Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1905: Chương 1905: Giao người trước, đàm phán sau. (2)




Trương Bá Ngọc trầm ngâm nửa ngày, nói:

- Người nhà của Khuông Lôi, Vương Quân chỉ sợ đã hướng về người ngoài, có giữ lại cũng vô dụng, về phần tộc họ của Tiển Bình, bọn họ vốn là người Tống, hiện giờ chỉ vì tai bay vạ gió mới chạy đến chỗ chúng ta tị nạn, nếu như quân Tống lui lại thì rất khó cam đoan y sẽ không sinh ra dị tâm, sao không làm chuyện thuận nước dong thuyền luôn, nếu chúng ta có thể thuyết phục quân Tống lui lại, nói không chừng bọn họ còn có thể trả lại những tù binh kia cho chúng ta.

Lời này cũng coi như là lời nói thật, nếu là triều Tống lúc trước thì lời của Trương Bá Ngọc thật sự là có khả năng làm được. Nhưng đối phương là Lý Kỳ, là một người làm ăn điển hình, làm ăn mua bán khắp nơi trong thiên hạ, duy nhất là không làm việc buôn bán lỗ vốn, cho nên lời ấy của Trương Bá Ngọc không thể nghi ngờ là người si nói mộng.

Mà ngay cả Lý Toàn Thánh cũng không tin quân Tống còn có thể trả lại những tù binh kia, ông ta nhíu mày, trầm ngâm một lát, đột nhiên bảo:

- Các vị, ta có một kế sách có lẽ có thể chuyển bại thành thắng.

Trương Bá Ngọc vội hỏi:

- Kế sách gì?

- Sao chúng ta không nhân cơ hội này trá hàng.

Lý Toàn Thánh nói:

- Không dối gạt ba vị, lão phu đến giờ còn chưa tin hai người Khuông, Vương sẽ theo địch nhân phản quốc, lão phu nghĩ bọn họ hẳn là có chuyện bí mật khó nói. Bị bức bách bất đắc dĩ mới phải chọn như vậy, lão phu có thể vụng trộm sai người viết một phong mật hàm, giao cho hai người này, lệnh cho bọn họ ở doanh Tống đợi lệnh, đợi ngày mai khi chúng ta dẫn Tiển Bình đến doanh Tống thì đột nhiên phát động tiến công, nội ứng ngoại hợp, tiến thẳng đến lều lớn của đối phương, chỉ cần bắt được thủ lĩnh của đám đạo tặc ấy thì tặc quân chắc chắn sẽ phải thối lui.

- Không thể, không thể được.

Ông ta vừa dứt lời, Lưu Khánh Thanh lập tức lắc đầu phản đối:

- Làm vậy quá mạo hiểm rồi, nếu chẳng may không phải thế, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nào nữa, đến lúc đó nhất định là một trận sinh linh lầm than.

Trong lòng ông ta nghĩ, ngươi đúng là đứng nói chuyện nên không thấy mỏi lưng, người đi đàm phán là ta chứ không phải ngươi, nếu chẳng may thất bại thì ta đây thảm rồi, chắc chắn là phải chết không thể nghi ngờ a.

Lý Toàn Thánh nói:

- Hiện giờ thực lực của quân địch mạnh hơn chúng ta, cho nên nhất định phải dùng chiêu hiểm thì may ra mới có thể giành được thắng lợi.

Dương Anh Nhị nói:

- Nhưng như thế không tránh khỏi cũng quá nguy hiểm rồi, đám quân Tống lại không phải người ngu, sao lại cho bọn người Tiển Bình đến lều lớn được, hơn nữa hai người Khuông Lôi, Vương Quân vừa mới đầu hàng, sao bọn chúng có thể tin ngay được, cho dù hai người Khuông Lôi, Vương Quân bị bức bách bất đắc gĩ, ta nghĩ bọn họ cũng là tự thân khó bảo toàn thì nói gì đến nội ứng ngoại hợp nữa.

Lưu Khánh Thanh cũng liên tục gật đầu nói:

- Dương Thái phó nói rất đúng, hơn nữa đối phương chỉ cho chúng ta nửa ngày để chuẩn bị, chúng ta căn bản là không kịp chuẩn bị gì hết.

Lý Toàn Thánh tuy rằng không cam lòng, nhưng ông cũng không nắm chắc được điều gì, một chiêu này của ông ta có thể nói là đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng) vật lộn đọ sức, chỉ có thể ném ánh mắt về phía Trương Bá Ngọc.

Trương Bá Ngọc trầm ngâm nửa ngày, nhìn lướt qua hai bên trái phải, thở dài:

- Lão tướng quân, ta biết ngài một lòng vì nước, nhưng là hiện tại chúng ta không thể tổn thất thêm nữa, cũng mong ngài có thể lượng giải cho chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm chặt lần đàm phán này, lúc Tiên hoàng còn tại thế cũng đã chọn biện pháp này mới đổi được năm mươi năm an ổn cho Nam Ngô ta.

Lý Toàn Thánh thấy Trương Bá Ngọc nhấc cả Lý Càn Đức ra thì tất nhiên không dám nói gì nữa, chỉ hỏi:

- Vậy không biết Thái sư có ý gì?

Trương Bá Ngọc thấy Lý Toàn Thánh đã nhả ra thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Như vậy đi, ta đi một chuyến đến hậu cung trước rồi mới định đoạt được, nhưng ta tin rằng phía hậu cung cũng có ý như vậy thôi, vậy thì làm phiền lão tướng quân ngay bây giờ hãy phía người đi khống chế bọn người Tiển Bình đi.

Lý Toàn Thánh biết rằng việc đã đến nước này thì cũng không thể cải biến được nữa, thở dài nói:

- Được rồi.

Nói xong, ông ta lại nói với đám người Trương Bá Ngọc:

- Vậy thì nhờ cả vào các vị đại nhân.

Lời này vừa nói ra, bằng với tuyên cáo rằng quan văn sẽ tiếp nhận toàn diện.

Kỳ thật không chỉ Nam Ngô, bất kỳ một quốc gia nào cũng đều như vậy, tại thời khắc sinh tử tồn vong, vẫn luôn đều là quan văn nắm quyền.

Hiện giờ Lý Càn Đức đã chết, trong hậu cung một đám phụ nữ, các nàng thì có thể có chủ kiến gì được, hơn nữa các nàng cũng sợ nhất phải đánh giặc đấy, tự nhiên cũng sẽ giơ cả hai tay ủng hộ việc cầu hòa thôi, ngay cả chuyện Tiển Bình thì các nàng cũng cho rằng là việc không đáng lo, cho dù Lý Kỳ khiến bọn họ đưa đầu người qua thì các nàng cũng sẽ làm theo thôi.

Mà ngay đêm đó, Lý Toàn Thánh đã lập tức phái binh khống chế được Tiển Bình cùng toàn bộ tộc nhân rồi.



Buổi sáng hôm sau.

Lưu Khánh Thanh lần thứ hai đi hướng doanh Tống, chỉ có điều lúc này ông ta dẫn theo không ít người, bởi vì bọn họ còn áp hơn một ngàn người, vì vậy ngoại trừ Tiển Bình cùng các tộc nhân thì bọn họ còn dẫn theo ba ngàn tên lính, trùng trùng điệp điệp đi hướng doanh địa của quân Tống.

Nhưng mà, lại tại vị trí ngày hôm qua, bọn họ lại gặp Dương Tái Hưng, nhưng lần này không chỉ có một mình Dương Tái Hưng, y còn dẫn theo chừng năm ngàn binh lính cùng theo tới đây.

Đây là có chuyện gì xảy ra sao? Chẳng lẽ là bọn họ cố ý dụ ta ra hay sao? Nhưng mà ---.

Lưu Khánh Thanh vừa thấy, nhất thời bị dọa cho mặt tái nhợt, vội vàng phái người tiến lên hỏi thăm.

Hộ vệ kia trở về bẩm báo:

- Đại nhân, người nọ nói là bọn họ phụng mệnh Xu Mật Sứ đến đây tiếp nhận đám phản đồ Tiển Bình đấy.

Lưu Khánh Thanh nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra, khiến bọn lính giao người cho đối phương, ông ta vốn nghĩ như vậy là được rồi, nào biết đối phương dường như còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, đứng đó lề mề không đi, vì thế lại phái người đi hỏi thăm tiếp.

Trải qua một trận giải thích về sau, mới biết được hóa ra quân Tống đang kiểm tra xem những người này có đúng là tộc nhân của Tiển Bình hay không, bởi vì người của Lang động tộc thì trên người đều có hình xăm đầu sói.

Chỗ có mặt Lý Kỳ thì chưa bao giờ khuyết thiếu sự thận trọng cả, đây cũng là pháp bảo sinh tồn của hắn đấy.

Lưu Khánh Thanh sau khi biết thế thì âm thầm may mắn không nghe theo lời của Lý Toàn Thánh, trá hàng cái gì chứ, suýt chút nữa thì cái mạng nhỏ của ông ta phải chấm dứt ở chỗ này rồi.

Sao khi giao người xong, Dương Tái Hưng mới đi đến bên cạnh xe ngựa của Lưu Khánh Thanh, ôm quyền nói:

- Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi, nếu như có quấy nhiễu gì đến mấy vị đại nhân, vậy thì xin hãy thứ lỗi.

Lưu Khánh Thanh thấy Dương Tái Hưng uy mãnh như vậy , ngay cả câu oán trách cũng không dám nói, bèn cười ha ha nói:

- Nên thế, nên thế, không biết hiện giờ chúng ta có thể đi gặp Xu Mật Sứ của các vị được rồi chứ?

- Đương nhiên, mấy vị đại nhân, mời đi bên này.

Lúc này trong đại trướng của quân Tống, Lý Kỳ, Nhạc Phi cùng các tướng sĩ liên quân đã sớm chuẩn bị ghế trống tiếp đãi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.