Có câu là "Có tâm trồng hoa mà hoa không nở, vô tâm cắm liễu mà liễu thành rừng", cảnh tượng này như một màn kịch.
Trịnh Dật đơn giản chỉ muốn nhấm nháp món ngon còn về phần hai chiếc bánh ngọt kia thực sự y cũng không nghĩ về chúng nhiều lắm.
Nhưng không ngờ là Cao Nha Nội thì đang tan nát cõi lòng ngơ ngác nhìn
Trịnh Dật. Nếu miếng xương gà kia ở trong tay người khác thì có lẽ y đã
nhào đến rồi nhưng vấn đề là người đứng trước mặt là Trịnh Dật, ông tổ
của y chính là người có công lớn với Đại Tống. Ở kinh thành Trịnh gia
cũng là một gia tộc lớn có thể lực, danh vọng.
Nhìn tôi làm gì? Vẻ mặt của Sài Thông tức giận và vô tội, nhưng ánh mắt
cố ý của Cao Nha Nội khiến y rất áy náy, y hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Lý Kỳ nói: - Nếu quá nhỏ chỉ sợ Trịnh nhị ca sẽ nuốt mất đến lúc đó sẽ khó xử lý rồi.
Trịnh Dật cười khổ nói: - Nhưng cái này của ngươi cũng lớn quá, suýt nữa thì làm mẻ cả răng ta rồi.
- Trịnh nhị ca, xin chúc mừng, xin chúc mừng! Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói với Trịnh Dật.
Những người còn lại cũng phản ứng họ chúc mừng cho Trịnh Dật.
Cao Nha Nội thực sự không cam lòng, bất giác giơ tay chộp lấy xương gà
trong tay Trịnh Dật, ánh mắt đầu dục vọng như muốn nuốt trôi tất cả.
Thằng ranh này muốn làm gì? Lý Kỳ vuốt tay bất động.
Cao Nha Nội ngẩn người ra vẻ mặt oán thán nhìn Lý Kỳ nhếch môi nói: - Cả ngày nói cái gì mà thương nhân lấy lợi ích làm đầu, toàn là chó má,
bánh ngọt đẹp như vậy mà lại đi tặng cho người khác, có tiền mà không
biết kiếm.
Ngụ ý, đơn giản là y đang tức Lý Kỳ vì sao lại không áp dụng chế độ mua.
Nhưng không thể không nói là Cao Nha Nội cũng có lý, Lý Kỳ có muốn phản đối cũng không được.
Lúc này Trương Nhuận Nhi mang theo bánh ngọt để trong hộp gỗ đến đưa cho Trịnh Dật cười nói: - Trịnh công tử, chúc mừng huynh.
Trịnh Dật sửng sốt, lông mày bên trái giật giật.
Nhưng chi tiết này chỉ có Lý Kỳ thấy được, hắn cả kinh, ngươi si tình
cũng không đến mức mạnh như vậy chứ. Hắn lại nhìn Tần phu nhân ở bên
cạnh Trịnh Dật.
Trong đám người kia không khí dần trở lên kỳ lạ.
Ánh mắt của Bạch Thiển Dạ nhìn Trịnh Dật và Tần phu nhân tràn đầy sự chờ mong, trong lòng cũng rất kích động.
Còn cánh bạn của Trịnh Dật không chỉ nắm chặt tay mà ánh mắt còn tràn đầy sự kích động.
Thằng nhãi Cao Nha Nội này không có một chút giác ngộ nào, thấy Trịnh
Dật đưa tay ra nhận, y hét lên: - Trịnh Nhị, không phải là ngươi không
thích bánh ngọt sao? vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, 50 quan tiền bán
cho Nha Nội ta đi?
Tên ngu ngốc này tại sao lại luôn phá hỏng chuyện tốt của người ta nhỉ?
Thực sự là Lý Kỳ hết chỗ nói với y rồi nhưng nghe thấy 50 quan tiền kia, hắn đau thắt tim, thầm oán giận chính mình tại sao đến cách tiêu thụ
bánh cũng quên mất. Hắn hận không thể tự cho mình một cái bạt tai, nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn luôn nhìn Tần phu nhân, chí thấy ánh mắt trong
suốt, sáng ngời của nàng rất thản nhiên. Dường như tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến mình, vẻ bình tĩnh đó khiến Lý Kỳ cũnh kinh
ngạc, hắn không tin lúc này mà Tần phu nhân lại không phát hiện ra không khí có điều lạ, thực sự là không thể đoán ra trong lòng nàng rốt cuộc
là đang nghĩ gì.
Trịnh Dật nao bao, phát hiện mọi người đang nhìn mình, lông mày nhếch
lên, khóe miệng chua xót, giơ tay muốn nhận cái bánh ngọt kia nhưng bàn
tay bỗng nhiên phải dừng lại giữa không trung, chỉ thấy một bàn tay khác đặt lên bàn tay của y, cười nói: - Trương tiểu nương tử , lần diễn vừa
rồi của cô rất xuất sắc, chiếc bánh ngọt này coi như làm ra để thưởng
cho cô đi.
Đây đúng là nằm ngoài sự liệu của mọi người, nét mặt của bọn Bạch Thiển Dạ rất phức tạp, rồi lại có sự hoang mang.
Trương Nhuận Nhi không thể ngờ được rằng Trịnh Dật lại tặng bánh ngọt này cho nàng, nàng liền ngây người ra.
Lẽ nào hai người họ lại dùng ánh mắt để nói chuyện với nhau? Lý Kỳ lại nhìn Tần phu nhân lòng đầy nghi hoặc.
Tần phu nhân dường như cũng cảm thấy ánh mắt của Lý Kỳ che dấu điều gì
đó, lông mày của nàng cũng nhướn lên ánh mắt cũng đầy sự nghi vấn.
Giống như một người hỏi các ngươi đã thương lượng xong chưa? Còn một người thì lại hỏi sao lại nhìn ta với ánh mắt như vậy?
Thật không biết là ngươi quá ngây thơ hay là ta nghĩ quá phức tạp. Lý Kỳ bị phu nhân nhìn hơi ngượng ngùng cười rồi vội quay đầu đi.
Nhưng tình trạng như vậy cũng xảy ra ở Trịnh Dật và Trương Nhuận Nhi,
đến giờ Trương Nhuận Nhi vẫn còn chưa tỉnh, tư thế vẫn là đang đưa bánh
cho Trịnh Dật.
Còn Trịnh Dật cũng đang có vẻ xấu hổ, cảm thấy rất ngán ngẩm không ngờ
là lại phải tặng cho một người, mà tặng không nổi. Trịnh Dật ơi là Trịnh Dật ngươi đúng là một kẻ thất bại, y nói nửa đùa: - Lẽ nào đến cả bánh
ngọt mà ngươi cũng không thích ăn? Nếu như thế thì bảo khách sao dám mua bánh ngọt của các ngươi đây?
Vì xấu hổ không bằng tiếp tục, y cũng không muốn cho Trương Nhuận Nhi một cơ hội từ chối nữa.
Trương Nhuận Nhi nao nao "hả" một tiếng rồi ngây cả người ra.
Lý Kỳ cười nói: - Nhuận Nhi, không ngờ Trịnh nhị ca lại tốt bụng tặng lại, cô mau nhận đi.
- Không, không, không được, Nhuận Nhi, đừng nhận vội.
Bỗng Cao Nha Nội giơ tay ra ngăn cản.
Ngươi lại đến đây ồn ào gì chứ. Lý Kỳ tức giận nói: - Vì sao lại không được?
Cao Nha Nội nói: - Đương nhiên là không được, bánh ngọt này tượng trưng
cho tình yêu chắc chắn như vàng, Trịnh nhị lang tặng cho muội muội của
ta, có mục đích gì vậy? ta làm ca ca đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng
chứ.
Tình chắc như vàng?
Ba công tử còn lại đều cúi đầu rất sâu, người này đúng là gánh không nổi rồi.
Lý Kỳ cũng không biết nên phải nói thế nào, đây vốn là chuyện không có ý nghĩa gì lại bị Cao Nha Nội nhiễu thành như vậy lại biến thành khó phân biệt, trong lòng hắn đang mắng tên Cao Nha Nội này từ đầu xuống chân.
Trương Nhuận Nhi lại càng xấu hổ mặt đỏ như máu, vô cùng lúng túng.
Trịnh Dật không ngờ là hành động tùy tiện của mình lại dẫn đến sự mất
mát như vật, tình hình càng ngày càng hỗn loạn, y cười khổ nói: - Nha
Nội, xin hãy yên tâm, lý do lúc trước ta đã nói rồi, tuyệt đối không có ý gì khác nếu như Nha Nội không tin Trịnh Dật... thì Trịnh Dật có thể thu hồi lại.
- Hả, không cần phải... đồ đã tặng rồi sao có thể lấy lại chứ, quá không quân tử.
Cao Nha Nội vừa đảo mắt rồi lại nói với Trương Nhuận: - Muội muội, nếu Trịnh nhị lang có lòng tốt thì muội mau nhận đi.
Hôm nay Trương Nhuận Nhi nhận cũng không được mà không nhận cũng không
được. Chỉ biết trách ca ca kết nghĩa của càng có tim không phổi, lại
nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Trịnh Dật, nàng ngượng ngùng nhận bánh rồi nói: - Đa tạ Trịnh công tử đã tặng.
Trong lòng Trịnh Dật đang cảm động đến rơi nước mắt, suýt nữa là vui đến phát khóc lên, cái kết cuối cùng cho việc này là y liếc nhìn Tần phu
nhân, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh không ai nhìn thấu được.
Cao Nha Nội nhìn cái bánh ngọt trong tay Trương Nhuận Nhi cười gian trá
nói: - Muội muội, hay là để huynh giữ chiếc bánh ngọt này cho muội.
Vô liêm sỉ.
Tất cả những người trong cửa hàng cùng đồng thanh thầm mắng.
Lý Kỳ vội ôm cổ của Cao Nha Nội nói với những người còn lại: - Các vị
hôm nay không phải đến vì bánh Pizza miễn phí sao, tiểu điếm chuẩn bị
cho các vị một lượng Pizza lớn nữa.
Mọi người liền tỉnh ra, vội gọi nhân viên ra để gọi món, sợ người sau sẽ ăn hết mất.
Lý Kỳ lại ôm Cao Nha Nội sang một bên nhỏ giọng nói: - Nha Nội nếu ngươi muốn cái bánh ngọt này, vậy đơn giản là ngươi đã tự chui đầu vào rọ
rồi. Vũ nhục xưng hô Cao Nha Nội này rồi.
Cao Nha Nội kinh hãi hội hỏi: - Câu này phải hiểu thế nào?
Lý Kỳ úp mở nói: - Ngươi thử nghĩ xem, ngươi không chỉ lấy có một tiểu thiếp, cái bánh ngọt này ngươi tặng ai đây?
- Đương nhiên là bà xã của ta rồi.
Coi như thằng nhãi này còn có chút lương tâm, Lý Kỳ hơi bất ngờ đầu
ngẩng về phía trước nói: - Vậy tiểu nương tử này thì sao? người ta đi
theo ngươi đến đây, tục ngữ nói rồi "thấy người có phần", bánh ngọt này
ngươi không tặng cho nàng vậy thì hơi quá. Nhưng nếu tặng cho tiểu nương tử này, vợ cả ngươi lại khó tránh khỏi phải ăn dấm chua. Nếu như vật
cái vẻ phong lưu của ngươi vị hằn một vết bẩm rõ to rồi, sai lầm nhỏ như vậy sao có thể để phát sinh ở Cao Nha Nội chứ?
: Hỏa thiêu băng sơn
Cao Nha Nội bị Lý Kỳ nói úp mở đến đổ mồ hôi, y gật đầu nói: - Đúng,
đúng ngươi nói có lý Nha Nội ta suýt nữa bị cái bánh ngọt này hãm hại
rồi, một đời anh hùng sao có thể bị hủy hoại như vậy. Nhưng, đều tại
ngươi cả, làm 10-20 cái thì không làm, làm có 1 cái, ăn cũng khó nói chi đến tặng. Ngươi nhìn xem Trịnh nhị lang vừa rồi xấu hổ biết bao, đế cả
muôi muội ta cũng phải ngượng.
Trong đầu thằng nhãi này chứa toàn cạn bã, câu này mà cũng nói ra miệng
được sao? Lý Kỳ trợn mắt cũng không muốn tranh luận với y nữa: - Được
được được, là lỗi của ta, vì để bù lại lỗi ta sẽ thương lượng với ngươi
cửa sau, ngươi hãy viết tên tiểu thiếp của ngươi cho ta, ta đảm bảo mẻ
bánh ngọt đầu tiên chắc chắn ta sẽ tặng cho ngươi.
Cao Nha Nội không thể tin được vào tai mình liền hoảng sợ nói: - Tặng cho ta?
- Không có tiền thì đừng nói nữa.
- Nói nói nói, không phải là tiền sao? chút lòng thành, ngươi phải nhớ
lời, đợi lát nữa ta gọi Tiểu Thiên đến viết tên cho ngươi.
- Đến cả tên của tiểu thiếp mà ngươi cũng không biết sao?
- Thằng nhãi này sao lại thích làm nhục ta như vậy? Nha Nội ta đây chỉ lười viết chữ thôi.
Có cá tính, rất giống ta. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Tiện thì hỏi thôi, Nha Nội đừng buồn, đừng buồn.
Sau khi giải quyết vụ Cao Nha Nội, Lý Kỳ cảm giác mình bị lừa, hắn thở
dài rồi chợt nghe có người bên cạnh nói nhỏ: - Đại ca, có phải huynh rất nhát gan không, đến cái bánh ngọt cũng không dám tặng.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại thì thấy cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Thiển Dạ vẻ mặt đang u sầu, cười thầm, hóa ra nàng cũng rất coi trọng Trịnh Dật và
Tần phu nhân. Trong lòng lại rất hoang mang, tình huống trước mắt dường
như mọi người đều cảm thấy Trịnh Dật và Tần phu nhân rất xứng đôi, đến
cả lão Bạch Thì Trung kia cũng không ngoại lệ, nhưng vì sao lúc trước
Tần phu nhận lại chọn cái tên quỷ đoản mệnh kia chứ không phải là Trịnh
Dật, điều này khiến Lý Kỳ rất khó hiểu, hắn cười nói: - Thất nương, y
cũng có nỗi khổ, Nhuận Nhi chỉ là ngây ra như vậy, còn lúng túng, nếu
trước mặt nhiều người như vậy mà phu nhân từ chối thì đâu có nể mặt y
nữa.
Bạch Thiển Dạ nói: - Lại không để y tặng bây giờ, nhưng có thể đợi lát nữa.
Lý Kỳ thở dài nói: - Ừ, muội nói cũng có lý nhưng nếu đâm tờ giấy này vậy thì không thể cứu vãn được rồi.
Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi: - Đại ca, huynh dám tặng sao?
- Không dám.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Tính tình của phu nhân không phải là muội không
biết, nếu ta tặng 1 chiếc bánh ngọt cho nàng thì có lẽ nàng sẽ ốp thẳng
cái bánh vào mặt ta mất.
Hắn vừa dứt lời thì phía sau có tiếng lạnh lùng: - Bánh ngọt thì miễn
đi, nếu ngươi đồng ý chi chút dược liệu cao quý kia cho ta thử thì chắc
chắn ta sẽ không từ chối đâu.
Lý Kỳ giật mình nhìn Bạch Thiển Dạ, người phía sau thè cái lưỡi thơm tho ra, Thất nương. Ta bị nàng hại chết rồi. Từ từ quay đầu lại chỉ thấy
Tần phu nhân đang lạnh lùng nhìn hắn,hắn ồ lên một tiếng rồi nói: - Phu
nhân, ngươi học được nói đùa từ khi nào vậy? đúng là hiếm thấy, hi vọng
ngươi có thể tiếp tục giữ vững, tôi đi vào nhà bếp làm việc đây.
Hắn nói xong vội vàng đi xuống nhà bếp nghe láng máng phía sau có tiếng lạnh lùng.
Đi vào nhà bếp, hắn uống vội một chén trà để trấn tĩnh, thầm nghĩ phu
nhân này đi thường không phát ra tiếng động. Đợi cho định thần trở lại
hắn bắt đầu đi kiểm tra, một láy sau thấy khát, vì thế hắn đã bưng nồi
cháo hải sâm bào ngư lên bắt đầu ăn. Nồi cháo này hắn bảo Lỗ Mỹ Mỹ nấu
cho từ sáng, không có bí quyết gì nhiều, nguyên liệu cũng ít, chỉ là
thêm một chút canh loãng, quan trọng là phải nắm chắc thời gian, mùi
thơm ngát xông vào mũi, vị rất ngon vừa cho vào miệng ăn là không ngớt
lời khen. Có món cháo này, cái gì mà Pizza, bánh ngọt hắn cũng chẳng
thèm để ý.
Ăn xong, hắn tìm một góc chợp mắt. Mãi đến lúc xế chiều hắn mới tỉnh lại thay tạp dề, rửa tay nói với Lỗ Mỹ Mỹ:
- Mang thứ đó ra đây.
- Vâng.
Một lát sau, chỉ thấy mấy người khiêng một cái thùng sắt lớn đến, vừa mở nắp ra bên trong toàn là tuyết trắng, đây là kem. Năm ngoái tuyết rơi
lớn, cả một khối băng tuyết lớn, rốt cuộc Lý Kỳ cũng đã kinh doanh kem.
Có sữa rồi, có băng rồi, Lý Kỳ thực sự không thể tưởng tượng được có lý do gì mà lại không làm được kem.
Lúc này màn đêm đã bao phủ khắp nơi, tiệm bánh ngọt vẫn phủ kín chỗ
ngồi, ngoài mấy khuôn mặt lúc sáng còn xuất hiện những gương mặt mới,
nhìn có vẻ rất chật chội.
Ngay cả Tần phu nhân, Thái Mẫn Đức, đám Trịnh Dật cũng chưa đi, Tứ tiểu công tử rỗi rãi thì lại càng không phải nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa bọn họ đang đợi món ngon của Lý Lỳ ra lò.
Bỗng nhiên đám nhân viên phục vụ đi lên trước, chụp hết đèn treo trên
tường lại, nến trên bàn và chỗ trưởng quầy cũng bị thổi tắt, trong cửa
hàng tối om.
Mọi người không hiểu, đang suy nghĩ thì thấy Trương Nhuận Nhi từ nhà bếp đi ra cười nói: - Các vị, tiếp theo Lý đại ca sẽ tự tay nấu món "Hỏa
thiêu băng sơn".
- Hỏa thiêu băng sơn?
Mọi người sững sờ, tất cả sự hiếu kì đã bị câu nói này hấp dẫn.
Bỗng nhiên có một ánh sáng từ trong bếp hắt ra chỉ thấy đám nhân viên bưng một chậu lửa ra.
Mọi người hít một hơi lạnh, chỉ trong một lát trong chậu liền hiện lên
toàn là tuyết trắng "băng sơn" được ánh lửa chiếu sáng rất lung linh,
một mùi rượu nồng đậm bay lên trời. Dưới ánh lửa bập bùng "băng sơn"
thướt tha làm rung động lòng người.
Một lát sau, đám nhân viên để chậu đó lên bàn của mọi người, lửa đã tắt
nhưng "băng sơn" trong lửa vẫn còn, hơn nữa trên đỉnh "băng sơn" vẫn còn vỏ trứng gà.
Nhưng rất nhanh, đám nhân viên đã lấy vỏ trứng gà ra sau đó mới bảo khách thưởng thức.
Hồng Thiên Cửu ăn một miếng, chỉ cảm thấy lúc đưa vào miệng vẫn còn âm
ấm nhưng chỉ một chớp mắt đã cảm thấy lành lạnh khiến y kêu lên sảng
khoái.
Tuy Tần phu nhân chỉ nếm một miếng nhỏ đã không dấu nổi liền vui trong
ánh mắt: - Thứ này thực sự ăn rất ngon, rất thoải mái, rắn rắn rồi dần
tan ra quá ngon, mùa hè mà ăn thì không còn gì hợp hơn.
Bạch Thiển Dạ cũng không khỏi cảm thán mà nói: - Giữa nóng lạnh, vị tinh tế, mát mẻ, hương thơm nồng, thật là khiến người ta ăn rồi lại muốn ăn
nữa a.
Trịnh Dật gật đầu cười nói: - Còn có mùi rượu nồng nồng nhưng khi ăn vào thì rất nhạt, có mà không nhè nhẹ lại có cảm giác có mùi rượu, hương vị này không thể nói hết được. Tuyệt, thực sự là rất tuyệt! Y nói xong
trong lòng cũng thấy tò mò rồi nói với Trương Nhuận Nhi: - Trương nương
tử, "băng sơn" này rốt cuộc là cái gì vậy?
Trương Nhuận Nhi cười nói: - Là Lý đại ca mới nghiên cứu chế tạo ra đó, tên là kem.
- Kem, cái tên này cũng rất hợp.
Trịnh Dật cười gật đầu lại hỏi: - Vậy vừa rồi để vỏ trứng lên là sao?
Trương Nhuận Nhi giải thích nói: - Đó là dùng để đựng rượu!
Trịnh Dật bừng tỉnh nói ha ha: - Tôi hiểu, tôi hiểu rồi.
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Nhi ca, vậy huynh mau nói với chúng tôi đi.
Trịnh Dật ha ha nói: - Vậy cũng phải nói trước là tay nghề của tôi không bằng Kim Đao Trù Vương kia, nếu nói sai thì mọi người đừng chê cười
tôi.
Đám nữ nhân gật đầu.
Trịnh Dật cười nói: - Tôi nghĩ sở dĩ Kim Đao Trù Vương không chọn đổ
rượu trực tiếp lên mặt kem. Thứ nhất, là vì hắn sợ kem sẽ tan quá nhanh, ảnh hưởng đến thẩm mỹ. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu vẩy
trực tiếp lên trên thì mùi rượu sẽ quá nồng, ảnh hưởng đến mùi vị của
món điểm tâm, còn dùng vỏ trứng để đốt rượu, tuy rượu không tiếp xúc
trực tiếp với kem nhưng mùi rươu sẽ quện vào mùi kem, hương vị sẽ đạt
đến độ nồng đậm.
Trương Nhuận Nhi nghe thấy vậy mắt sáng lên cười nói: - Trịnh công tử thật lợi hại, Lý đại ca cũng nói như vậy.
Tần phu nhân lắc đầu cười nói: - Không ngờ chỉ một cái vỏ trứng gà mà
lại chứa nhiều điều lạ lùng như vậy, thật khiến người khác không thể tin nổi.
Trịnh Dật cảm thán nói: - Trên đời này e là chỉ có Kim Đao Trù Vương mới có ý tưởng như vậy.
Nếu Pizza và bánh ngọt lúc trước đều mang lại cho khách hàng niềm vui
bất ngờ thì món "hỏa thiêu băng sơn" này lại khiến họ rung động. Họ trầm trồ khen ngợi không hết lời, trong đầu chỉ hận là không ăn như điên
được.
Nhưng nhìn sức ăn của Hồng Thiên Cửu, Cao Nha Nội thì chắc chắn hai
người này ngày mai sẽ bị tiêu chảy, mà chưa biết chừng có thể là đêm
nay. s