Lý Kỳ quát lên một tiếng, giống như giận dỗi nói:
- Số tiền này ta sẽ chi.
Tên tiểu tử này sẽ không bị người khác kích động thế chứ?
Cả đại điện lặng ngắt như tời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lý Kỳ, mặt đầy hoài nghi, kinh ngạc, lo lắng.
Tên Hoàng Tín Nhân thì lại càng khó hiểu. Y không ngờ Lý Kỳ quả thực đã
đồng ý, trong lúc nhất thời cũng đã bị Lý Kỳ làm cho kinh sợ.
- Hồ đồ.
Cao Cầu bỗng đứng dậy, tức giận nhìn Lý Kỳ nói:
- Lý Kỳ, đây là trên đại điện, Hoàng thượng ở đây, ngươi không được nói linh tinh.
ông ta vẫn thực sự cho rằng Lý Kỳ là nhất thời kích động mà nói tức,
không ngờ lại lấy tiền tư ra làm việc công. Hơn nữa, đối với con người
này mà nói thì quả thực không phải là số tiền nhỏ.
Lý Kỳ tự nhiên biết Cầu ca là muốn nhắc nhở hắn, khiêm tốn cười, xem bày tỏ lòng cảm ơn với Cầu ca, sau đó mới nói:
- Đa ta Thái uy nhắc nhở, nhưng hạ quan không muốn vì chút tiền nhỏ này mà để người ta xem thường.
Hoàng Tín Nhân mỉm cười ngây người ra, tỉnh ngộ liền chắp tay nói với Tống Huy Tông:
- Hoàng thượng, người đã nghe thấy rồi, đấy là Lý đại nhân đích thân nói, ông ta muốn tự mình bỏ số tiền này.
- Khoan đã.
Lý Kỳ liền thốt lên.
Hoàng Tín Nhân liền nói:
- Lý đại phu không phải đã hối hận rồi chứ?
Tống Huy Tông cũng cảm thấy Lý Kỳ có chút nóng vội khi hành sự, trầm giọng nói:
- Lý Kỳ, quân không nói đùa. Nếu ngươi nói đùa lúc này, đừng trách Trẫm tới khi đó không nói chuyện tình cảm với ngươi.
Cai quản tam ty nhưng đều là tâm phúc của ông ta, ông ta dĩ nhiên không thể thiên vị cho Lý Kỳ được.
Lý Kỳ hành lễ, nói:
- Hoàng thượng, Hoàng đại nhân, Lý Kỳ không nói ẩu, cũng không phải muốn thu lại lời vừa nói, chỉ là vi thần vẫn chưa nói xong.
Tên tiểu tử này bình thường vẫn tính toán chi ly từng đồng, hôm nay sao
lại rộng lượng như vậy. Tống Huy Tông càng nghe càng thấy hồ đồ. Kỳ thực không phải nói hắn, ngay cả Vương Phủ cũng không hiểu Lý Kỳ là đang
muốn gây chuyện gì liền nói:
- Vậy ngươi nói đi.
- Tuân mệnh.
Lý Kỳ lại hành một lễ, nói:
- Nếu Hoàng thượng bổ nhiệm vi thần làm giám sự Quân khí giám, đó chính
là sự tín nhiệm đối với vi thần, đừng nói tới chút tiền này, vi thần
chính là liều cái mạng này cũng sẽ làm ra chút thành tích dâng lên Hoàng thượng, tránh phụ lòng thánh ân.
Lời này thật ra rất dễ nghe. Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Lòng trung thành của khanh Trẫm đương nhiên rất hiểu, nhưng khanh cũng không cần phải làm như vậy.
- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.
Lý Kỳ lại chắp tay lại, nói:
- Có cây nói rất hay, cầu người chi bằng cầu mình. Thần chính là muốn
xin Tam ty phát cho chút phí tu sửa, còn như khó khăn như vậy, theo việc này sau này vi thần cũng phải làm khác, dứt khoát tính tới tam ty.
Đương nhiên, nỗi khổ của Hoàng đại nhân thần cũng hiểu. Mọi người đều có nỗi khổ riêng. Số tiền này thần tự lấy ra, cũng không có gì nhiều lắm,
thậm chí thần còn dám đảm bảo không hỏi Tam ty thêm một văn tiền nào
nữa, bao gồm cả bổng lộc tất cả quan lại trong Quân khí giám đều không
làm phiền tới tam ty.
Câu này lọt vào tai Hoàng Tín Nhân chẳng khác nào là truyện cổ tích, cười ha ha nói:
- Vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, Lý đại phu có lẽ đã giúp Tam ty chúng ta chuyện lớn rồi, đa tạ, đa tạ.
Cao Cầu nghe tới đây, cũng yên tâm, biết Lý Kỳ chắc chắn là sớm đã dự
liệu cả rồi, nhưng Lý Kỳ làm như vậy rốt cuộc là vì sao? Ông ta vẫn
không hiểu.
Đám người Vương Phủ cũng đều rất hiểu phong cách quen thuộc của Lý Kỳ,
mơ hồ cảm giác có chút không ổn. Nhưng lão cũng không biết mục đích của
Lý Kỳ rốt cuộc là gì, do đó đều chọn cách im lặng theo dõi sự biến đổi
của hắn.
Tống Huy Tông hồ nghi nói:
- Lý Kỳ, lời này là thật chứ?
- Trước mặt Hoàng thượng vi thần không dám nói ngoa nửa lời.
Lý Kỳ gật đầu thi lễ, nói tiếp:
- Vừa rồi Hoàng đại nhân nói tài chính căng thẳng, vi thần cũng biết
không nên tăng thêm áp lực cho ngân khố quốc gia, vi thần nghĩ sao để
không khiến cho Quân khí giám độc lập bỏ ra, do Hoàng thượng trực tiếp
quản lý, tự cung tự cấp.
Lời vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ.
Vương Phủ giật mình, chửi thầm, tên tiểu tử này quả là dám nghĩ, không
ngờ lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi với lão tử, đáng ghét, thật quá
ghê tởm.
Ý của Lý Kỳ rất rõ ràng, chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa Công bộ,
Thiếu tể, tam ty với Quân khí giám. Dù nói giám sự Quân khí giám là số
một, nhưng mọi việc đều chịu sự quản chế của Tam ty. Hơn nữa, một khi
gặp chiến sự, khi cần lượng lớn quân bị, Thiếu tể, Tả hữu thị lang đều
có thể tạm thời phụng mệnh khống chế Quân khí giám, chính là nói lần
trước phạt Liêu, khi đó Quân khí giám toàn bộ đều do Vương Phủ và Đồng
Quán làm chủ, không cần nghĩ cũng biết họ chắc chắn đã vất vả không ít
để có được chút lợi lộc.
Hoàng Tín Nhân hóa ngốc, trong lòng hối hận không thôi, phải biết rằng
Quân khí giám chính là một miếng bánh ngọt lớn, mỗi lần triều đình muốn
chế tạo binh khí, y tổng thể có thể mò được không ít lợi. Nếu để Quân
khí giám độc lập chi ra, vậy thì y còn có cái khỉ gì nữa.
Tống Huy Tông hít một hơi dài, trầm ngâm một lát, nói:
- Nói rõ hơn chút xem.
Trong mắt Lý Kỳ lộ rõ sự giảo hoạt, nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, ý của vi thần kỳ thực rất đơn giản, chính là
Quân khí giám là một nha môn độc lập, tất cả tài chính đều dựa vào chính mình. Dù là phòng mới lập, hay tiền lương của các thợ thủ công, tất cả
đều tự cung tự cấp, tuyệt đối không liên lụy tới quốc khố, do Hoàng
thượng trực tiếp quản lý. Bất luận khi nào, người bên cạnh không được
phép nhúng tay vào, vi thần tuyệt đối có thể khiến cho Quân khí giám tự
cung tự cấp. Mặt khác, còn có thể vì Đại Tống ta mà kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Vương Phủ nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, liền liếc nhìn Hoàng Tín Nhân, ra hiệu cái phễu này là ngươi chọc ra, ngươi mau đi cứu đi, trong lòng
còn chửi thầm, đồ con lợn ngươi không phải là xây cái nhà, ngươi bỏ chút tiền cho hắn không được sa? Bây giờ tốt rồi, nhặt vừng lại đánh mất hạt dưa.
Hoàng Tín Nhân bây giờ cũng vã mồ hôi hột, liền nói:
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng lời của Lý đại phu chỉ là hành động càn quấy.
Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói:
- Hả? Lời này là thế nào?
Hoàng Tín Nhân lành lễ với Tống Huy Tông, lại nói với Lý Kỳ:
- Dám hỏi Lý đại phu, vừa rồi đại phu là nói để Quân khí giám độc lập chi trả, tự cung tự cấp, không xin người khác.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Hoàng Tín Nhân mỉm cười, nói:
- Vậy thì tốt, nếu ngài nói sẽ để Quân khí giám độc lập chi, vậy từ nay
về sau dù là nguyên liệu sắt hay da, các ngài đều tự bỏ tiền ra mua, ta
bằng lòng làm vụ buôn bán này với ngài.
Lý Kỳ bật cười ha hả:
- Đương nhiên không thành vấn đề rồi!
Hoàng Tín Nhân ngẩn người ra, nói:
- Lời này là thật chứ?
- Đương nhiên là thật.
Lý Kỳ gật đầu một cát, liền chuyển lời nói:
- Trước đây Quân khí giám chỉ là phụ trách chế tạo vũ khí, kiểm tra giám sát chất lượng tốt xấu, còn các phương diện khác đều do Diêm thiết sử
ngươi nắm giữ. Hay nói cách khác, chính là nếu Hoàng thượng cần vũ khí,
trước tiên cho người phát nguyên liệu cho Quân khí giám. Quân khí giám
lại theo lượng nguyên liệu của các ngươi cung cấp chế tạo ra vũ khí
tương ứng. Nếu Quân khí giám độc lập chi ra, đương nhiên các ngươi có
thể không cung cấp nguyên liệu miễn phí cho Quân khí giám rồi. Nhưng,
các ngươi cũng không thể hỏi Quân khí giám lấy miễn phí vũ khí, cũng
phải mất tiền để mua, công bằng hợp lý.
Hoàng Tín Nhân liền bị bối rối, tam ty quản lý tài chính thiên hạ, có
ban ngành nào không muốn lập quan hệ với tam ty, ta bán nguyên liệu cho
người, sau khi ngươi gia công xong lại bán vũ khí lại cho ra. Ta lỗ chắc rồi, chi bằng miễn phí cấp cho họ.
Vương Phủ lại chửi thầm Hoàng Tín Nhân là đồ con lợn, biết Lý Kỳ xuất
thân thương nhân, hơn nữa còn là loại kinh doanh lão luyện rồi. Ngươi và hắn nói chuyện buôn bán, đó chẳng phải là đốn đèn trong nhà xí tìm
“phân” sao?
Tống Huy Tông cũng đã hiểu ra, trong lòng cười chửi, tên tiểu tử này làm buôn bán đều làm trên đầu Trẫm, thực sự có lý này sao? Bởi vì, xét trên khía cạnh khác, tam ty chính là phòng kiếm tiền của Hoàng đế Đại Tống.
Đó chính là cái gọi là tập quyền cao độ. Nếu Lý Kỳ đã nói như vậy, vậy
chẳng khác nào là ngang với kiếm tiền của Hoàng thượng rồi. Tống Huy
Tông sao có thể cho hắn như ý được, liền bật cười ha hả nói:
- Hai vị ái khánh đều vì Đại Tống của Trẫm mà làm việc, hà tất còn phân
chia rõ gianh giới như vậy, tránh làm tổn thương hòa khí.
Ngươi quả là khôn khéo. Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng nói đúng, cho nên vi thần cũng không tán đồng làm như
vậy. Chế tạo vũ khí cho quân đội Đại Tống ta, đó là trách nhiệm của Quân khí giám. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được, vậy Quân khí giám
cũng không cần tồn tại nữa. Nhưng đây lại không phải là chuyện của một
nha môn Quân khí giám, vẫn là chuyện của cả Đại Tống, các nha môn khác
tự nhiên đều phối hợp. Song, để đề phòng Quân khí giám trở thành một nha ban độc lập, giả dụ Hoàng thượng phê chuẩn Quân khí giám trở thành một
nha môn độc lập, tới khi đó binh khí cần vẫn có thể do tam ty cung cấp
nguyên liệu và chi phí nhân công. Quân khí giám dựa vào nguyên liệu của
tam ty cung cấp mà chế tạo ra số lượng vũ khí tương ứng. Điều đó là
đương nhiên rồi. Quân khí giám cũng tự lấy đó làm nhiệm vụ hàng đầu.
Nhưng Quân khí giám cũng tương tự có thể có một số loại vũ khí bị đào
thải và một số loại kém chất lượng bán cho nước khác để tự cung tự cấp.
Đương nhiên, nguyên liệu sản xuất vũ khí này, Quân khí giảm có thể bỏ
tiền ra mua của tam ty. Bởi vì đây là vụ mua bán độc lập của Quân khí
giám, không làm với tam ty, cho nên tam ty cũng không có trách nhiệm
cung cấp nguyên liệu cho Quân khí giám.
Ngụ ý chính là nếu vị trí của Quân khí giám và tam ty ngang nhau, đồng giá trao đổi.
Điều này quả đúng là một chủ ý hay. Tống Huy Tông nghe xong mắt sáng
ngời lên, dù nói quốc khố chính là của ông ta, nhưng phía dưới vẫn còn
có những quan lại nhìn chằm chằm. Ngươi muốn dùng nhiều tiền, những quan lại đó vẫn sẽ dâng tấu khuyên can, thỉnh thoảng một hai lần cũng được,
nhưng vấn đề là lần nào cũng như vậy, lâu dần sẽ dẫn tới phiền muộn.
Nhưng, nếu theo lời của Lý Kỳ nói, Quân khí giám sẽ độc lập chi ra, do
ông ta trực tiếp quản lý, vậy thì tới khi tiền mua vũ khí sẽ trở thành
tài sản riêng của ông ta. Mặt khác, theo lời của Lý Kỳ nói, khoản tiền
này cũng không ít, tới khi đó những quan lại đó chính là muốn tìm cũng
không có căn cứ nào mà tìm.
Vương Phủ liếc mắt một cái là nhìn ra Tống Huy Tông đang nghĩ gì, bỗng
mặt vã mồ hôi hột, Lý Kỳ nói cái gì do Hoàng thượng trực tiếp quản lý,
đó rõ ràng đều là ngụy trang. Tống Huy Tông sao có thể cả ngày ngồi xổm ở Quân khí giám. Nói trắng ra, cuối cùng vẫn là Lý Kỳ toàn quyền làm chủ, hơn nữa tới khi đó, họ thực sự ai cũng đừng nghĩ nhúng tay vào Quân khí giám, miếng bánh ngon như vậy sao lão đồng ý chắp tay nhường cho người
khác chứ. Nhưng chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Lý Kỳ quả thực là quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn lão ta cũng không nghĩ ra đối
sách, chỉ có thể dùng kế hoãn binh, nói:
- Hoàng thượng, chuyện này là chuyện trọng đại, vi thần cho rằng vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Việc đã tới nước này, không thành công thì cũng thành nhân, làm sao Lý Kỳ có thể cho lão cơ hội này được, liền nói:
- Hoàng thượng, chuyện này dù là trọng đại, nhưng lại không thể trì hoãn được. Hơn nữa, chuyện này cũng không tìm được lý do nào để bàn bạc kỹ
hơn. Trước tiên, số tiền này là vi thần sẽ bỏ ra trước. Tiếp theo, Quân
khí giám cũng không cần phải đình trệ nữa, vẫn vận hành theo lệ thường.
Sau cùng, nếu kế hoạch của vi thần thành công, vậy thì có thể mở ra cho
Đại Tống một con đường tài lộ nữa, chí ít cũng sẽ không thâm hụt tiền
nữa. Đối với Đại Tống mà nói, có thể gọi là bách lợi mà vô hại.
Tên tiểu tử này rất lợi hại.
Đám người Lý Bang Ngạn thấy Lý Kỳ ngang nhiên khiêu khích Vương Phủ, phủ quyết hoàn toàn ý kiến của Vương Phủ, thậm chí còn chọc gậy bánh xe,
không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Nên biết, Vương Phủ quyền khuynh đảo
triều chính hiện giờ ngay cả Lý Bang Ngạn cũng còn có chút kiềm chế, trừ Tống Huy Tông ra, người dám ngỗ nghịch với Vương Phủ thực sự không còn
ai nữa.
Vương Phủ sớm đã giận đến xì hơi rồi, chỉ khổ nỗi không có kế nào khả thi, trong lòng oán hận Lý Kỳ càng thêm sâu sắc hơn.
Tống Huy Tông không nghĩ nhiều như vậy, trầm ngâm một hồi, cảm thấy cũng đúng, bất kể thế nào, dù sao ông ta cũng chẳng phải lấy ra xu tiền nào, hơn nữa còn giảm cho quốc khố một khoản chi lớn, sao không làm chứ,
liền cười nói:
- Lời của khanh cũng có lý. Bất luận thế nào, chí ít đối với Đại Tống của Trẫm cũng không có hại gì. Trẫm cũng rất tán đồng.
Nói xong ông ta lại nhìn quanh quần thần một lượt, nói:
- Chư vị ái khanh cho rằng hành động này sẽ có hại cho Đại Tống ta?
Ông ta không nới “Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào” mà hỏi hành động này của họ có hại gì cho Đại Tống, rõ ràng là muốn cho mọi người biết, hoặc là ngươi tìm ra khuyết điểm cải cách này của Lý Kỳ, hoặc là đừng nói gì nữa.
Những người đó vừa nghe đều hiểu Hoàng thượng là đứng về phía Lý Kỳ. Cho dù trong lòng không muốn, nhưng cũng không dám lên tiếng. Bởi vì dù thế nào, Lý Kỳ vẫn không khai đao với họ. Nếu lại tiếp tục tranh chấp, vậy
thì mục đích của họ có thể sẽ bị bại lộ rồi, vạn nhất tới khi đó, Lý Kỳ
bỗng quay sang truy cứu họ là nguyên nhân cản trở Quân khí giám độc lập. Đó chẳng phải là đại họa trúng đầu, vì vậy không ai dám trả lời.
Biểu lộ của mọi người, Tống Huy Tông đều thấy rõ, tâm như gương sáng,
trong lòng cũng càng thêm củng cố cải cách của Lý Kỳ. Dù sao số tiền này cũng để cho bọn họ kiếm được, chi bằng mình kiếm, nói:
- Nếu chư vị ái khanh đều tán đồng, vậy được rồi, làm theo lời của Lý Kỳ nói đi, Quân khí giám chuyển thành nha môn độc lập, trừ Trẫm và giám sự ra, không ai được nhúng tay vào chuyện này.