Phu...phu quân?
Lý Kỳ nhất thời sợ choáng váng.
Lời này vừa ra miệng, Lý Thanh Chiếu cũng kịp phản ứng lại, “á” một
tiếng, quay ngoắt đầu nhìn lại, thấy Lý Kỳ đứng ở sau lưng nàng, nhất
thời ngây ra như phỗng, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng.
Tuy nhiên Lý Thanh Chiếu cũng không phải là Tần phu nhân, rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, đỡ lấy huyệt Thái Dương, cười khổ nói:
- Là đệ à! Thật sự là rất xin lỗi, xem ra ta là viết váng đầu rồi, còn cho là mình đang ở nhà.
Lý Kỳ nao nao, ngượng ngùng cười nói:
- Không có việc gì, không có việc gì. Là đệ đường đột.
Lý Thanh Chiếu nhìn áo choàng trên người mình, cảm kích nói:
- Cảm ơn đệ.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ khách khí.
Lý Kỳ cười ha hả, ngồi ở đối diện Lý Thanh Chiếu, hỏi:
- Triệu tri châu trở về chưa vậy?
Lý Thanh Chiếu gật gật đầu.
Lý Kỳ thở dài:
- Kỳ thật ta vốn là muốn đi tiễn Triệu tri châu, nhưng gần đây thật sự là bận quá rồi.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói:
- Không sao, không sao, chuyện của đệ quan trọng hơn.
Lý Kỳ đột nhiên hỏi:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ có phải nhớ Triệu tri châu hay không?
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, chần chờ, thở dài:
- Nói không nhớ vậy khẳng định là giả dối, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Nhưng mà “Tình này không cách nào tiêu trừ, mới hạ mày, lại chạy lên đầu”.
Lý Thanh Chiếu lườm hắn một cái, hơi một tia ngượng ngập nói:
- Có đôi khi ta thật sự cảm thấy kỳ quái, những điều này đến tột cùng là đệ từ đâu mà biết được.
- Sơn nhân tự có diệu kế.
Lý Kỳ cười bựa, lập tức nghiêm mặt nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, kỳ thật ta có một biện pháp, có thể cho vợ chồng tỷ không cần sống hai nơi.
Lý Thanh Chiếu nhướn mày, nói:
- Có phải đệ muốn phu quân chàng ấy đến kinh thành làm quan không?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, lấy tài năng của Triệu tri châu mà để ở nơi đó thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi.
Lý Thanh Chiếu nói:
- Việc này ta cũng nghe phu quân nhắc tới, nhưng không phải lúc ấy
chàng đã cự tuyệt đệ rồi sao. Kỳ thật việc này ta cũng không đồng ý, tài học kia của phu quân không có gì để chê, nhưng ta cho là chàng cũng
không thích hợp làm quan. Hoặc là nói chàng ấy không thích hợp đấu tranh trong quan trường, điểm này chàng ấy không kịp đệ. Hơn nữa, ta cũng
không muốn giấu diếm đệ, kỳ thật phu quân lúc ấy cự tuyệt đệ, cũng không phải chỉ bởi vậy, mà là chàng không muốn bị cuốn trong vào trận thị phi này, đệ thông minh như vậy, nên biết ý ta nói gì rồi chứ.
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Điều này ta biết. Nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ nghĩ rằng ta làm như vậy là đúng đắn sao?
Lý Thanh Chiếu lắc đầu nói:
- Về kiến thiết kinh tế gì gì kia của đệ, ta thực không rõ ràng lắm,
ta đối với chuyện mua bán này, là dốt đặc cán mai. Nhưng ta vẫn hy vọng
đệ đừng đi con đường của Thái lão tặc kia, đấu tranh giữa các ngươi,
chịu khổ không chỉ là chính các ngươi, còn sẽ dính dáng đến rất nhiều
người cùng có liên quan đến đệ, bọn họ đều vô tội.
Lý Kỳ thở dài:
- Kỳ thật ta cũng không muốn, nhưng có chút thời điểm, tỷ không đi
gây chuyện với người khác, người khác cũng sẽ đến chọc giận tỷ. Quê nhà
ta có câu nói: “Thường đi ở bờ sông, sao có thể không giày ướt.”
Lý Thanh Chiếu khẽ thở dài:
- Có lẽ đệ nói có lý, nhưng ta vẫn không đồng ý.
Đó chỉ là bởi vì vị trí của chúng ta không giống nhau. Lý Kỳ cũng không có nói nữa, nói sang chuyện khác:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ. Hôm nay tỷ có đi xem nghi thức thăng quốc kỳ không?
Lý Thanh Chiếu gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, ta cùng Tam nương các nàng cùng đi, lúc ấy đệ ngoắc tay với Thất nương các nàng, còn khiến các nàng bị sợ hãi.
- Không kìm lòng nổi. Không kìm lòng nổi.
Lý Kỳ gãi đầu, lại hỏi:
- Vậy tỷ cảm thấy như thế nào?
- Đương nhiên tốt lắm.
Lý Thanh Chiếu gật gật đầu, nói:
- Bài “Tinh trung báo quốc” mà đệ viết kia. Ta cũng rất thích, đặc
biệt một câu cuối cùng, đường đường Trung Quốc muốn cho tứ phương đến,
tuy rằng nói trắng ra, nhưng ta cảm thấy vô cùng xuôi tai.
Xuôi tai thì như thế nào? Nhưng sự thật lại là tương phản đấy. Lý Kỳ thở dài:
- Giấc mộng chính là tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu, vẻ mặt ngạo khí nói:
- Đây không phải giấc mộng, mà là tôn nghiêm của một dân tộ. Tự cổ
tới nay, nước lớn ở Trung Nguyên đều là như thế, nghĩ tới Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành ngăn địch từ tái ngoại, Hán Vũ Đế lại dương oai
cho dân tộc Hoa Hạ ta, trục Hung Nô về Mạc Bắc, mà Đường Thái Tông kia
tuy rằng bị bắt ký Minh ước Vị Thủy, nhưng y cũng nằm gai nếm mật, diệt
Đột Quyết từ tái ngoại, rửa sạch hổ thẹn trước đó. Đây cũng không phải
giấc mộng, cũng không phải dục vọng, cũng không phải ích lợi, mà là đã
trở thành tôn nghiêm của một dân tộc, tiếc gì trăm tử báo nước nhà, làm
dân chúng dân tộc Hoa Hạ, theo lý nên dùng tính mạng đi bảo vệ tôn
nghiêm của mình, khiến tứ phương hàng phục, bằng không dùng cái gì để
xưng hùng.
Nàng nói đến phần sau, giọng điệu trở nên cao hơn. Rất khó tưởng tượng
lời này là xuất từ miệng một nữ nhân, nhưng đây cũng chính là chỗ hơn
người của Lý Thanh Chiếu.
Tôn nghiêm của một dân tộc? Lý Kỳ nghe được trong lòng đủ tư vị.
Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ không nói lời nào, bèn hỏi:
- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
- Đương nhiên không phải.
Lý Kỳ lắc đầu, vừa cười nói:
- Tuy nhiên những lời này của Thanh Chiếu tỷ tỷ, thật ra khiến ta nhớ tới bài thơ “Hạ nhật tuyệt cú” mà tỷ viết.
Lý Thanh Chiếu sửng sốt, nói:
- Cái gì “Hạ nhật tuyệt cú”? Vì sao chính ta cũng không biết?
- A?
Lý Kỳ chớp chớp mắt, nhất thời tỉnh ngộ, thầm nghĩ, Tiên sư con bà nó!
Hiện tại “Hạ nhật tuyệt cú” kia còn chưa được sáng tác ra nha. Hắn
ngượng ngùng cười, lại không biết nên nói như thế nào cho phải.
Lý Thanh Chiếu lại nói:
- Vì sao đệ không nói lời nào vậy? Cái gì là “Hạ nhật tuyệt cú”?
Cũng đúng nha, nếu ta cải biến lịch sử, này vậy bài thơ “Hạ nhật Tuyệt
cú” có lẽ cũng chết từ trong trứng nước rồi, vậy sao được, vậy ta thật
sự là tội ác tày trời rồi. Thôi đi, ta giúp nàng ngâm ra vậy. Lý Kỳ ha
hả nói:
- Rất xin lỗi, ta nhớ lộn, kỳ thật bài “Hạ nhật Tuyệt cú” này chính là một vị đại tài nữ viết đấy.
Lý Thanh Chiếu ồ một tiếng, nói:
- Vậy đệ đọc nghe một chút.
- Được!
Lý Kỳ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bước một bước, cất cao giọng nói:
- Sinh ra làm người tài, chết cũng làm quỷ hùng. Nay nghĩ tới Hạng Võ, không chịu qua Giang Đông.
Lý Thanh Chiếu nghe được cả người chấn động, không khỏi cũng đứng dậy, nhẹ giọng ngâm:
- Sinh ra làm người tài, chết cũng làm quỷ hùng. Nay nghĩ tới Hạng Võ, không chịu qua Giang Đông.
Một lần, hai lần, ba lần.
Tuy rằng lúc này bài thơ là từ miệng Lý Kỳ đọc ra, nhưng trong nội tâm
nàng vẫn ôm ấp một tình cảm giống hệt như vậy, nàng không khỏi cảm khái
nói:
- Hay cho một câu “Sinh làm như người tài, chết cũng làm quỷ hùng”, hay, thật sự là thơ hay.
Nàng nói xong, vẻ mặt lại càng kinh ngạc hỏi:
- Nhưng mà, đây thật sự là thơ của một nữ nhân ư?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Tuyệt đối không sai, tài nữ này còn được người xưng là thiên cổ đệ nhất tài nữ.
- Rất khó tưởng tượng, một nữ nhân có thể viết ra bài thơ khẳng khái
hùng hồn, đầy khí phách như vậy. Tuy nói được làm vua thua làm giặc,
nhưng Hạng Võ tuyệt đối không thẹn với danh tiết anh hùng, không chịu
qua Giang Đông, không chịu qua Giang Đông, chỉ một "Không chịu" này, xin hỏi trên đời lại có bao nhiêu người có thể làm được. Có câu là nữ anh
hùng không kém đấng mày râu, thiên cổ đệ nhất tài nữ, nàng ấy hoàn toàn
xứng đáng.
- Tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng.
Lý Kỳ nói xong đều nhịn không được bật cười. Oa! Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ
thật sự là rất tự kỷ rồi, có người khoe khoang như tỷ sao? Ôi tỷ cũng
khoe xong rồi. Não tàn đệ đây cũng đỡ thấy ngại.
Lý Thanh Chiếu thấy hắn đứng ở nơi đó một mình ngây ngô cười, hồ nghi nói:
- Đệ cười chuyện gì?
Lý Kỳ khẩn trương ngậm miệng lại, lắc lắc đầu nói:
- Ta không cười.
Người này thật sự là kỳ kỳ quái quái đấy. Lý Thanh Chiếu lại hồ nghi nhìn hắn một cái, nói:
- Chẳng lẽ bài thơ này là Thất nương viết hay sao?
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Ta lấy sinh mạng thề, không phải Thất nương viết đâu. Thất nương cũng không thể viết ra được loại thơ này.
- Chẳng lẽ là Tam nương?
Người kia chính là tỷ nha. Lý Kỳ vừa trợn trắng mắt nói:
- Kính nhờ, phu nhân mỗi ngày suy nghĩ đi nơi nào xuất gia, hoặc là
lại nghĩ xem trong chuồng heo còn có cỏ dại hay không, làm sao viết ra
loại thơ này được.
- Cái gì xuất gia, chuồng heo, đệ lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi.
Lý Thanh Chiếu ném cho Lý Kỳ một cái xem thường, lại nói:
- Vậy đệ cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho ta biết tài nữ đó là ai?
- Ta cũng không biết tên tài nữ đó. Người ta là thế ngoại cao nhân,
ta một tục nhân có tài đức gì có thể biết phương danh của nàng.
Lý Kỳ thuận miệng nói lung tung.
Lý Thanh Chiếu không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận, chỉ từ một bài thơ
này, nàng liền cảm thấy mình và tài nữ đó có một chút giống nhau. Thở
dài:
- Vậy thì thật làm người ta cảm thấy tiếc nuối nha.
Không cần phải tiếc nuối, người nọ ngay ở chỗ này đó. Lý Kỳ cười trộm hai tiếng, khẩn trương nói sang chuyện khác:
- Đúng rồi. Thanh Chiếu tỷ tỷ, muộn như vậy tỷ còn đang viết cái gì?
Lý Thanh Chiếu ồ một tiếng, mỉm cười nói:
- Ồ, hôm nay nhìn nghi thức thăng quốc kỳ và nghi thức duyệt binh, có chút cảm xúc, liền tùy ý viết vài thứ.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Vậy đệ có thể xem không?
- Đương nhiên có thể.
Lý Kỳ cầm lên xem. Là của Lý Thanh Chiếu sáng tác. Kỳ thật mặc kệ Lý
Thanh Chiếu viết cái gì, hắn đều sẽ cảm thấy rất hay, lúc lâu sau, hắn
bỗng nhiên nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta có thể cùng tỷ làm một cuộc mua bán hay không?
Lý Thanh Chiếu ngơ ngác nói:
- Chuyện mua bán gì?
- Ta muốn mua lại bài văn của tỷ, đăng ở trang bìa Tuần san Đại Tống Thời đại.
- Điều này thích hợp sao?
- Đương nhiên thích hợp, cái này so với thứ Trần Đông bọn họ viết thì hay hơn nhiều, Thanh Chiếu tỷ tỷ, cho dù tỷ không tin mình, cũng nên
tin tưởng ánh mắt thương nhân của ta chứ.
Lý Kỳ cười nói, hắn cũng không phải cố ý khen tặng Lý Thanh Chiếu, mà là Lý Thanh Chiếu là kiểu người dây chỉ quấn tâm, thê lương bi ai tận
xương, hành văn nhẵn nhụi cảm động đích thật là không còn lời nào để
nói, hơn nữa phong cách văn chương có thể nói là hoàn toàn bất đồng với
đám người Trần Đông, tuyệt đối có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lý Thanh Chiếu cười, nói:
- Không phải là một bào văn sao, nếu như đệ muốn, cầm là được, mua bán gì chứ, không cần đâu.
- Vậy thì không được.
Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Nhớ rõ lúc trước Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng là dùng một bức tranh “Quý
phi xuất dục đồ” đổi lấy bức “Đường phú quý đồ” của ta đấy. Như vậy đi,
hay ta dùng bức “Tuyết Trúc đồ” đổi cho bài văn này của tỷ nhé.
Lý Thanh Chiếu trợn hai mắt, lập tức lắc đầu nói:
- Sao có thể làm như vậy, “Tuyết Trúc đồ” kia quý báu như vậy, sao có thể lấy ra để đổi mấy tác phẩm lung tung này của ta chứ, không ổn,
không ổn.
Lý Kỳ cười nói:
- Cũng không thể nói như vậy, có lẽ theo ý của tỷ bức Tuyết Trúc đồ
kia quý báu vô cùng, nhưng trên đời có bao nhiêu người có thể biết
thưởng thức, nhưng văn chương này của tỷ lại bất đồng, giữa những hàng
chữ đều lộ ra một loại tư tưởng yêu nước, yêu dân, còn có một loại khát
vọng rộng lớn, bất kể là ai, đọc một lần đều được ích lợi không nhỏ, giá trị còn đắt hơn. Ta còn tính lời lớn hơn đó.
Lý Thanh Chiếu đối với việc Lý Kỳ khen sớm đã thành thói quen, nhưng cảm giác hắn nói cũng không phải không có lý, cười khổ nói:
- Cho dù như thế, nhưng tranh này là Vận Vương điện hạ quyên cho quỹ từ thiện đấy, đệ làm sao có thể lấy ra tặng người ta.
Lý Kỳ nói:
- Đầu tiên, không phải tặng, mà là trao đổi, tiếp theo, ta cũng không phải là ham bức họa này của y, ta dùng tiền mua lại là được. Đương
nhiên, ta mua tự nhiên là giá nội bộ, đối với ta mà nói, thật sự không
tính là chuyện gì. Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chớ từ chối nữa, chúng ta đều
có nhu cầu thôi mà.
Lý Thanh Chiếu cũng hiểu được nếu nói tiếp, thành quá mức làm kiêu, hơn
nữa thật sự nàng vô cùng thích bức Tuyết Trúc đồ kia, ngượng ngùng gật
đầu nói:
- Vậy cảm ơn nhé.
- Không có gì, không có gì.
Lý Kỳ ha hả cười, bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu tỷ không muốn đi học viện hỗ trợ,
có thể tới làm biên tập của Tuần san Đại Tống Thời đại nha, vừa lúc, ta
tính không bao lâu sẽ cần một chuyên mục cho nữ nhân, ta nghĩ đến hiện
giờ địa vị của nữ nhân quá thấp, rất đáng thương, chúng ta hẳn nên hô
hào mọi người chú ý nữ nhân. Đề mục ta cũng đã nghĩ kỹ, tên là “Nữ anh
hùng không thua đấng mày râu”.
Trong mắt Lý Thanh Chiếu sáng ngời, nói:
- Đây cũng là một ý kiến hay.
Lý Kỳ vui vẻ nói:
- Vậy Thanh Chiếu tỷ tỷ đã đáp ứng rồi?
Lý Thanh Chiếu chần chờ một lát, nói:
- Việc này ta còn phải suy xét đã.
- Được được được, ta không vội lắm. Tuy nhiên nếu là tỷ nguyện ý giúp đỡ, vậy thì thật là không còn gì có thể tốt hơn rồi.
Lý Thanh Chiếu gật đầu nói:
- Ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ.