Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1682: Chương 1682: Khi biệt ly.




Thẳng đến lúc xe ngựa của Lý Kỳ biến mất ở một mảnh trắng xóa kia, Triệu Giai mời thu hồi ánh mắt, dường như thoáng suy nghĩ một chút gì.

Một lát sau, một người quản gia đứng ở bên cạnh y nói:

- Hoàng thượng, chúng ta nên trở về cung thôi.

Triệu Giai không trực tiếp trả lời, mà nói vu vơ một câu:

- Ngươi cũng biết đấy, trận chiến này trẫm thật sự là không thể thua được.

Vị quản gia kia sửng sốt, lập tức vuốt cằm bảo:

- Điều này thần biết, nhưng chúng ta sẽ không có khả năng thua đâu

- Hả? Vì sao ngươi lại nắm chắc như vậy?

- Bởi vì Xu Mật Sứ có xuất thân là một thương nhân, hắn sẽ không làm chuyện gì không có lợi cả, nếu hắn dám lĩnh binh xuất chinh, thì đã nói lên rằng hắn hết sức nắm chắc rồi.

Triệu Giai cười ha ha nói:

- Đúng vậy a! Nhận thức hắn lâu như vậy, ta còn thực sự chưa từng gặp qua hắn làm chuyện mua bán lỗ vốn nào. Chúng ta trở về đi.

….

Bên trong xe, ba nữ nhân vây quanh Lý Kỳ nói xì xì xèo xèo, dặn đi dặn lại, nói mãi không dứt.

- Đại ca, đây là nhân sâm, nấm linh chi, muội đều đặt ở trong bao hành lý thứ nhất a, chính là cái bao màu lam ấy, huynh phải nhớ kỹ nha.

- Vâng vâng vâng, ta nhớ kỹ rồi.

- Phu quân, quần áo mùa hè muội giúp huynh để ở trong bao màu đỏ ấy.

- Hả. A? Mùa hè, bây giờ còn là mùa đông mà!

- Huynh đến Giang Nam rồi thì thời tiết sẽ không sai biệt lắm trở nên ấm áp thôi!

- Điều này cũng đúng. Yên tâm, cái này cũng dễ nhớ thôi, cùng một màu sắc với đồ trong của muội đấy. --- Cốt Dục, muội làm gì thế, trong không gian hẹp thế này thì muội xách một thanh kiếm ra làm gì, quá nguy hiểm, cất đi nhanh lên.

- Đây là ta tặng cho huynh dùng để phòng thân đấy.

- Mã Kiều, nàng đang sỉ nhục ngươi đấy.

- Ta nghe thấy rồi, ngài không cần nói lớn tiếng như thế đâu. Da Luật nương tử, ta khuyên cô tốt nhất đừng tặng nó cho Bộ Soái, ta sợ hắn sẽ tự làm bị thương chính mình đấy.

- Mẹ kiếp! Nương tử, muội làm nhục thật sự quá tốt, kiếm này ta nhận.





Ở trước một rừng cây tại phía nam ngoại ô, dừng lại ở đấy hai cỗ xe ngựa. Mà ở cạnh xe ngựa đứng hai đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, một người mặc áo choàng màu xanh, có khuôn mặt trái xoan vô cùng hoàn mỹ, khí chất đoan trang hào phóng, mặc dù mặc áo choàng rộng thùng thình cũng khó mà che lấp được, mà người còn lại thì mặc một chiếc áo choàng trắng, một khuôn mặt đẹp thiên thành, phong tình vạn chủng đủ khiến cho vạn vận ở mùa đông rét lạnh này sống lại.

Hai vị mỹ nữ này vừa đứng ở đây, khiến cho tuyết trắng cũng phải ảm đạm thất sắc.

- Đều đến canh giờ này rồi, sao tên này còn chưa đến chứ?

- Tam Nương, cô cũng đừng sốt ruột, chúng ta chờ chút nữa đi, ta nghĩ hắn nhất định là có việc gì nên mới chậm trễ, cô cũng không nên quên, giờ hắn đã là Xu Mật Sứ rồi, cũng không phải là việc nhỏ nữa, sẽ chịu sự chú ý của rất nhiều người đấy.

- Điều này ta cũng biết, chính là ta sợ hắn ---.

- Cô không cần lo lắng. Hắn không phải đang tới rồi kìa.

Hai nữ tử này đúng là Lý Sư Sư cùng Tần phu nhân.

Chỉ thấy từ phía xa xa, một đoàn xe ngựa đang chậm rãi đi đến bên này.

Một lát sau, đoàn xe ngựa đi tới trước mặt các nàng, chỉ thấy một người nhanh chóng nhảy từ xe ngựa chui ra, còn suýt chút nữa thì té ngã, may mắn có Lỗ Mỹ Mỹ nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng.

Người này đúng là Phong Nghi Nô.

- Tỷ tỷ.

Phong Nghi Nô xuống xe, chạy nhanh tới trước mặt Lý Sư Sư.

Một năm không thấy, hai tỷ muội lập tức ôm lấy nhau, trong lời nói đều mang theo vài phần nghẹn ngào.

Lý Kỳ đã đáp ứng Phong Nghi Nô, trước khi đi nhất định phải khiến nàng cùng Lý Sư Sư gặp mặt một lần.

Lý Kỳ nắm tay Hồng Nô và Cốt Dục từ trong xe đi xuống, đi về phía trước.

Lý Sư Sư thấy Lý Kỳ đến đây, vỗ phía sau lưng của Phong Ngi Nô một cái, nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, nếu còn khóc nữa, thì sẽ khiến cho người khác chế giễu đấy.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Mấy chuyện chê cười của muội ấy, ta cũng nhìn không ít rồi, cũng không cần quan tâm lúc này đâu.

Phong Nghi Nô và Lý Sư Sư tách đi ra, xoa xoa nước mắt, gắt giọng:

- Phu quân, huynh nói gì vậy?

- Không có gì, không có gì.

Lý Kỳ cười lắc đầu, lại nói:

- Thật có lỗi, vừa rồi gặp được bọn Thái sư nên có chậm trễ một chút.

Hóa ra sau khi hắn cùng Triệu Giai tách ra, lúc đi nửa đường lại gặp ba người Thái Kinh, Cao Cầu, Chủng Sư Đạo, Lý Kỳ xuất chinh lần này là muốn tiến hành âm thầm đấy, nhưng Lý Kỳ chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm đám người Thái Kinh, Cao Cầu cả, bởi vì bây giờ bọn họ là đoàn mưu sĩ của hắn, thời điểm hắn không ở Kinh Thành, Bạch Thiển Dạ có rất nhiều chuyện còn cần dựa vào mưu tính của bọn họ.

Lý Sư Sư cười nói:

- Chút việc ấy thôi mà, còn cần xin lỗi làm gì, chúng ta có thể lý giải.

Lý Kỳ nói:

- Vậy cũng không nhất định a.

Nói xong, ánh mắt của hắn thoáng nhìn đến khuôn mặt của Tần phu nhân.

Tần phu nhân ánh mắt hơi có chút trốn tránh hỏi:

- Lời này của ngươi có ý gì?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Nếu ta đoán không sai, vừa rồi phu nhân nhất định là đứng ngồi không yên, sợ ta sẽ lừa cô, khiến cô ở nơi này đợi mất công.

Lý Sư Sư nghe vậy thì nở nụ cười khanh khách.

Tần phu nhân nghe vậy, trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra một tia đỏ ửng.

- Lý Kỳ, ngươi đúng thật là hiểu biết Tam Nương nha.

Tần phu nhân hừ nhẹ nói:

- Sư Sư, hành động của ta gọi là, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nếu như trước kia hắn chưa từng lừa gạt ta, thì tại sao ta có thể nghĩ thế được, việc này có nguyên nhân mới có kết quả chứ.

- Ai ôi!!! Ai ôi!!! Đau đầu, đau đầu quá!

- Đại ca, huynh làm sao thế?

- Hồng Nô, đỡ ta nhanh lên, phu nhân hiện tại đang tụng kinh đấy, nhức đầu quá đi mất.

Lý Kỳ nghĩa chính ngôn từ nói.

Quý Hồng Nô nghe vậy sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, dưới chân dậm mạnh một cái, khẩn trương rút hai tay về.

Hai người Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư đều khanh khách mỉm cười.

Tần phu nhân bị những lời chế nhạo của Lý Kỳ khiến cho cả hai bên tai đều hồng rực.

Nhưng đến lúc thật sự chia lìa, mấy người lại trở nên khó rời, khó xa.

- Đại ca, muội thật sự luyến tiếc huynh ra đi.

Luôn luôn xấu hổ ít biểu đạt như Quý Hồng Nô, cũng không để ý đến ánh mắt của người ngoài nữa, nàng chôn đầu trong ngực của Lý Kỳ, lẳng lặng chảy nước mắt, nhẹ giọng kể ra nỗi lòng.

Lý Kỳ ôm nàng, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, an ủi:

- Yên tâm, đại ca sẽ trở về nhanh thôi, muội nhất định phải tự nuôi mình với Chính Hi trở nên trắng trẻo mập mạp, chờ đại ca trở về a.

- Ừ, muội cùng với Chính Hi sẽ ngoan ngoãn đợi huynh trở về.

Lý Kỳ rút ra một bàn tay, vẫy vẫy với Da Luật Cốt Dục, điều thần kỳ là Da Luật Cốt Dục cũng không lui về phía sau, nàng đi tới, tự giác tựa đầu nhẹ nhàng lên vai Lý Kỳ, nói:

- Phu quân, muội chờ huynh chiến thắng trở về.

- Điều này là nhất định rồi.

Lý Kỳ nhẹ nhàng ôm Da Luật Cốt Dục nói:

- Mọi việc trong nhà đều nhờ vào muội.

- Ừ. Muội nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Hồng Nô muội muội với Phong muội muội.

- Ta tin tưởng muội. Còn có một việc, muội nhất định phải trợ giúp cho Thất Nương, muội phải nhớ kỹ, chúng ta là người một nhà, chúng ta làm hết thảy, cũng đều vì cái nhà này thôi.

- Phu quân xin cứ yên tâm, Cốt Dục biết mình nên làm thế nào.



- Tỷ tỷ, sau khi tỷ đến Hàng Châu rồi thì nhất định phải viết thư cho muội, nếu như có cơ hội thì muội nhất định sẽ đi gặp tỷ.

- Đã biết, muội muội ngoan của ta, ta phát hiện từ khi muội đi theo Lý Kỳ, trở nên càng giống hắn, nói càng ngày càng nhiều.

- Mới không có đâu, ba người chúng ta gộp lại cũng không nói lại được huynh ấy.

- Việc này thì ta tin, chính hắn cũng không thường hay nói sao, hắn chính là dựa vào há miệng để kiếm cơm đấy. Muội muội, hiện giờ muội cũng làm thê tử của người ta rồi, không thể tùy hứng như trước kia được nữa, đặc biệt là khi ta cùng Lý Kỳ không ở bên cạnh muội, thì mọi việc đều không được kích động.

- Muội nhớ kỹ rồi, tỷ tỷ cũng phải nhớ chăm sóc cho chính mình đấy.

- Ừ! Tốt lắm, muội nhanh đi đến chỗ Lý Kỳ đi, nếu không đi nhanh thì sẽ không còn chỗ cho muội nữa đâu.

- Khụ khụ khụ.

Một câu nói của Lý Sư Sư khiến cho Lý Kỳ xấu hổ một trận, Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục cũng mắc cỡ đến đỏ mặt. Giãy ra khỏi ôm ấp của Lý Kỳ, đi đến bên cạnh Tần phu nhân.

Ba người các nàng còn không biết chuyện của Lý Thanh Chiếu, Tần phu nhân cũng chỉ nói là muốn đi Giang Nam thăm Lý Thanh Chiếu thôi.

Lý Kỳ nhìn Phong Nghi Nô ngượng ngùng, khóe miệng giơ lên một chút quỷ dị ý cười, đi nhanh tới, ôm cổ nàng, trực tiếp đặt đôi môi nóng bỏng của mình trùm lên đôi môi gợi cảm xinh đẹp của Phong Nghi Nô.

Thế này thì cũng quá thoáng đi.

Phong Nghi Nô vừa mới bắt đầu sửng sốt một chút, lập tức từ chối một hồi, sau đấy thì hai tay lại gắt gao ôm lấy cổ Lý Kỳ, tựa hồ muốn làm cho nụ hôn này sánh cùng thiên địa mới đồng ý dừng lại.

Quý Hồng Nô, Da Luật Cốt Dục thực ra đã quen với hành động phóng đãng của Lý Kỳ rồi, chỉ biết cúi đầu cười trộm thôi.

Tần phu nhân và Lý Sư Sư thì lại nghiêng đầu nghiêng mắt, nhịn không được lắc đầu.

Sau khi hôn xong, chính là lúc ly biệt.

- Đại ca, Thất nhi tỷ còn chưa đến.

- Hôm nay muội ấy còn rất nhiều chuyện bận rộn, sẽ không tới đây, tuy nhiên hôm qua ta đã đi gặp muội ấy rồi.

- Đại ca, huynh nhất định phải chăm sóc cho chính mình thật tốt, chúng ta sẽ ở nhà chờ huynh về.

- Phu quân, bảo trọng!

- Thuận buồm xuôi gió.

….

Ở trong sự lưu luyến của ba vị kiều thê, Lý Kỳ lập tức lên xe, theo sau là Tần phu nhân, Lý Sư Sư cũng lên một chiếc xe ngựa ở phía sau.

- Bọn muội mau trở về đi thôi.

Theo một tiếng dặn dò này của Lý Kỳ, đoàn xe nghênh ngang rời đi.

Một lúc sau, đoàn xe rốt cục biến mất trong tầm mắt mơ hồ.

Lý Kỳ buông xuống tấm rèm vài, nhẹ nhàng lau khóe mắt, ở ngoài miệng mắng:

- Mấy tên đáng giận ở phía nam, không ngờ khiến cho nữ nhân của ta thương tâm như vậy, lức này đây lão tử nhất định sẽ cho các ngươi biết tuyết vì sao lại trắng như vậy.

….

- Giá ---!

Không lâu sau khi Lý Kỳ rời đi, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới chỗ này, những bông tuyết nôn nóng bay múa dưới bánh xe.

- Xuyyyyyy ---!

- Thất nhi tỷ, hình như kia là xe ngựa của Phong nương tử.

Chỉ thấy Bạch Thiển Dạ mặc quan phục từ trong xe đi xuống, ngắm mắt nhìn lại, thấy xe ngựa đang đi trên đường trở về rồi, lại nhìn về phía nam, hồi lâu sau, trong mắt nàng có chút ướt át, hiện ra một tia lệ quang.



Đội ngũ của Lý Kỳ đi hơn bốn canh giờ, sắc trời dần dần tối xuống.

Đang lúc Lý Kỳ tính toán xem có nên tìm nhà trọ để nghỉ ngơi hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Mã Kiều:

- Bộ Soái, ngài mau nhìn, kia có phải bọn Quái Thập Nương hay không.

- Cái gì?

Lý Kỳ khẩn trương vén rèm xe lên, chỉ thấy cách xe khoảng năm muôi bước, có hai nam một nữ đang đi bộ tiến về phía trước:

- Nhất định là cô ta rồi.

- Bộ Soái, vì sao ngài lại chắc chắn như vậy?

- Vô nghĩa, thử hỏi loại thời tiết này, ngoại trừ Quái Thập Nương, có ai dám mặc ít quần áo như thế ra ngoài chứ. Mau đuổi theo bọn họ nhanh lên.

- A. Giá ---!

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa của Lý Kỳ liền đuổi kịp ba người phía trước.

- Xuyyyyyy ---! Quái Thập Nương, quả nhiên đúng là cô a!

Mã Kiều ngồi trên lưng ngựa, thấy quả nhiên là Lưu Vân Hi cùng Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh, không khỏi mừng rỡ kêu lên.

Lưu Vân Hi quay đầu nhìn lại, hỏi:

- Mã Kiều?

- Còn có ta nữa.

Lý Kỳ từ trong xe ngựa đi ra, thấy mấy người Lưu Vân Hi đều xách bao hành lý, hiếu kỳ hỏi:

- A? Các ngươi muốn đi đâu?

Lưu Vân Hi vừa thấy Lý Kỳ, nhất thời lộ vẻ mặt tức giận, cũng không để ý đến hắn, quay đầu rời đi, nàng không lên tiếng, Hoắc Nam Hi cùng Hồ Bắc Khánh cũng không dám lên tiếng, cúi đầu cùng đi tại hai bên trái phải.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.