- Công tử thật là người thông minh,vừa đoán đã trúng.
Thái Mẫn Đức cười ha hả nói: - Không gạt công tử, sau khi đồ hộp của quý điếm đắt hàng đến Kim Lăng, cửa hàng chi nhánh ở chỗ Giang Nam kinh
doanh tốt hơn nhiều, đã sắp vượt qua Kinh thành này, đây đều là nhờ phúc của công tử đó nha.
Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên thở dài, nói: - Thực ra không phải Thái Mỗ cố ý gây ra, cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ngươi cáo già như vậy, lẽ nào chúng ta bắt ngươi kiếm tiền sao? Lý Kỳ cười nói:
- Viên ngoại sao lại nói ra lời ấy?
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói: - Hiện giờ thế cục của kinh thành, vừa xem đã
hiểu ngay, Kim Lâu cũng có thể tranh hùng cùng những cửa hàng của quý
điếm, đương nhiên, Thái Mỗ cho rằng Kim Lâu không tranh thắng cửa hàng
của quý điếm, mấu chốt là ở công tử, con đường lên quan của công tử là
một bước lên mây xanh, lại thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với các thương
nhân các quốc gia xung quanh, chỉ vài vụ kinh doanh này, Kim Lâu cũng
không theo kịp thám tử tư của Đại Tống.
Lý Kỳ khoát tay cười nói: - Viên ngoại quá khen rồi, thật sự chúng ta có thể chung sống hòa bình, không cần tranh giành đến nỗi ngươi chết ta
sống, tiểu điếm và Kim Lâu cũng cạnh tranh tích cực, chính là vì vậy,
khách hàng mới được thưởng thức nhiều vị ngon.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Thái Mẫn Đức gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên xem ra theo Thái mỗ, thì công tử vẫn tốt hơn, mặc dù đồ sấy của Kim Lâu không tệ, nhưng lại vẫn không thể bằng món kho của công tử, mấu chốt của món kho này là ở nước kho,
sau khi có nước kho thì lộ trình làm việc đơn giản hơn, mà nước kho cũng giống như rượu, càng để lâu, hương vị càng tốt, đến lúc đó công tử chỉ
cần bán nước kho, Trương Xuân Nhi kia chỉ có thể ngồi trong nhà lo lắng
suông.
Lý Kỳ ha hả cười, không trả lời, xem như chấp nhận.
Thái Mẫn Đức lắc lư hai con ngươi vài cái, cười nói: - Không chỉ như
vậy, hiện giờ thương nhân Đại Tống chúng ta đều là thiên lôi để công tử
chỉ đâu đánh đó. Địa vị không phải là Trương Xuân Nhi kia có thể so sánh đấy.
- Viên ngoại, lời này hơi quá sự thật.
- Không quá tí nào. Công tử vì thương nhân Đại Tống, đã có cống hiến lớn lao, bọn họ có thể không cảm kích công tử sao. Thái Mẫn Đức khẽ mỉm
cười, lại nói: - Nói đến việc này, Thái mỗ có một vấn đề muốn thỉnh giáo công tử.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Viên ngoại mời nói.
Thái Mẫn Đức nói: - Nghe nói kết quả lần này công tử đi Kim quốc đàm
phán. Có mối quan hệ lớn lao với thương nhân Đại Tống, Thái mỗ rất muốn
biết, chúng ta thực sự có thể đi Kim quốc buôn bán không?
Dã tâm lão cáo già ông không những chẳng giảm mà còn tăng lên nha, bên
Giang Nam vẫn chưa ổn định lại, lại đưa mắt đến phương Bắc. Lý Kỳ sửng
sốt, không đáp hỏi ngược lại: - Viên ngoại không phải đã nhanh hơn người khác một bước?
Thái Mẫn Đức cười nói: - Vậy cũng không nhanh bằng công tử nha.
- Tin tức của viên ngoại quả thật tinh thông.
- Đâu có, đâu có, kinh thành này nói to cũng không phải, nói nhỏ cũng không phải.
- Vậy cũng phải .
Lý Kỳ cười, nghiêm mặt nói: - Bây giờ muốn đi Kim quốc buôn bán, vậy xem như không đi được, dù sao Kim quốc kiến quốc không lâu. Rất nhiều luật
pháp vẫn chưa hoàn thiện, nếu như đầu tư tiền vào, như vậy thì phiêu lưu quá. Nhưng nếu Viên ngoại có ý đồ này, vậy thì cũng có thể thử xem.
Thái Mẫn Đức mừng rỡ, nói: - Kính xin công tử chỉ giáo.
Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, sao chép lại là được thôi.
Thái Mẫn Đức nhíu mày, nói: - Công tử chớ không phải là bảo Thái mỗ tìm người Kim hợp tác?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng rồi, thiên hạ đâu có người không tham tiền,
đặc biệt là những đại thần Kim quốc, đánh trận nửa đời người, khổ nửa
đời , bây giờ muốn hưởng thụ cuộc sống, trong tay họ nắm giữ tài nguyên
khiến người khác không ngừng hâm mộ, nhưng họ không có kỹ thuật, không
biết làm ăn. Bọn họ không có, chúng ta có mà, nếu là hai bên hợp thành
một, không phải là một hợp tổ hoàn mỹ sao.
Thái Mẫn Đức gật gật đầu, trầm ngâm nửa ngày, nói: - Nhưng Thái mỗ không biết những đại thần kia của Kim quốc nha.
Lý Kỳ cười nói: - Viên ngoại nên biết, không bao lâu nữa, Kim quốc liền
cử người đến đàm phán, đến Đại Tống chúng ta đàm phán nhưng có một phần
không đẹp lắm, bên Kim quốc khẳng định sẽ cử quý tộc của họ đến, trước
lạ sau quen, chỉ cần có tâm, làm sao đàm phán không thành công được.
Thái Mẫn Đức liếc một cái, cười ha hả nói: - Công tử nói có lý, chỉ cần
có tâm, sao không đàm phán không thành chuyện kinh doanh được, đa tạ ,
đa tạ.
- Điều này là chuyện nhỏ, không đáng nói. Lý Kỳ khoát tay, nói: - Thật
ra ta cho rằng nếu viên ngoại có thể mở to mắt một chút, có thể nhìn
thấy kỳ duyên đông tây nhiều hơn.
Trong lòng Thái Mẫn Đức vui vẻ, vội hỏi: - Dường như công tử lại có việc tốt chiếu cố Thái mỗ.
- Đúng vậy. Lý Kỳ nói: - Pháp lệnh ban bố lần này của triều đình, nói vậy chắc viên ngoại cũng thấy một ít đầu mối.
Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - "Thái mỗ biết được, đây toàn là nhờ việc lấy thương phú quốc của công tử.
- Nói một cách khác, thì triều đình sẽ coi trọng việc buôn bán, không
biết viên ngoại có tán thành với cách nói này của ta không?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Cơ hội tốt như vậy, viên ngoại lại chỉ trông coi cái
tửu lâu này, có phải qua đáng tiếc không, thực ra trên đời còn nhiều
nghề kinh doanh có thể làm, ví dụ tơ lụa, gốm sứ, phỏng chế phẩm, giấy,
ngọc lưu ly và các nghề kinh doanh khác.
Thái Mẫn Đức sửng sốt, cau mày nói: - Thật ra về điểm này, trước kia
Thái mỗ đã từng nghĩ, nhưng công tử cũng biết, Thái mỗ xuất thân là đầu
bếp, ngoài quán rượu ra thì không làm được gì, không phải buôn bán là
làm chín không làm sống sao.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời ấy của viên ngoại , Lý Kỳ không dám gật bừa.
Viên ngoại không biết, những người khác biết nha, thật giống như phu
nhân chúng ta, nàng đâu có biết buôn bán, hiện giờ chẳng phải là đã phát tài lớn, sống phóng túng ba đời đều đủ đó sao.
- Đóó oàn bộ là nhờ công tử giúp đỡ nha.
- Viên ngoại đại khái cũng có thể như vậy nha, nếu viên ngoại sợ gánh nhận mạo hiểm, có thể chọn bỏ vốn đầu tư.
- Bỏ vốn đầu tư?
- Không sai.Thật ra dân gian Đại Tống chúng ta đặc biệt có nhiều thương
phẩm tốt, cơ bản là những người đó hoặc là không biết buôn bán, hoặc
không có vốn, nên rất khó làm. Nhưng viên ngoại ông có tiền mà, ông biết buôn bán, sao ông không tìm mấy tiểu thương hợp tác, mọi người góp củi
đốt cao lửa, cùng nhau góp tiền mở nhà xưởng, mở rộng quy mô sản xuất,
nâng cao lợi ích, từ đó, tiền không phải chảy ầm ầm vào túi bên eo ông
sao, hơn nữa địa vị viên ngoại cũng dần dần lên cao, cớ sao không làm.
Thái Mẫn Đức liếc mắt nhìn Lý Kỳ, cau mày, nói: - Công tử nói có lý.
Nhưng cái này mình công tử cũng có thể, sao phải lại để Thái Mỗ được
lợi?
Có câu là sáng sớm bị rắn cắn, mười năm sợ thừng giếng, ông ta thật sự bị Lý Kỳ lừa sợ rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Thật không dám giấu, trên tay tại hạ đã có nhiều nghề
kinh doanh rồi. Cũng dính tới nhiều phương diện. Dĩ nhiên dù vậy, nếu là quá khứ, ta quyết sẽ không nói cho viên ngoại, nhưng hiện tại không
phải ta lấy thân phận một thương nhân ra để đàm nói chuyện với viên
ngoại. Mà là lấy thân phận kinh tế ra nói với viên ngoại, mình ta giàu
cũng vô ích, muốn Đại Tống ta giàu có, như vậy ta mới xem như không phụ
lòng thánh ân, cho nên, về điểm này, ta quyết không lừa viên ngoại.
Đương nhiên quyền quyết định ở trong tay viên ngoại, ta chỉ đưa ra ý
kiến.
Kỳ thật lời hắn nói không có chút nào lừa gạt, căn cứ quan niệm nước
giàu của hắn, trên trình độ lớn, hắn vẫn muốn dựa vào các thương nhân
giàu có. Vì đầu năm nay không có ngân hàng cho ngươi mượn tiền, dù muốn
mượn tiền, lợi ích cũng là dọa người, sao mấy tiểu thương kia dám đi
mượn tiền, nên hắn chỉ có mở rộng khái niệm bỏ vốn đầu tư, vứt bỏ cám
bã, chọn ra thương phẩm hoàn mỹ, để cho mấy thương nhân giàu dẫn theo
mấy tiểu thương giàu lên trước.
Một khi nhiều người buôn bán, vậy nhất định sẽ có cạnh tranh, có cạnh
tranh, chất lượng của sản phẩm càng ngày càng tốt, đây là một vòng tuần
hoàn tốt.
Thái Mẫn Đức sau khi nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm
rằng như thế cũng tốt, không nói đến ta có đáp ứng ngươi hay không, ít
nhất tiểu tử ngươi sẽ không cần cả ngày nghĩ đối phó ta như thế nào. Lúc này cười nói:
- Đa tạ công tử chỉ giáo, Thái mỗ trở về nhất điịnh sẽ suy nghĩ kĩ. Đến lúc đó mong công tử không keo kiệt mà chỉ giáo.
- Đâu có, đâu có, tiện thể mà nói thôi.
Thái Mẫn Đức ha hả cười, bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, Thái mỗ còn một việc muốn hỏi.
- Viên ngoại mời nói.
Thái Mẫn Đức híp cười nói: - Nghe đồn công tử đang tuyển người ở các phủ nha. Không biết có phải không?
Lý Kỳ gật gật đầu nói:
- Thật có việc này.
Thái Mẫn Đức cười nói: - Hiện giờ đúng lúc bên Nam Giang ta cũng cần
người, không biết công tử có thể giới thiệu một ít nhân tài cho Thái mỗ
song sinh Tu La.
Lý Kỳ nao nao, cười ha hả nói: - Kỳ thực về điểm này, ban đầu tại hạ có ý sau khi dự định sẽ nói với các ngươi, không ngờ bây giờ viên ngoại đang nóng vội, xem ra viên ngoại ông thật sự muốn đến bên Giang Nam triển
khai.
Thái Mẫn Đức lắc đầu nói: - Cũng không phải, cũng không phải. Thật ra mà nói, bên Giang Nam vừa mới khởi bước thôi, hiện tại nói cái này vẫn còn sớm.
Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy ý viên ngoại là gì?
- Rất đơn giản, chỉ vì xả một cơn giận
- Xả một cơn giận?
Thái Mẫn Đức gật đầu nói: - Đúng vậy, nhớ ngày đó, không nói quan lớn
trong triều, ngay cả bọn quan nhỏ vừng đậu xanh kia cũng kiêu ngạo ngang ngược trước mặt Thái mỗ, cơn giận này ở trong lòng Thái mỗ từ lâu, bây
giờ lại thử cho bọn họ cái cảm giác cúi đầu trước mặt Thái mỗ.
Con mẹ nó chứ! Ân oán lớn vậy, Lý Kỳ lúc này lắc lắc đầu nói:
- Viên ngoại nếu ông nghĩ vậy, vậy chuyện này miễn đi nhé, ta tuyển
người khác đến làm việc, chứ không phải để cho người ta nhục nhã.
Thái Mẫn Đức khoát tay cười đáp: - Công tử hiểu lầm ta rồi, Thái mỗ sao
có thể làm khó dễ bọn họ, chỉ là đúng lúc cần nhân tài, mới có thể nhân
tiện thử vị khoa tay múa chân trước mặt bọn họ, một công đôi việc, công
tử nên hiểu rõ, Thái mỗ đối với nhân tài rất rõ ràng, tuyệt đối không
làm việc lợi mình để hại người đó.
Đây là lời nói thật lớn. Lý Kỳ lại nhớ đến cái ngày Thái Mẫn Đức chiêu
mộ hắn màn kia, gật đầu nói: - Được, đến lúc đó chúng ta nói chuyện.
- Được được được. Vậy Thái mỗ cảm ơn công tử trước.
- Khách sáo, khách sáo, tại hạ nên cảm ơn viên ngoại mới phải.
- Ha ha, tốt lắm, hôm nay Thái mỗ cáo từ đi trước, hôm khác Thái mỗ đến thăm hỏi.
- Không cthàn.
Sau khi Lý Kỳ tiễn bước Thái Mẫn Đức về, liền đi lên gian Bình Bộ Thanh Vân trên lầu ba .
Lúc này, Tần Cối đang cùng mấy tên thủ hạ ăn uống ở no say ở bên trong,
quả nhiên là ăn miễn phí, chính là ăn ngon một chút, thống khoái một
chút.
Mấy người thấy Lý Kỳ bước vào, vỗi vàng đứng dậy hành lễ Lý Kỳ.
Lý Kỳ chắp tay, nói: - Các ngươi cứ ăn đi, mặc kệ ta, ta tìm Tần học chính lấy ít đồ.
Tuy rằng Lý Kỳ nói như vậy, nhưng vẫn không ai dám ngồi xuống.
Lý Kỳ cũng lười để ý tới bọn họ, ra hiệu cho Tần Cối, người sau lập tức
lấy tư liệu từ trong lồng ngực ra cho hắn. Hắn nhận lấy, ước lượng nói: - Cái này có lẽ chưa đủ.
Tần Cối vội hỏi: - Xin đại nhân yên tâm, hạ quan vẫn đang tiếp tục thu thập.
- Vậy thì tốt.
Lý Kỳ gật gật đầu, liếc mắt nhìn những người còn lại , cười và nói: -
Nếu ăn không đủ, tiếp tục gọi, mặt khác, khi các ngươi đi, ta sẽ cho
người tặng cho mỗi người hai bình rượu, mấy cân thịt chín cho các ngươi
mang về.
Những người kia vội vàng lễ phép nói: - Đa tạ đại nhân.
- Được rồi, được rồi, ta đi ra ngoài trước, các ngươi ăn đi.
Lý Kỳ nói xong liền đi ra ngoài, đến ngoài cửa, hắn run rẩy với tư liệu
trên tay, cười hà hà vài tiếng. Bỗng nhiên trước mắt hắn nhoáng lên một
cái, tư liệu trong tay không cánh mà bay, lại nghe có người nói: - Ngươi không ngại cho ta xem vật gì tốt chứ?
Lý Kỳ định mắt vừa thấy, tức giận nói: - Triệu công tử, cô trở nên lễ
phép như vậy từ khi nào rồi, cướp đồ của người khác, còn chào hỏi người
ta.
Người đến chính là Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến dường như không nghe thấy, lo nhìn tư liệu trong tay,
khóe miệng giương lên, cười nói: - Lợi hại nha, thì ra nhanh như vậy đã
chuyển mục tiêu sang hai mỹ nữ nhà lão sư hậu cung.
Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, nhìn xung quanh, không thấy ai, trong long mới thở phào nhẹ nhõm, vộ vàng tiến lên giơ tay chém giết, nói: - Cô nói
bậy chuyện gì? Mau mau trả ta.
- Trả ngươi đó.
Triệu Tinh Yến cười, đem tư liệu đưa tới.
Lý Kỳ tiếp nhận tư liệu đến, khẩn trương để vào trong lòng, ngực, quẹt
miệng nói: - Xem ra mau chóng để Mã Kiều kết thúc nghĩ ngơi rồi.
Triệu Tinh Yến cười, chắp tay nói: - Chúc mừng ngươi lần này hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn, Kinh Tế Sử.
Lý Kỳ thản nhiên nói: - Đa tạ, đa tạ. . Không biết Triệu công tử có gì
chỉ giáo? Trong lòng lại nói, đứa con gái này thật sự không thể khinh
thường, gần nhìn thoáng qua, thì có thể biết được toan tính của ta.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Hiện giờ ta làm sao dám múa dìu qua mắt thợ
chứ, ngươi thăng quan như thế, thật sự khiến người khác không ngừng thán phục. Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, vì chúng ta đều
muốn tốt cho Đại Tống.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đ Kỳ gậự thật, sau lưng Lý Kỳ ta đeo bốn chữ "Tinh trung báo quốc" không phải để làm cảnh đâu.
Triệu Tinh Yến ngơ ngẩn nói: - Triệulung nggu Tđeo chữ "Tinh trung báo quốc"?
Lý Kỳ cười nói: - Vậy có gì đáó kinh ngạc sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Ta không tin, trừ phi ngươi để cho ta xem.
Lý Kỳ hì hì cười nói: - Nam nữ thụ thụ bất thân, trừ phi ---.
- Trừ phi chuyện gì?
- Cô vào cửa Lý gia ta.
Khuôn mặt Triệu Tinh Yến đỏ lên, gắt một cái, nói:
- Ngươi nghĩ thật đẹp, ta thấy trên lưng ngươi đeo căn bản cũng không phải là cái gì tinh trung báo quốc, mà là hạ lưu vô sỉ.
- Oa! Ta chính là nói giỡn, cô không cần phải tổn hại ta như vậy chứ. Lý Kỳ buồn bực nói.
Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, bỗng nhiên nói: - Ngươi chờ ta chút. Nàng nói xong liền đi vào gian phòng Phú Quý bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền đi ra, trong tay nhiều ra một cái bọc, tùy
tay ném cho Lý Kỳ, cười nói: - Không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ là muốn
vì Đại Tống ra một phần lực thôi.
- Ở bên trong lại không phải bạc, sao ta phải cảm ơn cô.
Lý Kỳ hừ một tiếng, mở cái bọc ra, thấy bên trong một vài quyển sổ nhỏ,
tùy tay cầm lấy một quyển, mở ra vừa thấy, nhất thời si ngốc, khẩn
trương lại lật thêm vài trang, ngẩng đầu lên, thấy mặt trước trống
không, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Tinh Yến đã đi tới đầu bậc
thang, hắn lớn tiếng reo lên: - Này, lần sau phiền cô trước đó nói với
ta một tiếng biết không, miễn cho thủ hạ ta toi công bận rộn một hồi.
Triệu Tinh Yến xoay đầu lại, lông mày dài nhô lên, nói: - Sao ngươi không trực tiếp tiêu tiền mời ta.
Lý Kỳ vội hỏi: - Mỗi tháng mười quan, cô làm không?
Triệu Tinh Yến cười khúc khích, nói:
- Một ngày mười ngàn quan, ngươi trả không?
- Cô nghĩ hay quá nhỉ.
- Như nhau, như nhau.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười, lững thững đi xuống lầu.
Lý Kỳ không chút do dự dựng lên ngón giữa, sau đó lấy một xấp tư liệu từ trong lồng ngực ra, cười khổ lắc lắc đầu nói: - Ôi, xem ra hiệu suất
làm việc của Tiểu Tần còn phải đợi đề cao nữa nha, thậm chí ngay cả nữ
giới cũng không sánh bằng.