Trong trang viên phía tây ngoại ô.
- Lý sư phó, ta mời ngài một ly.
- Ay, ta đây thì không dám, thôi bỏ đi, dù sao ta cũng uống trà.
- Ha ha! Được. Vậy thôi.
Chỉ thấy Lý Kỳ, Mã Kiều, Ngô Phúc Vinh và bốn người lạ mặt vây quanh một cái bàn tròn, nâng chén chúc mừng, thật không sung sướng.
Bốn người này đều là tứ đại thương nhân buôn bán lương thực đến từ Giang Nam, về phần vì sao bọn họ và Lý Kỳ thiết lập quan hệ, rất đơn giản, Túy Tiên Cư xâm nhập vào Giang Nam, có quan hệ lớn lao với thương nhân buôn bán lương thực bọn họ, thử hỏi ai lại không muốn dựa vào cây đại thụ Túy Tiên Cư này, cho nên bọn họ chạy đến Hàng Châu muốn hợp tác cùng Túy Tiên Cư. Vừa hay, khi đó ở trong thư, Lý Kỳ bảo Bạch Thiển Dạ tìm vài thương nhân buôn bán lương thực đến giúp hắn diễn kịch, bốn người này có tiếng bên ngoài, lại là thương nhân buôn bán lương thực điển hình, để bọn họ ra mặt thu mua lương thực thay Lý Kỳ, vậy thì thật không còn gì thích hợp hơn, vì thế Bạch Thiển Dạ liền mời bốn người bọn họ lên kinh tương trợ.
Lý Kỳ uống một hơi cạn sạch, cười nói:
- Mấy ngày gần đây thật sự là vất vả cho các vị rồi, đa tạ, đa tạ.
Một người bên trái cười nói:
- Đâu có, đâu có, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là khoanh tay đứng bên mà thôi, hơn nữa, hiện giờ Giang Nam hỗn loạn không chịu nổi. Ngồi ở nhà cũng không có chuyện gì để làm.
Người này họ Vệ, biệt danh Lão Lục, ông ta đến từ Phúc Kiến, là thương nhân buôn bán lương thực nổi tiếng ở địa phương.
Người thứ hai bên trái lại cười nói:
- Lão Lục nói không sai. Kỳ thật mấy người chúng ta cũng không có làm gì, mấy ngày trước, những người đó nghe nói chúng ta muốn mua lương thực. Đều không có nói đến câu thứ hai, đã đem toàn bộ lương thực nhét cho chúng ta rồi, chúng ta còn không bước ra khỏi cửa nữa.
Người này họ Mông, tên chỉ một chữ “Nhượng”, là thương nhân buôn bán lương thực Hồng Châu.
Người thứ nhất bên phải cười nói:
- Nói thật ra, ta đã mua lương thực nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy giá rẻ lương thực như thế.
Người này họ Tiêu, tên Minh, là thương nhân buôn bán lương thực đến từ Trường Sa.
Người trẻ tuổi thứ nhất bên phải bỗng nhiên hiếu kỳ nói:
- Lý sư phó, Túy Tiên Cư các ngài một lúc mà thu mua nhiều lương thực như vậy, không biết các ngài định xử lý như thế nào?
Người này họ Ngọc, tên Tuấn Kiệt, đến từ Nghi Châu, cũng chính là nằm trong Quảng Tây ngày nay, có thể nói y là thương nhân buôn bán lương thực trẻ tuổi nhất bên phía Giang Nam, giống Phàn Thiếu Bạch, cũng là còn tuổi nhỏ đã kế thừa phụ nghiệp.
Lý Kỳ ha hả nói:
- Ngọc công tử, các chuyện này các ngươi không cần lo lắng, ta tuyệt sẽ không chuyển số lương thực giá thấp này tới Giang Nam đâu, kỳ thật với giá này nếu vận chuyển đến Giang Nam, trừ đi phí chuyên chở, căn bản không kiếm được nhiêu tiền, dù sao giá lương thực ở kinh thành cũng là đứng nhất đứng nhì trong Đại Tống ta, ta phát tài tại đây là được rồi.
Ngọc Tuấn Kiệt nghe vậy cau mày nói:
- Lý sư phụ, điều chúng ta lo lắng cũng không phải mấy chuyện này, mà là nếu những người đó biết đây là chúng ta và ngài thông đồng với nhau, có phải sẽ…
- Chuyện này các ngươi cứ yên tâm đi, ta cũng đã sớm nói với các ngươi rồi, bọn họ hiện giờ tự thân khó giữ, đâu còn có hơi sức đi trả thù các ngươi, hơn nữa, nếu các ngươi đã là bạn làm ăn của Túy Tiên Cư chúng ta, trừ phi Túy Tiên Cư ta đóng cửa, nếu không các ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lý Kỳ thấy trên mặt bọn họ còn có vẻ lo lắng, lại nói:
- Xin các vị yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của ta, các người không chỉ là chỗ hợp tác làm ăn vững chắc nhất của Giang Nam Túy Tiên Cư ta, hơn nữa các ngươi cũng sẽ trở thành một nhóm đại lý đồ hộp mới của Túy Tiên Cư.
Bốn người vừa nghe, lập tức vui mừng nhướng mày, bọn họ cùng Lý Kỳ cũng không có giao tình, có thể khiến cho bọn họ mạo hiểm tới đây, dùng mông nghĩ cũng biết, trong đó nhất định là có ích lợi thật lớn.
Lý Kỳ lại nói:
- Hơn nữa, ta còn có thể nói cho các người trước biết một tiếng, không bao lâu nữa, triều đình tiến hành điều tiết khống chế đối với giá lương thực, các ngươi phải có sự chuẩn bị đi.
Bốn người nghe được trong mắt sáng ngời, đây chính là một sự tin đồn bùng nổ thức a! Ngọc Tuấn Kiệt hỏi vội:
- Không biết triều đình có tính toán gì đối với chuyện này không?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, sẽ tiến thêm một bước giải trừ sự trói buộc của thương nhân buôn bán lương thực, ta không dám nói là nhất định có lợi đối với các người, ta chỉ có thể nói, là cho những thương nhân buôn bán lương thực không có hậu đài vững mạnh mẽ giống các người một cơ hội, có thể phát tài hay không thì đều xem ở bản lĩnh của các vị, đặc biệt là Ngọc công tử, Nghi Châu các ngươi nằm giữa Đại Lý và Nam Ngô, ngươi có ưu thế địa lý không gì sánh kịp, nếu như ngươi có thể nắm chắc, ta dám cam đoan, không ngoài năm năm, ngươi sẽ có thể trở thành thương nhân buôn bán lương thực lớn nhất Giang Nam.
Bốn người đều là thương nhân, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, có thể biết được tin tức này đã khiến bọn họ không uổng chuyến đi này rồi.
Kỳ thật mấy người bọn họ cũng không phải thương nhân buôn bán lương thực lớn nhất địa phương, lương thực đầu cuối đều nằm trong tay mấy quan lại, cho nên, cuộc làm ăn này đối với bọn họ mà nói, đã trở nên hết sức quý giá rồi, nhưng Lý Kỳ chính là nhìn trúng điểm này của bọn họ, bởi vì hắn muốn phá vỡ truyền thống này, quyết không thể lại giống như trước kia, quan lại một tay che trời, hắn phải trợ giúp đám thương nhân buôn bán lương thực có thể được hắn khống chế, chỉ có như thế mới có thể đối đầu với quan lại.
Có món lợi khổng lồ tiếp thêm hứng thú, mấy người càng uống càng cao hứng, nhưng đây lại làm Mã Kiều cao hứng hỏng rồi, hắn thích những trường hợp kiểu này, một ly tiếp một ly, trong ly rượu này vĩnh viễn là đầy tràn, về sau, lại tạo thành cục diện một đối bốn.
Mà Lý Kỳ thấy bọn họ đều rơi vào trạng thái đấu rượu, liền cùng Ngô Phúc Vinh đi ra ngoài.
Ngô Phúc Vinh vui vẻ nói:
- Lý sư phó, một chiêu này của cậu thật sự là lợi hại, đợi cho các đại tửu lầu mở cửa, nếu như vẫn theo giá lương thực trước đây, chúng ta sợ gì không tăng thêm mười mấy hai mươi văn tiền rồi bán ra ngoài, cũng chẳng lo không bán được, theo lão tính toán bước đầu, chỉ lợi nhuận ba ngày này chúng ta đã có thể tính đến vạn quan rồi.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Ngô đại thúc, thúc thiếu tiền lắm sao?
Ngô Phúc Vinh sắc mặt cứng đờ, ngượng ngùng nói:
- Lão thì không thiếu tiền, nhưng Túy Tiên Cư chúng ta thì thật sự là không có tiền, số tiền này đều dùng để mua lương thực rồi, chẳng lẽ cậu không có ý định đem bán lương thực này?
Dù sao tuổi của ông ấy khá lớn rồi, bên người không nhiều tiền, trong lòng ông ấy vẫn cảm thấy là lạ.
Lý Kỳ cười gian nói:
- Bán, đương nhiên phải bán, không bán thì để cho mốc meo à. Tuy nhiên, cũng phải xem cách bán như thế nào. Thúc tưởng là đám thương nhân buôn bán lương thực này thật sự đem xuất ra toàn bộ cũ lương thực sao? Nói cho thúc biết, còn sớm lắm, với những người xem tiền còn quan trọng hơn tính mệnh đó, sao có thể dễ dàng như vậy? Sở dĩ bọn họ bán ra một lượng lương thực giá thấp trước, thứ nhất là bởi vì bọn họ cũng không thể dự tính, việc này còn diễn ra tới khi nào, bán trước một lượng, áp lực của bọn họ cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thứ hai, sắp tới vụ thu hoạch rồi, kho lương bọn họ sẽ được chất đầy tràn, chỗ cũ không ra, chỗ mới cũng không vào được, chẳng lẽ bỏ trên đường à! Nhưng mà, bọn họ lại luyến tiếc món lợi này, cho nên, chắc chắn bọn họ vẫn còn trữ rất nhiều, cũng may hiện giờ bọn họ còn có chút thời gian có thể đợi, còn có thể cho bọn họ xem tình thế, rồi tính toán tiếp. Nhưng mà, hiện giờ bọn họ đã thấy được ánh rạng đông, lại càng thêm kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần đợi chuyện này xong, toàn bộ tửu lầu mở cửa, chắc chắn bọn họ sẽ liên hợp lại, nâng giá lương thực quanh khu vực kinh thành lên, nhân lúc trước vụ thu hoạch, lúc dân chúng rỗng túi nhất, sẽ kiếm tiền về. Kỳ thật giá chúng ta thu mua lương thực lần này, vẫn cao hơn nhiều so với dự tính của cháu, tuy nhiên không sao, cháu chính là cố ý dùng giá này để thu lương thực của bọn họ, không nỡ bỏ đứa trẻ cũng không bắt được sói, nếu đến lúc đó mà lương thực của bọn họ vẫn không bán ra, thì chắc bọn họ không có tâm trạng để xem tình thế thêm nữa, đều sẽ trở thành kiến bò trên chảo nóng, đến lúc đó chúng ta lại ra tay, dùng sức chủ trì, đây mới phù hợp với phong cách buôn bán trước nay của Túy Tiên Cư chúng ta.
Ngô Phúc Vinh cau mày nói:
- Vậy ý của cậu là?
- Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Kỳ thật cho đến hôm nay vẫn chỉ là bên lề, màn kịch chính bây giờ mới bắt đầu.