Triệu Giai Kinh ngạc nói:
- Bãi bỏ tất cả các chức quan?
Việc này so với việc giết chết Nhạc Phi thì có khác gì nhau chứ?
Lý Kỳ gật gật đầu, vừa cười vừa nói:
- Hoàng thượng. Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc. Trọng tâm hai ba năm tới vẫn là phát triển trong nước. Cho nên dù có giữ lại chức quan cho Nhạc Phi trong lúc này thì cũng không có quá nhiều đất để dụng võ. Chờ đến lúc cần tới Nhạc Phi thì lại trọng dụng y tiếp. Thời gian dài hay ngắn chẳng phải chỉ nằm trong một câu nói của Hoàng thượng thôi sao. Ta tin rằng Nhạc Phi cũng sẽ hiểu ra dụng ý của Hoàng thượng.Triệu Giai do dự, nói:
- Người thật sự cảm thấy cần thiết phải làm như vậy sao?
Lý Kỳ gật gật đầu.
Triệu Giai khẽ cau mày nói:
- Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, nếu như tất cả đều phải thái quá cứng nhắc, mọi chuyện đều phải theo lệnh mà làm thì ngược lại sẽ khiến cho tướng quân thống lĩnh binh lính xuất chinh bị bó tay bó chân, thiếu đi sự linh động, sáng tạo sao. Thật ra, ngươi ắt hẳn cũng hiểu trẫm. Trẫm không muốn quá áp chế binh tướng ở bên ngoài, quân lệnh có khi cũng không cần nghe.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng. Bộ Tổng tham mưu chỉ là đặt ra sách lược và mục đích chiếnlược. Còn chiến thuật cụ thể đều là do đại tướng căn cứ vào tình hình lúc đó mà đặt ra. Nhưng Nhạc Phi lại không giống như vậy. Nhạc Phi hoàn toàn không để ý tới nhiệm vụ chiến lược của y. Đây rõ ràng là chống lại quân lệnh. Nếu như không phạt nặng thì lấy gì mà phục chúng chứ. Chẳng qua tội này của Nhạc Phi thì chỉ một mình y dốc sức gánh lấy, những tướng sĩ bên cạnh y hoàn toàn không có lỗi. Bởi vì bọn họ cũng chỉ phục tùng mệnh lệnh của Nhạc Phi. Không những như thế, bọn họ còn lập được kỳ công cho nên triều đình phải thưởng phạt phân minh. Trọng phạt Nhạc Phi và trọng thưởng tướng sĩ bên cạnh y.
Như vậy cũng không sai. Triệu Giai ừ một tiếng. Nói:
- Tông Trạch cũng có ý này?
Lý Kỳ gật đầu.Triệu Giai nói:
- Lúc trước trẫm phong Tông Trạch làm Đại nguyên soái thì việc thưởng phạt này tất nhiên cũng do ông ta tự quyết định. Việc này giao cho Tông Trạch xử lý đi. Đúng rồi. Vậy tin xấu của ngươi thì sao?
Lý Kỳ ồ một tiếng. Nói:
- Bên phía Ngô Giới truyền tin đến. Hóa ra y cũng không dẫn binh đến trấn giữ Tây quân mà là mang theo binh Hồi Cốt. Hiện giờ Cao Xương Hồi Cốt đã quy hàng Đại Tống ta
Không đợi hắn nói xong. Triệu Giai liền nói:
- Đây là chuyện tốt mà, sao lại là tin xấu?
Lý Kỳ thở dài, nói:- Đây vốn là chuyện tốt nhưng hoàng thượng đừng nên quên, hiện giờ Cao Xương Hồi Cốt vẫn còn chiếm lĩnh các vùng đất Sa, Qua. Mà hai châu này vốn là của Tây Hạ. Khoản sổ sách này nên tính như thế nào đây?
Triệu Giai híp híp mắt, mang theo một tia buồn rầu, nói:
- Đây lại là một chuyện phiền toái đây?
Trong phút chốc, y đột nhiên trợn hai mắt, liếc nhìn Lý Kỳ:
- Tên nhóc nhà ngươi lại đang tính toán chuyện quỷ quái gì nữa phải không?
Lý Kỳ lộ ra một tia cười xấu xa, nói:
- Như nhau. Như nhau.
Dứt lời, hai người đều ha hả cười.- Nếu ai bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng, thưởng nghìn lượng hoàng kim, đất đai nghìn mẫu.
Lão tướng Lý Định Biên cũng là lão phu nhàn rỗi biến thành thiếu niên cuồng dại. Ở phía tây bắc thảo nguyên Hô Hòa Hạo Đặc, thống lĩnh đại quân, giục ngựa chạy như bay, thanh âm rống gầm. Đằng trước bọn gã không xa lại có một nhóm binh sĩ còn sót lại cũng cắm đầu chạy vội.
Hoàn Nhan Tông Vọng trong mắt người Đảng Hạng bây giờ vẫn còn có giá trị, thậm chí còn có giá rất cao, ngàn lượng thì tính là cái gì chứ đến ngàn cân cũng đều được đó.
Khi Lý Định Biên đuổi theo đám binh sĩ còn sót lại của Hoàn Nhan Tông Vọng, chính là muốn đuổi cùng giết tận. Thật ra Lý Định Biên còn dự định một chủ ý nữachính là đẩy Hoàn Nhan Tông Vọng vào trong phủ Lâm Hoàng, nhân cơ hội đó một lượt chiếm luôn phủ Lâm Hoàng.
Nhưng giấc mơ vẫn luôn đẹp đẽ như thế còn sự thật thì vẫn luôn tàn khốc. Lý Định Biên chính là từng bước từng bước bước tiến về phía vực sâu vạn trượng.
- Xuyyyyy! Dừng. Tất cả đều dừng lại.
Đuổi theo một canh giờ, Lý Định Biên đột nhiên ghìm dây cương lại, chiến mã hí dài. Gã đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy con đường này càng lúc càng hẹp, bốn phía vách đá dựng đứng, trong lòng không khỏi cả kinh, nỗi sợ hãi dần tụ lại thành điểm nơi đáy mắt.
Nơi này chính là Quỷ Cốc. Là một sơn cốc cực kỳ có tính lừa gạt. Cửa vào phíanam rất rộng rãi, thoáng đãng. Ngươi từ xa nhìn lại, thậm chí còn không biết đây là một sơn cốc, còn tưởng là một đường lớn. Nhưng càng đi vào bên trong, đường càng lúc càng hẹp. Cửa ra phía bắc chỉ có thể cho một xe một người sóng vai đi qua mà thôi.
Lý Định Biên chưa từng đi qua nơi này. Lúc vừa rồi truy kích, còn tưởng đây là đường lớn thông vào phủ Lâm Hoàng, kết quả là lèm nhèm suất lĩnh đại quân vọt vào. Nhưng lúc gã đi vào trong cốc, mới phát hiện tình hình có chút gì đó không đúng. Gã dù sao cũng là nguời có kinh nghiệm phong phú. Vừa nhìn thấy địa hình này, nơi đây rất thích hợp để phục kích, hơn nữa bốn phía đều rất yên tĩnh. Trong lòng không yên, vội vàng quay đầu ngựa lại.
- Trước hết không cần đuổi theo. Ra khỏi cốc rồi nói.
Gã không dám nói đã trúng kế, sợ nhiễu loạn lòng quân.Nhưng Quỷ Cốc này nổi danh là dễ vào khó ra. Gã còn chưa dứt lời, bốn phương tám hướng liền truyền đến tiếng “giết”, trời đất rung chuyển. Cửa vào phía nam trong phút chốc đã tiến đến hơn mười chiếc xe lửa, che chắn cửa ra cực kỳ chặt chẽ. Ngọn lửa hừng hực phóng thẳng lên trời, e rằng cao cũng đến tầm hai trượng. Quả thực chính là một con đường lửa. Trong mắt người Đảng Hạng liền giống như Quỷ Môn Quan. Lối ra thật ra chẳng có ai đứng gác cả nhưng cửa ra lại bị hẹp đi. Hoàn Nhan Tông Vọng tùy tiện phái mười tên đao phủ mai phục ở bên đó. Ngươi chính là dù có mấy vạn người thì ngươi cũng không xông ra ngoài được.
Trên vách đá phía bắc tải vô số chiến kỳ vinh quang đột nhiên dựng thẳng lên, đón gió bay phấp phới. Lay động phát ra thanh âm ba ba.
Mặt chiến kỳ này người Đảng Hạng đã quá quen thuộc rồi. Chính là soái kỳ của Hoàn Nhan Tông Vọng. Đại quân Đảng Hạng nhất thời thất kinh, lòng quân đại loạn.Bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng đã để lại trong lòng người Đảng Hạng bọn họ quá nhiều ám ảnh.
Nhiều người như vậy bị vùi ở chốn sơn cốc chật hẹp này. Lý Định Biên hô rát cổ họng nhưng không có ai để ý đến gã. Đừng nói là người đến tiếng vó chiến mã đạp vào mặt đất thôi cũng có thể che lấp mất tiếng kêu của Lý Định Biên rồi.
Vèo vèo vèo!
Trong lúc đó, bốn phương tám hướng sơn cốc bay đến vô số bóng đen.
Người Đảng Hạng đã như chim sợ ná, nhao nhao khua binh khí. Nhưng chắn tới chắn lui mới phát hiện thứ kẻ thù ném vào không phải là tên mà là cây cỏ khô.Lý Định Biên vừa nhìn thấy mớ cây cỏ khô này, sắc mặt không khỏi tím ngắt, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng. Chòm râu trăng trắng run rẩy lay động. Như vậy thì chỉ cần đối phương phóng ra hỏa tiễn thì bọn họ thật sự sẽ bị thiêu sống.
Thế nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện thì cung thủ Nữ Chân đứng trên vách đá đã giơ hỏa tiễn lên.
Chuyện đã tới mức này, có thể nói, chỉ cần hỏa tiễn vừa phóng xuống, đại quân của Lý Định Biên toàn quân chắc chắn bị diệt. Trừ phi gã gặp may giống như Tư Mã Ý, không trung đột nhiên đổ mưa to. Nhưng hiện giờ bầu trời ngàn dặm không mây, đợi mây đen kéo tới, chỉ sợ bọn họ đã trở thành một đám thây khô rồi.