Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1185: Chương 1185: Giáo phụ thời đại mới.(1)




Cả đêm vùi đầu trong công việc, khi Lý Kỳ ngẩng đầu lên, bỗng thấy trời đã sáng rồi, mình cũng cảm thấy ngạc nhiên, bỗng thấy cổ đau nhức. Do đó đã đứng lên, thư giãn cái lưng, lắc lắc cái mông vài cái, sau đó thu dọn bàn, đặt một tờ giấy trắng viết đầy chữ gập lại, ngoài miệng không quên nói:

- Việc của nhà khoa học này nên làm, để một người đâu bếp ta làm cũng thật là làm khó người ta rồi. Ây da, chẳng trách nhiều nhà khoa học không thích nấu nướng, suy bụng ta ra bụng người.

Tập tài liệu dày này đều là những nguyên lý cơ bản về luyện thép và luyện sắt. Sau khi đã đạt thành hiệp ước với Hoàng Tín Nhân, hắn đã phải mất cả đêm tự mình viết ra tất cả những gì mình biết. Kỳ thực, về phương diện này kiến thức của hắn cũng không nhiều, chỉ biết là việc như vậy, nhưng cụ thể luyện thế nào, thao tác ra sao, thì lại cần phải nhân viên chuyên nghiệp đi thử rồi. Điều này chẳng khác gì thủy tinh.

Hắn cũng không muốn gấp như vậy, nhưng sang năm chính là năm 1125 rồi. Năm này có lẽ là cực kỳ quan trọng, rốt cuộc là lịch sử liệu có thể bởi vì hắn mà thay đổi không? Tất cả đều phải chờ năm sau. Tuy nhiên sự ra đi của Quách Dược Sư đã khiến cho hắn ngầm cảm thấy biến Tĩnh Khang trong lịch sử có lẽ sẽ tới như đã hẹn. Cho nên, hắn phải nắm chắc thời gian, làm việc đều phải cố gắng sớm hơn, không có thời gian để hắn trì hoãn thêm nữa.

Sau khi tắm rửa xong, Lý Kỳ định tới Túy Tiên Cư ăn sáng. Là một người đầu bếp, hắn rất hiểu tầm quan trọng của bữa sáng, đặc biệt là đối với một người làm việc thâu đêm mà nói, nếu không ăn sáng rồi đi ngủ, điều đó rất có hại cho cơ thể.

Tới Túy Tiên Cư, Lý Kỳ đã muốn ăn một chiếc bánh bao hấp, một ly sữa, sau đó phòng riêng trên tầng ba. Nếu không có việc gì gấp, lúc này Thái Kinh nhất định đã ở đây rồi.

- Thái sư, xin chào!

Lý Kỳ bước vào bên trọng, chắp tay lên tiếng chào hỏi.

Lúc này, Thái Kinh đang đọc báo, thấy Lý Kỳ tới mới đặt tờ báo không nỡ buông ra xuống, vẫy tay nói:

- Ngươi tới rồi, mau tới đây ngồi, lão phu vừa mới nhớ tới ngươi.

Lời này nghe có chút như muốn gọi tiểu thư nha! Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Thái Kinh.

Thái Kinh chỉ về phía tờ báo, cười nói:

- Nội dung hôm nay là theo sắp xếp của ngươi?

Lý Kỳ gật đầu.

Thái Kinh liền nói:

- Tiểu tử ngươi, thực sự thì cái gì cũng dám nói, lão phu xem mà đỏ cả mặt lên!

Dù nói như vậy, nhưng trong lời lẽ vẫn không có ý trách móc nào.

Lý Kỳ nói:

- Chớ không phải là có gì không ổn sao?

Thái Kinh hừ một tiếng, nói:

- Nói thế nào nhỉ, lẽ nào ngươi không cảm thấy có chút hơi quá sao? Giáo phụ, xưng hô này thì lão phu không dám nhận nha. Hơn nữa, bên trong còn đánh đồng lão phu với Khổng thánh nhân. Quả thực là khiến người ta phải vã mồ hôi. Lão phu sợ có thể vì vậy mà khiến người trong thiên hạ chê cười.

Lý Kỳ bất giác liếc nhìn tờ báo trên bàn, nhưng thấy tiêu đề là mấy chữ màu đen lớn – Giáo thụ phời đại mới.

Hơn nữa nội dung trong bài viết này còn chiếm phân nửa độ dài.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Lời này của Thái sư, tại hạ lại không dám đồng ý.

Thái Kinh nói:

- Không biết ngươi có kiến giải gì?

Lý Kỳ nuốt một miếng bánh bao, nhún vai nói:

- Kỳ thực tuần san Đại Tống thời đại cũng chỉ là viết tình hình thực tế. Nếu cố gắng phải nói có gì không ổn, đó chỉ có thể nói trong bài viết này còn có ý nghĩa quảng cáo. Kỳ thực sự xuất hiện của bài viết này, nguyên nhân căn bản là ta muốn nhân cơ hội này vì Thái sư mà làm bài quảng cáo cho học viện Tây Bắc và Giang Nam. Nhưng tên gọi giáo phụ này, ta thấy Thái sư ngài hoàn toàn xứng đáng. Tương truyền ba ngàn đệ tử của Khổng Tử, nhưng trong tương lai không lâu nữa, môn sinh của Thái sư cũng không chỉ dừng lại ở ba mươi nghìn. Luận về số người đã thắng rồi. Thứ hai là, Khổng Tử tuyên truyền ta tưởng nho giáo của ông ấy, cũng là vì dân tộc này mà cung cấp nhiều hiền tại có phẩm chất tốt. Còn học viện của Thái sư thì không chỉ là nho giáo, hầu như là bao la vạn tượng, nhân tài ở các giai đoạn xã hội đều có, ai cao ai thấp nhìn là biết. Ba là, Thái sư không chỉ mang tới là một môi trường học tập, vẫn là cơm áo phụ mẫu của những học sinh này, tin chắc Khổng thánh nhân cũng không được như vậy. Đương nhiên, tư tưởng của Khổng thánh nhân dù sao cũng là một nguồn tài nguyên vô tận. Cho nên, gọi người là thánh nhân, nhưng giáo phụ này có lẽ không thể không thuộc về Thái sư. Nếu ai dám phản đối, vậy thì mời người đó trước tiên tìm ra một người có thể giống như Thái sư cả đời vì sự nghiệp giáo dục.

Nói đến phần sau, trong lòng Lý Kỳ đều có chút ngượng ngùng. Nhưng không còn cách nào khác, nếu ngươi không muốn lừa dối người khác, trước tiên ngươi cũng phải lừa dối chính bản thân mình. Chỉ có mình tin đây là sự thật, người khác mới càng dễ tin ngươi. Đó chính là cảnh giới cao nhất của sự lừa dối.

Thái Kinh nghe thấy mà trong lòng rất vui, vuốt vuốt chòm râu, bật cười ha hả, nói:

- Ngươi đã nói như vậy, nếu lão phu còn khiêm tốn nữa, vậy thì không khỏi có chút dối trá rồi.

Lão già ngươi thực là dối trá đấy. Thôi đi thôi đi, nói ngàn lời, vạn lời, ngươi thực sự là có lấy ra bao nhiêu tiền, cũng xem như là công chống đỡ. Sở dĩ Lý Kỳ lúc này đưa ra bài viết này, mấu chốt là ở chỗ hắn lập tức có rất nhiều thứ cần Thái Kinh giúp đỡ. Cho nên việc trước tiên là phải khiến cho Thái Kinh thích thúc, sau này cầu xin người ta cũng có chút lo lắng, lại rèn sắt khi còn nóng, liền nói:

- Kỳ thực bài viết này nằm trong tuần báo đặc biệt, tương lai sẽ được đăng lên các nơi trên cả nước.

Thái Kinh nghe mà gật gù. Tất cả những điều này chính là điều lão muốn có nhất. Có thể thấy, một khi học viện bên phía Giang Nam thành công, vậy thì người dân sẽ quên đi lỗi lầm lão đã phạm phải, chỉ có thể nhớ tới ân huệ mà lão ban cho. Như vậy sẽ có tác dụng sửa lỗi rất tốt. Lúc này, lão càng lúc càng cảm thấy nước cờ này của mình đi rất đúng. Trong lòng cũng càng thêm hy vọng có thể xây dựng được càng nhiều học viện. Ngoài ra, lão cũng là người có dã tâm, dù là ở phương diện này, cũng không thể thỏa mãn khẩu vị của lão, mới nói tới Khổng Tử, khiến cho lão lại có một số phương pháp, nói:

- Lý Kỳ, gần đây lão phu vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện.

Lý Kỳ liền nói:

- Chuyện gì?

Thái Kinh nói:

- Là như này, người nói có thể dựng học viện này ở những nước xung quanh không?

Oa! Lão già ngươi cũng thật là tham lam đấy. Ngươi đây là muốn trở thành Khổng Tử thứ hai đấy! Còn gần đây, rõ ràng chính là vừa mới nghĩ ra. Nhưng, nước chúng ta vẫn còn chưa phổ cập giáo dục, nha đầu ngươi đã muốn ra nước ngoài làm. Đây chẳng phải là khinh thường người ta sao? Lý Kỳ vỗ tay nói:

- Thái sư, chỉ dựa vào câu nói này, giáo phụ người hoàn toàn xứng đáng.

- Thật sao?

Thái Kinh bật cười ha hả, nói:

- Vậy ngươi thấy tốt chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.