa, Thái Mẫn Đức bỗng kêu lên:
- Đợi chút.
Hoàng Văn Nghiệp hỏi:
- Lão gia, còn có việc gì à?
Thái Mẫn Đức lắc đầu:
- Không được rồi, tính cách của tay Tiền viên ngoại kia ta cũng biết một hai. Nếu giá thịt lại hạ thấp, chỉ sợ y sẽ không nguyện ý làm như vậy. Chắc đây cũng là nguyên nhân mà Phàn lão nhân lựa chọn ra tay với y. Thế này vậy, ngươi bảo y cứ ổn định giá tiền hiện tại. Chúng ta cùng các quán ăn khác thì nâng giá tiền lên một văn.
- Vâng.
Hoàng Văn Nghiệp gật đầu, mang theo vẻ mặt ưu sầu đi ra ngoài.
Có người sầu, dĩ nhiên là có người vui mừng.
Hàn huyên với phu nhân về vấn đề tình yêu tới cả buổi trưa, tâm tình của Lý Kỳ rất là tốt. Tay cầm quạt ngọc do Hoàng đế ban, cưỡi chú lừa đi tới Túy Tiên Cư. Điều duy nhất làm hắn không vui, chính là ánh mắt u oán của Mã Kiều ở bên cạnh.
Từ hôm nay trở đi, Mã Kiều liền chính thức trở thành cận vệ của Lý Kỳ.
Đi vào Túy Tiên Cư, Lý Kỳ hơi chút kinh ngạc với lưu lượng khách hàng ngày hôm nay. Theo lý mà nói, đêm qua hắn xuất hết danh tiếng ở yến tiệc tròn tuổi, thực khách đáng ra phải nhiều hơn bình thường mới đúng. Nhưng thực khách hôm nay vẫn như ngày bình thường, dù ngồi gần đầy, nhưng còn xa mới đạt ới hiệu quả mong muốn.
Lý Kỳ biết, chắc hẳn là liên quan tới Vương Phủ.
- Lý sư phó, chúc mừng.
- Chúc mừng, chúc mừng.
- Đa tạ, đa tạ.
Lý Kỳ đi vào trong, các khách hàng quen đều tiến lên chúc mừng hắn, vẻ mặt không có chút khinh thị nào, mà chỉ có sự tôn trọng.
Lý Kỳ vừa xã giao xong, Ngô Phúc Vinh vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Lý sư phó, hôm nay đồ ăn giao tận nhà giảm gần năm thành.
Về điểm này, Lý Kỳ đã có sớm chuẩn bị. Những người đặt cơm ở Túy Tiên Cư, phần lớn các quan to. Bọn họ không muốn vì một điểm ấy mà đắc tội với Vương Phủ. Hắn gật đầu nói:
- Không sao, qua một đoạn thời gian sẽ tốt thôi. Đúng rồi, Phàn Lâu đã đưa vịt tới chưa?
- Đã mang toàn bộ tới rồi. Ta cũng làm theo như lời cậu phân phó, sai người mang số vịt đó tới trang viên ngoại thành phía tây.
Ngô Phúc Vinh nói xong, lại thật thà phúc hậu cười:
- Lý sư phó, Thái thái sư đã tặng cậu tòa trang viên đó rồi à?
- Vâng.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Tuy nhiên cháu vẫn quen ở Tần phủ hơn, vừa náo nhiệt, vừa gần với Túy Tiên Cư.
Ngô Phúc Vinh gật đầu, lại nói:
- À, phủ thái sư đã phái người cầm tiền thưởng tới. Chậc chậc, đây là lần đầu tiên lão phu nhìn thấy nhiều bát bạc chén ngọc như vậy.
- Chút lòng thành ấy mà.
Lý Kỳ cười phong độ:
- Phủ thái sư đâu thiếu những thứ đó.
Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Kỳ cười cười, dư quang bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc trên lầu hai, hắn hướng Ngô Phúc Vinh nói:
- Ngô đại thúc, cháu có việc đi trước, không hàn huyên được với chú.
- Ừ, cậu đi đi.
Lý Kỳ gật đầu, lại hướng Mã Kiều:
- Mã Kiều, ngươi đi theo ta.
Nói xong liền đi lên lầu hai.
Lên lầu hai, Lý Kỳ đi thẳng tới trước một cái bàn, hướng vị công tử ăn mặc quý phái, cười nói:
- Triệu…công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Người này chính là Triệu Tĩnh. Chỉ có điều hôm nay nàng ta đi một mình, không dẫn theo nha hoàn nào bên cạnh.
- Cái gì mà Triệu công tử, rõ ràng là một nữ nhân.
Mã Kiều đứng ở phía sau, khinh thường nhìn Lý Kỳ, khẽ nói.
Ánh mắt của người này tốt thật, vừa liếc cái đã nhận ra.
Triệu Tĩnh hơi sững sờ:
- Vị này là?
Lý Kỳ vội giới thiệu:
- Vị này chính là cao thủ mà tại hạ mời được trong chốn rừng sâu. Nếu như có chỗ đắc tội, mong Triệu cô nương thông cảm.
Đã Mã Kiều nhìn ra, hắn cũng không cần che giấu thay cho Triệu Tĩnh.
- Cao thủ?
Triệu Tĩnh không khỏi liếc nhìn Mã Kiều.
Mã Kiều giống như rất yêu mến được xưng là cao thủ, hất mái tóc dài, bày ra tư thế của một cao thủ.
Lý Kỳ đi tới bên cạnh Mã Kiều, nhỏ giọng hỏi:
- Làm sao ngươi phát hiện ra nàng là một nữ nhân?
Mã Kiều khẽ đáp:
- Nam nhân làm sao có thể anh tuấn hơn cả ta?
“Dm, như vậy cũng được?”
Lý Kỳ sững sờ, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Triệu Tĩnh tựa hồ nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, lộ ra vẻ dở khóc dở cười, vươn tay nói:
- Lý huynh, mời ngồi.
- Đa tạ.
Lý Kỳ cười ha hả, ngồi xuống đối diện với Triệu Tĩnh.
Triệu Tĩnh cười nói:
- Hôm nay Lý huynh có thể nói là xuân phong đắc ý, hỉ sự bất đoạn a!
(Hỉ sự bất đoạn: Việc vui không ngừng)
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ cười lắc đầu, cổ tay run lên, quạt ngọc mở ra, phe phẩy vài cái, thần khí mười phần:
- Triệu cô nương, hôm nay vì sao cô không cầm quạt theo.
Triệu Tĩnh cười khổ:
- Thời tiết này cần gì quạt.
- Ừ, cũng đúng, tuy nhiên tại hạ đây là không có cách nào, không quạt không được.
Lý Kỳ nhún vai, rất bất đắc dĩ nói.