Trần Đông đột nhiên đứng ra nói:
- Hay cho câu sách trong cả thiên hạ, nếu không còn người đọc nữa, thì cùng đốt sách có gì khác nhau đâu? Kinh tế sử đại tài, Trần Đông xin thụ giáo.
Nói xong, y lại nói với Triệu Giai:
- Hoàng thượng, vi thần tán thành với lời nói của Kinh tế sử, giáo và trị phải chạy song song với nhau chứ không phải là hợp hai thành một, mỗi loại học vấn đều có tác dụng của nó, người trong thiên hạ đọc sách trong thiên hạ, về phần đọc sách gì thì đó là lựa chọn của người đọc sách, triều đình chỉ cần tuyển dụng người tài là được, chỉ có như thế mới không để cho xuất hiện hiện tượng thiếu thốn nhân tài nữa.
Y chính là loại người điển hình chỉ xử lý công việc chứ không xét đến con người, chuyện gì đúng, y sẽ đứng ở một bên đấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao y có thể đứng ở đây được.
Chậc chậc, hiện tại mọi người đều thông minh hết rồi, người này so người kia nói còn lưu loát, nói nửa ngày, đều không có cơ hội cho ta phát huy, cũng thế, vậy để ta nói câu kết luận đi.
Lý Kỳ cười nói:
- Lúc trước Lý viện trưởng nói một câu vô cùng đúng, thịnh thế cầu trị, loạn thế cầu cường, mà thế cục hiện nay là trong nước hưng thịnh, bên ngoài loạn, có câu là không có tâm hại người nhưng cũng không thể không có tâm đề phòng người ta. Ta không khinh người, nhưng không có nghĩa là người sẽ không bắt nạt ta, lúc trước khi chúng ta và nước Kim ký kết minh ước trên biển, minh thư thề ước đều có, lại còn trả cho một số lượng tiền tài lớn, nhã nhặn cầu xin bọn họ, dụ dỗ bọn họ.
- Nhưng là chúng ta lấy được điều gì, là ngàn vạn gót sắt san bằng Hoàng Hà, vây quanh phủ Khai Phong của ta, triều đình ta cố gắng dùng lời lẽ Thánh nhân đi cảm hóa quân Kim. Nhưng kết quả nhận được lại là gót sắt và loan đao của quân Kim, sự thật như thiết này đã nói cho chúng ta biết rõ rằng, học vấn hiện giờ chỉ có thể trị quốc, mà không thể làm quốc gia lớn mạnh được, mà nếu không muốn bị người khác bắt nạt, đầu tiên phải tự mình cố gắng, triều đình cũng có thể tìm kiếm một đạo lý làm quốc gia lớn mạnh.
Hắn có thể nói là hiểu rõ nhất về Triệu Giai đấy, hắn cũng biết một điều khiến Triệu Giai mẫn cảm thần kinh nhất, chính là nước Kim.
Quả nhiên, Triệu Giai vừa nghe thấy vậy, bàn tay đặt lên bàn dần dần nắm lại thành quyền, hai mắt bắn ra hai đạo ánh sáng, miệng nói lầm bầm:
- Đạo lý cường quốc. Đạo lý cường quốc.
Hiện tại hai bên đều nói đến không sai biệt lắm rồi, Tần Cối cũng không tìm ra được lý do gì phản đối nữa, chỉ có thể chờ đợi quyết định của Triệu Giai thôi.
Nhưng Nho học nói chung mới là chính thống nha, liên quan đến địa vị thống trị của đế vương. Triệu Giai cũng không hồ đồ, y biết những gì bọn Lý Kỳ nói ra đều đúng, một quốc gia không chỉ cần có tài trị thế, mà còn cần rất nhiều nhân tài ở phương diện khác, nhưng muốn đi ở trung gian giữa hai bên, thì là nói dễ hơn làm, y không thể không lo lắng được, mặt y âm trầm, đợi cả nửa ngày, y chỉ thản nhiên nói:
- Đây không phải là việc nhỏ, trẫm còn phải suy nghĩ một chút.
Tần Cối nghe vậy thở ra một hơi, y chỉ sợ Triệu Giai nhất thời bị Lý Kỳ chọc giận, vỗ bàn đáp ứng, quân vô hí ngôn đấy, nếu như Hoàng đế đã đồng ý, vậy thì là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, Triệu Giai nói phải suy xét thì còn có cơ hội lật ngược, kỳ thật tình huống vừa rồi y đã rơi xuống hạ phong, kết quả như này đối với y, đã là tốt nhất rồi.
Đám người Bạch Thiển Dạ nghe vậy trên mặt hiện lên chút tức giận, nhưng Lý Kỳ vẫn treo lên mỉm cười, hắn hiểu rõ về Triệu Giai nhất, chuyện lớn như này chỉ cần là một minh quân thì đều sẽ không lập tức quyết định ngay, nếu vậy thì chẳng khác nào coi quốc sự như trò đùa rồi.
Hiện giờ Triệu Giai cũng rối rắm đến đau đầu không dứt, y không còn lòng dạ nào thương nghị tiếp nữa, vung tay lên nói:
- Tan triều.
Nói xong, cũng không đợi quần thần thi lễ, đã tự đứng dậy rời đi.
Giúp nhiều hơn tí, thật đúng là có chút không thích ứng, ngay cả khát nước cũng không cảm thấy. Lý Kỳ cũng không có giống như trước kia, sai tiểu thái giám mang chén trà đến giải khát, đợi cho sau khi quần thần tời hết khỏi đại điện, hắn thấy Ngu Kỳ vẫn còn là bộ dạng cúi đầu phục tùng đứng ở chính giữa, vẫn luôn không nhúc nhích, dường như đã nhập định rồi vậy, hắn hơi sững sờ, đi ra phía trước, cười ha ha hỏi:
- Ngu phó giám, ngươi còn tốt đó chứ?
Ngu Kỳ chợt giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt y tràn đầy mồ hôi, vạt áo phía trước đã có một vết ẩm lớn, hiện giờ vẫn còn là mùa xuân, mùa xuân bây giờ cũng là phi thường lạnh, vậy mà toát mồ hôi như này thì cũng có thể nghĩ được rồi.
Lý Kỳ sợ tới mức nhướn mày, hỏi:
- Ngu phó giám, ngươi không sao chứ?
- Ừng ực.
Trong cổ họng Ngu Kỳ phát ra một tiếng nuốt nước bọt, y rung giọng hỏi:
- Hoàng --- Hoàng thượng đi rồi à?
- Đi từ sớm rồi.
Lý Kỳ lại cười ha ha, hỏi:
- Cảm giác vào điện nói chuyện như thế nào hả?
Ngu Kỳ chất phác lắc đầu nói:
- Thực không dám dấu diếm, hạ quan suýt chút nữa đã bị dọa ngất đi. Tuy nhiên, Xu Mật Sứ, ngày ấy ngài cũng không có nói với hạ quan như vậy a!
Lý Kỳ cười hỏi:
- Ta đây nói như thế nào?
Ngu Kỳ nói:
- Ngài chỉ bảo hạ quan trình lên một đạo tấu chương, thỉnh cầu cho Doãn Văn rời khỏi Quân Khí Giám tham gia khoa khảo thôi.
- Đúng vậy, ta đã nói như vậy.
- Nhưng ngài không có nói cho hạ quan là còn muốn cải cách khoa khảo nha.
Ngu Kỳ khóc không ra nước mắt nói.
Nếu nói trước cho ngươi biết, ngươi còn muốn làm thế sao? Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ta cảm thấy điều này không có quan hệ gì nhiều đến ngươi, nếu kéo ngươi liên lụy vào, thì không thích hợp với ngươi lắm.
Ta đã bị liên lụy vào rồi đây, không chỉ có ta, cả nhà ta đều bị liên lụy vào rồi. Ngu Kỳ gặp được một vị cấp trên như này, cũng thật sự là bi ai, y dùng vẻ mặt đưa đám hỏi:
- Xu Mật Sứ, ta thấy Hoàng thượng rất nhanh có thể nghĩ ra đây là có chuyện gì?
Lý Kỳ thấp giọng hỏi:
- Vậy thì đã sao? Doãn Văn tham gia vào khoa khảo chẳng lẽ có gì sai sao?
Ngu Kỳ lắc đầu.
- Vậy không phải là xong rồi sao.
Lý Kỳ nói:
- Đây là hai chuyện khác nhau, Doãn Văn muốn tham gia vào khoa khảo là chuyện hợp tình hợp lý, việc thay đổi chế độ khoa khảo cũng là hợp tình hợp lý, Hoàng thượng nếu như phản đối, thì phải là không thấu tình đạt lý, ngươi nói xem Hoàng thượng có phải là một minh quân không.
Ngu Kỳ gật gật đầu:
- Đương nhiên rồi.
- Minh quân liệu có không thấu tình đạt lý hay không?
- Tất nhiên sẽ không.
- Sẽ không thì ngươi còn sợ cái gì nữa.
Ngu Kỳ bị lừa dối đến rối cả đầu óc, nghĩ thầm rằng, dù sao việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích. Y lại nói:
- Vậy không biết lúc mới vừa rồi hạ quan biểu hiện như thế nào?
- Đó là tương đương hoàn mỹ.
Lý Kỳ không keo kiệt chút nào giơ ngón cái lên, nói:
- Đặc biệt là lúc ngươi nói đến tẩu phu nhân bị bệnh liệt giường, nguyện vọng suốt đời chính là hy vọng Doãn Văn có thể trúng cử Trạng nguyên, thật sự là cảm động đến mức ông trời đều phải khóc, đã vượt qua cả dự tính của ta rồi, người từng đọc sách mở miệng nói chính là khác biệt, từng câu từng chữ đều làm cảm động lòng người nha, ta đều nghe được đến nghẹn ngào, buồn bã rơi nước mắt.
Ngu Kỳ sao có thể tin lời của hắn được, y nói:
- Xu Mật Sứ nói quá lời, hạ quan chỉ là ăn ngay nói thật thôi, nếu như không có làm hỏng chuyện của Xu Mật Sứ, vậy thì là tốt nhất rồi, tuy nhiên, hạ quan hy vọng sau này Xu Mật Sứ hãy tìm người khác đi, hạ quan nhát gan, không chịu được mưa rền gió dữ như này đâu.
Việc này hoàn toàn vượt ra phạm vi lý giải của yrồi, đây cũng không phải trò chơi mà y có thể đùa được.
Thời điểm cần đến ngươi, ta vẫn sẽ tìm đến ngươi thôi. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ngươi sợ cái gì, lời nói vừa rồi của ngươi tuyệt đối là siêu có giá trị, danh hiệu Trạng nguyên này ngoài Doãn Văn ra thì không còn ai khác nữa, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Đúng rồi, thân thể của tẩu phu nhân vẫn còn tốt đó chứ?
- Vinh hạnh đã được Xu Mật Sứ nhớ tới, thân thể của phu nhân ta vẫn khỏe mạnh.
- Ồ, năm nay bên Cao Ly lại đưa tới cho ta không ít thượng đẳng nhân sâm, đợi chút ngươi trở về cùng ta, lấy hơn mười cân về bồi bổ thân mình cho tẩu phu nhân.
- Hơn mười --- cân?
- Chê ít? Vậy thì góp cho đủ số nguyên là hai mươi cân đi.
----------oOo----------