Phủ Thiếu Tể.
- Lão gia, toàn bộ binh sĩ bảo vệ trong thành đều đã được thay rồi.
Một nam nhân trung niên điềm đạm, cung kính đứng trước mặt Tần Cối. Người này tên gọi Tần An, là một trong những người họ hàng xa của Tần Cối, hiện giờ là đại quản gia bên cạnh Tần Cối.
Tần Cối nhắm hai mắt, thản nhiên nói:
- Có mỗi chừng đó vẫn chưa đủ, thế lực của Xu Mật Sứ trong quân đội còn to lớn vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, ai cũng không dám cam đoan, bên cạnh hoàng thượng không có người của Xu Mật Sứ.Tần An nói:
- Xin lão gia yên tâm, ta đã đem người của mình cài vào bên trong, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện, liền nhất định trốn không thoát.
- Ừ, vậy thì còn được.
Tần Cối hài lòng gật đầu.
Tần An lại nói:
- Chẳng hay lão gia có nghe nói, tối nay Túy Tiên Cư mở tiệc tối miễn phí, lại còn tặng quà, tổ chức vô cùng long trọng.
- Có nghe nói.Tần Cối nói:
- Ngươi thấy thế nào?
- Nếu thường lui tới, đây cũng là điều rất bình thường, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, chúng ta không thể lơi lỏng, hơn nữa cả nhà Xu Mật Sứ đều đã tới Túy Tiên Cư.
Tần Cối đột ngột mở mắt:
- Đều tới rồi ?
Tần An gật đầu, nói:
- Người của chúng ta đã tận mắt trông thấy, không thể nhầm được.
Tần Cối liếc nhìn Tần An một cái, lại cúi đầu trầm tư một hồi, nói:- Không sai, bọn họ ắt tính hành động vào hôm nay, ngươi hẳn có phái thêm người ở Túy Tiên Cư.
Tần An nói:
- Xin lão gia yên tâm, ta đã điều thêm không ít người giám sát xung quanh Túy Tiên Cư. Nhưng mà lão gia, có một vấn đề, ta vẫn cứ không hiểu.
- Nói.
- Sao chúng ta không trực tiếp bắt người.
Tần Cối lắc đầu, thở dài:
- Tuy rằng toàn cục là do chúng ta chủ động, nhưng chỉ có duy nhất phương diện này là chúng ta nằm vào thế bị động, nếu như bọn họ không hề có bất kì hànhđộng nào, chúng ta sẽ không có quyền gì để bắt bọn họ, bởi vì mấu chốt không nằm ở bọn họ, mà nằm ở Xu Mật Sứ, chúng ta không thể biết tình hình của Yến Vân kịp lúc, vì thế, chúng ta chỉ có thể chờ, chờ bọn họ hành động, sau đó gom một mẻ lưới bắt gọn.
- Tiểu nhân đã hiểu.
Tần An gật đầu, lại tiếp:
- Lão gia yên tâm, trừ phi bọn chúng có cánh, nếu không thì không thể ra khỏi thành.
Tần Cối nói:
- Ngươi đừng xem thường bọn chúng, Bạch nương tử kia bổn tướng hiểu rất rõ, nàng không phải hạng tầm thường, hơn nữa sau lưng nàng còn có Xu Mật Sứ.Chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn, ngươi lập tức đi dặn dò người dưới, bảo bọn họ đêm nay nhất định phải xốc lại tinh thần, tuyệt đối không được để cho bọn họ trốn mất, đặc biệt là Thất nương của Bạch gia, nữ nhân đáng ghét này đã để ta khó chịu biết bao lần rồi, lần này ta nhất định sẽ trả lại toàn bộ cho ả.
- Vâng.
Túy Tiên Cư.
Nếu bảo Cao Nha Nội đi học thuộc lòng lời thơ, e là cả một ngày dài, đến mộtcâu cũng học không xong. Nhưng nếu bảo y học thuộc lòng Tam quốc diễn nghĩa, vậy thì khỏi cần nói, may mà chỉ là Tam quốc diễn nghĩa, nếu là Kim Bình Mai, chắc Nha Nội cũng có thể đọc làu làu.
Trong khi giọng điệu truyền cảm thu hút vẫn đang kể chuyện , trên ghế lưu lại từng dấu chân một.
Không thể không nói một câu, câu chuyện Tam quốc diễn nghĩa rất xuất sắc, tuy đã nghe qua vô số lần. Nhưng trong bầu không khí đầy hoài niệm này, nghe một câu chuyện đầy hoài niệm, hãy còn khiến những khách hàng quen thuộc của Túy Tiên Cư cảm thấy say mê. Trong đó còn mang theo cả những nét thương cảm mơ hồ.
Mà ở trong căn phòng trên lầu ba, cũng là nước mắt đầm đìa, đau buồn liên tiếp.Tuy rằng hôm nay Túy Tiên Cư miễn phí, chỉ duy nhất căn phòng này là không mở ra, lúc này bốn căn phòng đều đã chật cứng, trong đó gồm người nha Vương gia, Bạch gia, Lý gia ba đại gia đình, ngoài ra còn có phu thê A Nam, đám người Lỗ Mỹ Mỹ.
- Bạch huynh, lão đệ thực không nỡ rời xa huynh.
Vương thúc thúc đã uống đến mức khuôn mặt đỏ bừng, một tay khoác lên vai Bạch Thì Trung, một đôi mắt bé xíu gắng sức tập trung lại, đáng tiếc là đôi mắt quá nhỏ, chỉ hở ra được một đường nhỏ, làm cho nước mắt chảy ra có chút giống như mèo đi tiểu:
- Nhớ đến năm đó, hai người chúng ta mới bước vào con đường làm quan, hăng hái hăm hở đến thế nào, vậy mà chớp mắt chúng ta đã trở nên già cả, những bằng hữu năm đó đã qua đời từng người một, chớp mắt, những người còn lại đều đãtrở mặt thành thù rồi, ai., nếu ngươi đi rồi, ta đến một người để hàn huyên cũng không tìm thấy.
Bạch Thì Trung nhìn người bạn già lâu năm, lại thở dài nói:
- Đúng thế, cùng làm quan trong triều, vẫn còn có thể duy trì tình bạn như khi mới bước vào con đường làm quan như chúng ta, tự cổ chí kim cũng chẳng mấy ai làm được, nhưng Trọng Lăng, ngươi ắt hiểu rằng, Bạch gia ta và Vương gia nhà ngươi không giống nhau, Bạch gia ta có thể bảo toàn được, đều nhờ cả vào Lý Kỳ, nếu Lý Kỳ đi rồi, chúng ta không thể không đi, bằng không, ngày nào đó sẽ xảy ra họa diệt môn.
Trong trận chính biến ngày đó, lúc ban đầu Vương Trọng Lăng đứng về phía Triệu Giai, hơn nữa hiện giờ Vương Trọng Lăng đã trở thành chưởng môn nhân của Mặc học, điều quan trọng nhất là, trình độ toán học của ông ta tương đối cao, màhiện giờ toán học thuộc môn học ít được chú tâm, nhưng lại có không gian phát triển trước mắt, vì thế, chỉ cần ông ta không làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, Triệu Giai nhất định sẽ không động vào ông ta, nhưng Bạch Thì Trung thì khác, Bạch Thì Trung là cựu thần của thái thượng hoàng, là người cùng đến phía Nam với thái thượng hoàng, Triệu Giai không giáng chức ông ta , hoàn toàn là vì Lý Kỳ, nhưng hiện tại rất nhiều đại thần trong triều có thù hằn với những cựu thần bọn họ, nếu không có Lý Kỳ bảo vệ, một khi có cơ hội, thì cả nhà ông ta e đều sẽ gặp họa.
Vương Trọng Lăng nghe xong liên tục thở dài, rồi đột ngột vỗ lên vai Ngô Phúc Vinh:
- Lão Ngô à, sau này chỉ còn hai chúng ta rồi.
Ngô Phúc Vinh xém chút nữa là bị cái đập tay của ông ta làm cho ngã ngửa, liên tục gật đầu, không nói ra lời.Mà Bạch phu nhân cũng đang từ biệt Vương phu nhân, hai người vừa trò chuyện, vừa trêu đùa đứa nhỏ Bạch phu nhân đang ôm trong lòng, nhưng nội dung nói chuyện của họ chẳng khác mấy với chủ đề ngày hôm nay, chính là hoài niệm.
Vương Dao cũng đang từ biệt các đệ đệ muội muội của mình.
Mà Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục lại đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt không ngừng nhìn quanh, nơi này tràn ngập biết bao kỉ niệm ngọt ngào.
Một lát sau, Bạch Thiển Dạ bỗng đi vào, nói:
- Cha, mẹ, sắp đến giờ rồi, chúng ta tới hậu viện chuẩn bị chút đi.
- Trọng Lăng, Lão Ngô, đệ muội, chúng ta cáo từ, chỉ mong sau này có ngày gặp lại.Bạch Thì Trung đứng dậy, khẽ chắp tay.
Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, Vương Dao, Da Luật Cốt Dục cũng vội vã đứng dậy, hành lễ với các vị trưởng bối.
Sau đó một đoàn người vội vàng đi từ trên tầng ba xuống.
Lúc này màn đêm đã đen đặc, nhưng Túy Tiên Cư hãy còn chật kín người, Nha Nội trong màn đêm vẫn hưng phấn như vậy, đã nhảy từ ghế lên tận trên bàn, hoa chân múa tay, thêm mắm thêm muối, chẳng phải chỉ là một màn Tam Anh đại chiến Lã Bố thôi ư, y đem những võ lực thuộc tính của những nhân vật này phân tích một lượt, trong đó chú trọng cường điệu nguyên nhân Lưu Bị lui bước, bởi vì dù sao y cũng quá sùng bái Quan Nhị Ca mà.Nhưng những vị khách quen nọ lại chẳng chút chú ý, nội dung câu chuyện bọn họ đã thuộc làu làu rồi, bọn họ chỉ là đơn thuần yêu thích bầu không khí đêm nay.
Nửa canh giờ mau chóng trôi qua, cuối cùng cũng nên kết thúc rồi, Cao Nha Nội một chân giẫm mạnh lên mặt bàn, binh một tiếng, mọi người đều ngẩn ra, cái tình huống gì đây.
Nhưng mọi người rất nhanh chóng đã hiểu ngay, hóa ra Cao Nha Nội dùng chân mình làm tiếng mõ gỗ.
Chỉ nghe Cao Nha Nội vuốt lên bông hoa hồng có vẻ đã hơi héo, nói:
- Muốn---.
- Cái gì vỡ đấy.Y vừa mới nói một chữ, liền có một người ngắt lời y.
Cao Nha Nội hơi bực mình, lại dám cắt đứt lời kết của y, ngay vào lúc muốn tìm kẻ nọ tính sổ, bỗng nghe thấy có người chỉ về phía sau túy Tiên Cư nói:
- Các ngươi nhìn kìa.
Chỉ trông thấy một đám khói đen tràn vào.
- Cháy rồi, cháy rồi.
- Chạy mau, cháy rồi.
Mới đây Túy Tiên Cư còn vô cùng yên tĩnh, bỗng chốc trở nên đại loạn. Quan khách vội vã chạy ra bên ngoài.Lúc này, có hai người đang ngồi ở một quán trà bên ngoài Túy Tiên Cư, hai người họ trông thấy khách hàng của Túy Tiên Cư nhao nhao chạy ra ngoài, liền lập tức đứng dậy.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Ngươi đi báo cho tổng quản biết trước, ta tới xem sao.
- Ừ.
Cùng lúc đó, xung quanh Túy Tiên Cư có không ít những bóng dáng đang chạy tới.
Đám người rảnh rỗi xung quanh bu lại, Cao Nha Nội lảo đảo chen ra được đếnngoài cửa, khó khăn lắm mới đứng vững được, quay người lại, ngơ ngẩn nhìn Túy Tiên Cư, khuôn mặt buồn bực:
- Được lắm, sao bỗng dưng lại cháy ---ừ, may mà Nha Nội ta đã dự kiến trước, lúc bắt đầu đã nói câu kết rồi.
Lúc nói, y lại theo thói quen vuốt ve bông hoa trên tóc, nhưng vừa sờ lên, bông hoa đã chẳng thấy đâu.
Người ở đây mà hoa không thấy, hoa khô người cũng chết đấy !
- Hoa của ta đâu !
Cao Nha Nội hoảng hốt, giống như bị rơi mất kính áp tròng, cúi đầu tìm kiếm, lúc này bỗng cảm giác bị người từ phía sau đẩy cho một cái:
- Nhường đường, nhường đường.Nha Nội vốn đang hoảng hốt, bị đẩy cho một cái, thiếu chút nữa là ngã ra mặt đất, loạng choạng mấy bước, quay mạnh đầu lại, nắm chặt lấy tên nam nhân vóc người vạm vỡ:
- Con mẹ ngươi, muốn chết à !
Tên nam nhân kia quay đầu trừng mắt, lóe lên sự hung dữ.
Nha Nội ta đây chuyên trị các loại không chịu phục, trông thấy tên nọ đẩy mình, còn dám trừng mắt nhìn, đến cả một câu xin lỗi cũng không, bạo tính thực không thể nhịn nổi nữa, không nói hai lời, vung ra một quyền.
Tên nam nhân kia vốn tưởng có thể dọa cho thằng nhãi này sợ, còn không ngờ dám động thủ, tay trái khẽ hoảng loạn vung lên, ngăn một quyền của Cao Nha Nội, hiển nhiên là một kẻ luyện võ, một cao thủ có ánh mắt lạnh lùng.Binh!
- Ai ôi !
Tên có võ này tinh tướng chưa được một giây, liền bị đạp cho một cước suýt sấp mặt.
Cao Nha Nội ngoái lại nhìn, thấy Sài Thông bỗng nhiên xuất hiện trước mặt y, khẽ phẩy quạt, hơn nữa còn liếc xéo y, khẽ thở dài, đừng nhìn thằng ranh này ra vẻ đạo mạo, thực ra y còn gian tà hơn bất kì ai, lúc đánh nhau thì chuyên môn bổ đao từ phía đằng sau.
Tinh tướng không sai, nhưng ra vẻ tinh tướng trước mặt Sài Thông thì là lỗi sai rành rành, dù sao việc Sài Thông là vua tinh tướng tuyệt không phải là hư danh.Sự tự tôn của Nha Nội bị tổn thương.
Lại nghe thấy một tiếng hét:
- Không xong ! Thằng ranh kia muốn chạy, mau bắt nó lại, ta lâu lắm không đánh đấm gì rồi.
Lời vừa dứt, Hồng Thiên Cửu chẳng biết từ đâu xông tới, hướng thẳng đến Túy Tiên Cư.
Cao Nha Nội quay đầu nhìn, chỉ trông thấy tên luyện võ khi nãy bỗng nhiên len vào trong đám đông, dường như muốn chạy vào trong Túy Tiên Cư.
- Con mẹ nhà ngươi chứ, chạy đằng nào--- ai ya.Cao Nha Nội rít lên một tiếng, đang muốn đuổi theo, bỗng bị người ở phía sau kéo lại, đặt cả mông xuống mặt đất.
Một bóng người khẽ lướt quá.
Cao Nha Nội chỉ vào bóng người nọ mắng to:
- Sài Thông, tên khốn kiếp, lão tử liều mạng với nhà ngươi.
Y bật dậy đuổi theo.
Nếu để Lý Kỳ trông thấy màn này, thể nào cũng tức đến hộc máu, còn cả ngày xưng huynh gọi đệ, quán của ta đã bị cháy, các ngươi không có kẻ nào nghĩ đến việc dập lửa ư ?