Có những kẻ vừa sinh ra thì đã được nắm giữ một chiếc chìa khóa vàng, quen với việc hưởng phúc nên bình thường chỉ biết khoa tay múa chân, ngươi bảo hắn hoạt động nhiều hơn một chút, thì chẳng khác gì muốn lấy mạng hắn, nhưng lại có những người từ nhỏ đã quen lao động, ngươi bảo họ nghỉ ngơi một lát, họ sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Không nghi ngờ gì Trần Đại Nương thuộc loại người thứ hai, tuy bà sớm đã trở thành đại quản gia của Xu Mật Sứ, nhưng bà vẫn chẳng hề thay đổi, sớm tinh mơ đã thức dậy, cầm chổi đến tiền viện quét dọn, kể cả có là vào sáng mùa đông rét căm căm đi chăng nữa. Phong Nghi Nô các nàng cũng đã nói với Trần Đại Nương không chỉ một lần, bảo bà gọi người dưới đi làm là được rồi, nhưng Trần Đại Nương chỉ thật thà cười mấy tiếng, sáng sớm cách nhật vẫn sẽ xuất hiện ở tiền viện.
Tùng tùng tùng !
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
- Sáng sớm thế này là ai đây?
Trần Đại Nương kinh ngạc nhìn ra cửa chính, lúc này mới tờ mờ sáng, hơn nữa trời lạnh như vậy, ai lại đến gõ cửa lúc sáng sớm thế này. Nhưng đợi đến lúc bà mở cửa ra,nhất thời hốt hoảng kêu lên một tiếng, chiếc chổi trong tay rơi xuống đất.
- Hây ! Trần Đại Nương !
Lý Kỳ đứng trước cửa vẫy tay cười, vì Bạch Thiển Dạ sáng sớm đã phải vào cung lên triều rồi, nên hắn đương nhiên cũng sẽ tỉnh dậy từ sớm, mà hắn cũng rất nhớ Hồng Nô bọn họ, cho nên mới sớm tinh mơ đã vội vã chạy về, trên đường về hắn còn nghĩ xem người đầu tiên hắn gặp khi về nhà là ai, không nghĩ tới lại là Trần Đại Nương, những chuyện cũ ngày xưa giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
- Đại----đại nhân, thật là ngài đấy ư?
Trần Đại Nương nhìn Lý Kỳ không dám tin, vẻ mặt khiến người ta bật cười.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta nghĩ là bà không có nhìn lầm đâu.
Trần Đại Nương ngẩn người ngơ ngác, rồi lập tức bừng tỉnh, vui mừng nói:
- Đại nhân, cuối cùng ngài đã về rồi.
Lý Kỳ nhìn bộ dạng kích động của Trần Đại Nương, gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, ta về rồi, chẳng lẽ đại nương không nên mời ta vào nhà trước ư.
- Phải phải phải.
Trần Đại Nương vội vàng tránh đường, có chút bối rối, nói:
- Đại nhân, thực xin lỗi ngài.
- Không sao, không sao.
Lý Kỳ bước vào, trước tiên nhìn ngó chung quanh, trông thấy phủ đệ đã rực rỡ hẳn lên,trang hoàng so với phủ tể tướng lúc trước vẫn còn thiếu một nét phú quý, nhưng lại thêm một nét tao nhã, khiến người ta vô cùng hài lòng, hắn nghiêm túc nói:
- Đại Nương, ta chuẩn bị đuổi hết những người làm trong nhà đi.
Trần Đại Nương sợ hãi:
- Đại nhân. Vì sao người lại làm vậy?
Lý Kỳ nói:
- Ta thấy trong phủ có bà là đủ rồi, còn lại đều là những kẻ dư thừa, bà thân là đại quản gia của ta, thậm chí đến cái việc mở cửa cỏn con này cũng phải phiền đến bà, bà nói xem ta nuôi bọn họ để làm cái gì.
Trần Đại Nương nghe xong, biết Lý Kỳ đang nói đùa, thật thà cười đáp:
- Đại nhân hiểu lầm rồi, chuyện này không liên quan đến bọn họ, là thân lão không quen ngồi rảnh rỗi.
Lý Kỳ nói:
- Lần một lần hai thì có thể coi là trùng hợp. Nhưng lần nào cũng vậy, làm ta cảm thấy như trong phủ chỉ có mỗi mình bà đang làm việc vậy, thế này không được, khi nào rảnh ta nhất định phải họp với bọn họ. Ta tuy không thiếu tiền, nhưng ta không nuôi lũ người rảnh rỗi, còn Đại nương bà, bà nên học cách sắp xếp công việc. Chứ không phải việc gì cũng tự mình làm,con dâu tương lai của bà lại là cánh tay thứ hai của Túy Tiên Cư ta. Hiện giờ Trần Đại Nương bà ở trong kinh thành cũng được coi như là nhân vật có số má. Nói một câu thì ai cũng phải nể mặt mấy phần.
Trần Đại Nương cười ha ha nói:
- Đại nhân nói đùa rồi, thân lão không có được lợi hại đến vậy.
Lý Kỳ nói:
- Đại nương bà đừng có không tin, bà cứ tùy ý đi vào quán rượu nào đó, không cần biết là nhà nào, thì chủ nhà nhất định sẽ đích thân ra mặt nghênh đón.
Trần Đại Nương liên tục phẩy tay, mỉm cười không nói.
Kỳ thật trong câu này của Lý Kỳ không hề có chút khoa trương nào, đại quản gia trong nhà Xu Mật Sứ đâu có phải người bình thường.
Lý Kỳ đột ngột lấy từ trong lòng ra một chuối hạt trân châu, đĩnh đạc nói:
- Đại Nương, đây là quà cho bà.
Ở thế giới tương lai mỗi khi hắn đi du lịch nước ngoài đều sẽ mang một chút quà tặng về. Điều này đã thành thói quen rồi.
Trần Đại Nương đã sống quá nửa đời, đây là lần đầu tiên nhìn thấy trân châu lớn như vậy, nào dám nhận, bà vội nói:
- Không được không được, cái này lão thân không thể nhận được.
Lý Kỳ nắm lấy một bàn tay của bà, cố tình mang chuỗi vòng ngọc trai nhét vào trong tay bà, nói:
- Bà cầm lấy là được rồi, nếu như không có bà giúp ta mở cửa, ta không biết sẽ phải ăn ngủ ngoài đường bao nhiêu lần rồi, đây là thứ bà nên có, bà không phải là khinh chuỗi trân châu này bé quá đấy chứ, vậy thì ta đổi cho bà chuỗi khác.
- Không không không---
Trần Đại Nương sợ hãi xua xua tay.
Lý Kỳ nói:
- Không phải là được rồi, nhận lấy đi, hôm nào Tiểu Ngọc vào cửa nhà Trần gia của bà, bà cũng phải có đồ gì tặng cho Tiểu Ngọc chứ phải không.
Trần Đại Nương nghe xong, thấy quả đúng là như vậy, vì thế cũng không nhún nhường nữa, liên tục gật đầu:
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
- Đều là người một nhà mà, nói những lời này quá khách sáo rồi.
Lý Kỳ sớm đã coi Trần Đại Nương như người nhà để đối đãi, giống như đối đãi với Ngô Phúc Vinh vậy, thậm chí có thể nói đã đem bọn họ coi như phụ mẫu của mình, bởi điều đáng tiếc nhất khi hắn đến triều Tống chính là không thể làm tròn chữ hiếu, mà Ngô Phúc Vinh, Trần Đại Nương rất quan tâm chăm sóc hắn, cho nên hắn đã bất giác coi họ là những trưởng bối như cha mẹ chính mình, lại hỏi:
- Khi ta vắng mặt, trong nhà mọi chuyện có ổn không.
Trần Đại Nương nói:
- Mọi người đều rất tốt, chính là ba vị phu nhân ngày ngày đều nhớ nhung ngài, hôm qua bọn họ đã mong ngóng cả ngày, đúng rồi, bây giờ lão thân phải đi báo cho các phu nhân, đại nhân trở về rồi.
Lý Kỳ nói:
- Không cần, giờ còn sớm, để họ ngủ thêm chút nữa, đúng rồi, nhà bếp ở đâu?
...
...
- Chào buổi sáng phu nhân, chào buổi sáng công tử.
- Chào buổi sáng. Chính Hy, tỷ tỷ đang nói chuyện với con đó.
- Chào buổi sáng tỷ tỷ.
- Công tử ngoan quá.
Chỉ thấy Quý Hồng Nô dẫn theo con trai Lý Chính Hi từ trong phòng đi ra, trong mấy vị phu nhân của Lý Kỳ, Quý Hồng Nô đương nhiên là người được yêu mến nhất, bất kể là với ai, nàng đều tỏ ra rất thân thiết, nàng căn bản không dùng đến phong thái chủ nhân.
Nhưng kỳ lạ là, nàng lại là một người mẹ vô cùng nghiêm khắc, nàng quản giáo Lý Chính Hi rất nghiêm, đặc biệt là trên phương diện một số chi tiết, ví dụ như không được lãng phí lương thực, không được không biết lễ phép, không cần biết đối phương là người thế nào, người khác nói gì với mình, đều phải chăm chú lắng nghe, làm sai chuyện, bắt buộc phải dũng cảm nói xin lỗi, nhưng nàng lại không ép Chính Hi học hành, con muốn chơi đùa thế nào cũng được, nhưng điều kiện trên hết là không được làm hại đến người khác hoặc chính bản thân, chỉ có bình thường khi tản bộ, nàng sẽ đọc mấy câu thơ cho Lý Chính Hi nghe.
Trái lại Phong Nghi Nô người dì này lại rất cưng chiều Lý Chính Hi.
Hiện giờ Lý Chính Hi đã lên ba, sớm đã có thể tự mình đi lại, chỉ thấy nó kéo A Manh, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống ôm chầm lấy A Manh một lúc, dáng vẻ láu lỉnh hoạt bát, giống như đang so với A Manh xem ai đáng yêu hơn.
Mà hai mắt Quý Hồng Nô có hơi sưng đỏ, rõ ràng đêm qua nàng ngủ không ngon giấc.
Đến đại sảnh, một mùi hương quen thuộc khiến động tác của Hồng Nô bắt đầu chậm dần lại, tim đập thình thịch trong lồng ngực, nàng chần chừ chầm chậm quay đầu lại, lại là gương mặt xa xôi kia, giống như đang ở trong mộng vậy. Nhất thời nước mắt trào lên.
Trong mắt Lý Kỳ bốc lên một màn sương mù, nói:
- Hồng Nô.
- Đại ca.
Quý Hồng Nô vui sướng reo lên một tiếng, không thèm để ý chung quanh chạy tới chỗ Lý Kỳ, ôm hắn thật chặt, không kìm được khóc nức lên, một năm trời nay nàng đã chờ đợi quá vất vả.
Lý Kỳ siết chặt Quý Hồng Nô, an ủi:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc. Không phải ta đã trở về rồi sao.
Quý Hồng Nô càng khóc càng lớn, nàng nức nở không ngừng, nói:
- Đại ca, Hồng Nô thật sự rất nhớ rất nhớ huynh.
- Ta cũng rất nhớ muội.
Lý Kỳ sợ chính mình cũng sẽ khóc, cho nên nhẹ nhàng vỗ vỗ mông nàng, hì hì nói:
- Hồng Nô, hình như muội lại đầy đặn lên nhiều rồi đấy.
Quý Hồng Nô nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong lòng vô cùng ngọt ngào, ưm một tiếng, nói:
- Đại ca, huynh cũng càng ngày càng đẹp trai rồi.
Lúc này Lý Kỳ không muốn khóc cũng không xong nữa, trong mắt rưng rưng lệ, nói:
- Hồng Nô, muội biết đấy, đây là lời tâm tình êm tai nhất mà ta từng nghe qua, từ nay ngày nào cũng phải nói một lần đấy biết chưa?
Qúy Hồng Nô lập tức ngừng khóc mỉm cười.
Lý Kỳ nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống, nói:
- Xin lỗi muội, mấy năm nay thật sự vất vả cho muội rồi.
Quý Hồng Nô lắc đầu nói:
- Có thể ngày ngày mong nhớ đại ca, Hồng Nô đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Lý Kỳ nghe xong ngẩn người, khóe mắt ửng đỏ, cô gái nhỏ này thật sự làm người ta càng ngày càng yêu thương hơn. Bỗng đâu có người kéo vạt áo của hắn, lại nghe thấy một âm thanh non nớt vang lên:
- Người là cha con à?
Lý Kỳ bất giác cúi đầu nhìn, chỉ thấy một tay Lý Chính Hi dắt A Manh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Trong lòng hắn bỗng nhói đau, cánh mũi cay xè, khóe mắt ngấn lệ, khi Lý Chính Hi ra đời là lúc quân Kim xuống phía Nam, không lâu sau, hắn lại lĩnh quân đi về phía Nam, thời gian ở cạnh con quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hiện tại thằng bé đã ba tuổi, đứa nhỏ này mỗi ngày một khác, thứ cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này, khiến Lý Kỳ thấy trong lòng phức tạp vô cùng, hắn vội vã dùng 1 tay ôm lấy Lý Chính Hi, hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt sáng ngời nhỏ nhắn của con, kêu lên:
- Con trai.
Quý Hồng Nô vỗ cái mông nhỏ bé của Lý Chính Hi, nói:
- Con trai ngốc, còn không mau gọi cha.
Lý Chính Hi cẩn thận liếc nhìn Lý Kỳ, rồi mới gọi:
- Cha.
Lý Kỳ kích động đến mức khó nói nên lời, lại hung hăng hôn mấy cái lên mặt Lý Chính Hi, siết chặt thằng bé trong lòng, hắn thật sự nợ đứa con này nhiều lắm.
Bỗng Lý Chính Hi tỏ ra hiếu kì nói:
- Cha, cha nhìn thấy Chính Hi không vui sao?
Lý Kỳ ngẩn người nói:
- Tất nhiên là không phải rồi, cha không biết là vui biết bao nhiêu đây.
Lý Chính Hi chỉ vào giọt nước mắt trên khóe mắt Lý Kỳ, nói:
- Vậy sao cha lại khóc, lúc không vui con mới khóc thôi.
Một kẻ luôn ăn nói khéo léo như Lý Kỳ lại bị con trai mình hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Quý Hồng Nô cười nói:
- Con trai ngốc, cha là nhìn thấy con nên quá vui mừng đó.
Lý Chính Hi nửa hiểu nửa không gật đầu nói:
- Thế mẹ khóc lớn như vậy, có phải còn vui hơn cả cha không?
Nước mắt đã là đại diện cho niềm vui, nên nó nghĩ khóc càng to tức là càng vui rồi.
Quý Hồng Nô thẹn thùng lườm con, nhưng trong ánh mắt lại đem theo sự trìu mến.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Con trai, vậy con trông thấy cha không vui ư?
Lý Chính Hi chần chừ một hồi, bỗng nhiên xấu hổ ôm lấy cố Lý Kỳ, nhút nhát nói:
- Thật ra con thấy cha cũng rất vui, nhưng mà---nhưng mà con không khóc được.
Nói đến đoạn sau nó lại tỏ ra có chút sốt ruột.
Câu nói này làm Lý Kỳ, Quý Hồng Nô đều bật cười.
Lý Kỳ một tay ôm lấy Lý Chính Hi, một tay nắm lấy tay Hồng Nô ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn, nói:
- Con trai, con chắc chưa ăn điểm tâm sáng đâu nhỉ, con xem cha làm cho con bao nhiêu đồ ăn ngon đây này.
Lý Chính Hi nhìn chiếc bàn đầy ắp đồ ăn ngon, liền hỏi:
- Cha à, cha làm đồ ăn có ngon như Lục thúc làm không?
- Lục thúc?
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn con trai.
Quý Hồng Nô vỗ nhẹ lên đùi Lý Kỳ, nói:
- Đại ca, chính là Tiểu Lục Tử đó.
Lý Chính Hi hưng phấn nói:
- Cha à, Lục thúc nấu đồ ăn ngon lắm, lần nào ăn đồ Lục thúc làm, con đều có thể ăn đến hai bát cơm.
Thực ra Quý Hồng Nô, Ngô Tiểu Lục đều không chỉ một lần nói qua với cậu, cha của cậu chính là sư phụ của Ngô Tiểu Lục, còn là Kim Đao Trù Vương, thế nhưng trẻ con mà, có sữa thì là mẹ, nó không bị những món ăn của Lý Kỳ làm ảnh hưởng, nhưng lại có ảnh hưởng sâu sắc với món ăn Ngô Tiểu Lục nấu, cho nên rất mau liền quên hết.
Lý Kỳ tỏ vẻ hiếu kì nói:
- Vậy à? Xem ra Lục thúc con cũng lợi hại ghê.
Lý Chính Hi ra sức gật đầu nói:
- Lục thúc lợi hại lắm, ai cũng khen đồ ăn thúc ấy làm rất ngon.
Lý Kỳ cười nói:
- Vậy thì mời Tiểu Chính Hi ăn thử mấy miếng, xem xem cha làm đồ ăn ngon, hay là Lục thúc làm đồ ăn ngon.
Lý Chính Hi gật đầu, giãy giụa đòi xuống.
Lý Kỳ ngạc nhiên nói:
- Cha ôm con ăn không ngon sao?
Lý Chính Hi nhìn Quý Hồng Nô, nói:
- Mẹ nói là phải tự mình ngồi ăn, không thể cứ ôm được.
Lý Kỳ cười nói:
- Mẹ nói không sai, nhưng hôm nay là ngoại lệ, con muốn ăn gì cha gắp cho con ăn.
Đôi đồng tử của Lý Chính Hi lóe lên một tia sáng lén lút liếc nhìn Quý Hồng Nô.
Quý Hồng Nô gật đầu cười.
Lý Kỳ đều nhìn thấy tất thảy, trong lòng có chút ấm ức, Lý Chính Hi hiển nhiên thân thiết với Quý Hồng Nô hơn mình.
Lý Chính Hi sau khi được mẹ đồng ý, lập tức chỉ tay lên bàn, nói:
- Con muốn ăn bánh bao hấp.
- Được.
Lý Kỳ lập tức đưa một chiếc bánh bao hấp tới miệng của Lý Chính Hi, Lý Chính Hi cắn một miếng đến quá nửa chiếc bánh, ăn đến mức đôi mắt ngời sáng, liên tục nói:
- Cha, người thật lợi hại, người làm bánh bao hấp ngon hơn cả Lục thúc làm nhiều.
Lý Kỳ cười hỏi:
- Phải vậy không? Vậy thì thế nào mới ngon đây?
Lý Chính Hi vân vê môi dưới, nghĩ ngợi một hồi mới nói:
- Vỏ phải mỏng, nhân bánh phải tươi.
Lý Kỳ nghe xong rất kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Lý Chính Hi, thật ra hắn chỉ tùy tiện hỏi 1 câu, nhưng không ngờ hằng Lý Chính Hi có thể nói ra như vậy, giống như thấy được cái bóng của chính mình hồi nhỏ, có tài ăn uống thiên phú không gì sánh kịp.
Lý Chính Hi rụt cái đầu nhỏ lại, nói:
- Cha, có phải con nói sai rồi không ạ?
Lý Kỳ cười ha ha, rồi lại hôn lên mặt con, nói:
- Không có, không có, con nói quá đúng rồi, cha rất tự hào vì con.
Quý Hồng Nô cười nói:
- Đại ca, chàng không biết đấy, Tiểu Chính Hi rất ham ăn,cả ngày quẩn lấy đòi Tiểu Lục Tử làm đồ ăn ngon, có hôm nó còn cùng với mấy đứa nhóc nhà Nha Nội chạy tới Phàn Lâu đòi Tống tẩu làm đồ ăn ngon cho chúng.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Được, ham ăn cũng là một loại thiên phú, hồi nhỏ ta còn ham ăn hơn nó kìa.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hồi tưởng đến cảnh phụ thân làm đồ ăn cho hắn khi còn nhỏ, trong lòng vô cùng cảm kích.
Đây cũng là một loại kế thừa !