Lý Kỳ nghĩ ra ý tưởng xây dựng Thể viện, không phải là muốn giảm bớt áp
lực của thế giới bên ngoài với học viện, thêm một người ủng hộ, cũng có
nghĩa là thêm một người phản đối, hơn nữa còn có thể tăng thêm cảm giác
tồn tại của học viện, khiến càng nhiều nhân tài vào trong đây học.
Về phần có phải giúp Thái Kinh, cái đó thì lại khác, hoặc là nhìn vẻ bề
ngoài, Lý Kỳ dường như mọi sự đều nghĩ cho Thái Kinh, thật ra là không,
cái mà Thái Kinh muốn là gì, là thanh danh. Lão đã nhiều tuổi như vậy
rồi, làm sao có thể có sức lực mà quản lí học viện, hơn nữa dã tâm của
lão trên triều đình không giảm, cũng không có thời gian quan tâm cái
này.
Như vậy, phần trách nhiệm này đương nhiên rơi vào người Lý Kỳ, Lý Kỳ đương nhiên là vui vẻ chấp nhận.
Ba người lại mở rộng và thi hành cá độ bóng đá, thảo luận một cách tỉ
mỉ. Không thể không nói, Cao Cầu thật sự là nhân tài ở phương diện này,
suy tính vô cùng tỉ mỉ, chu đáo, hơn nữa ý kiến mà ông ta đề xuất cũng
rất có giá trị tham khảo. Phải biết rằng, từ lức ông ta lên chức tới
nay, cuộc thi đấu thể thao có trình độ cao nhất của Đại Tống đều là do
ông ta thao túng phía sau. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Tống Huy
Tông ưu ái ông ta như vậy. Nói cách khác, chính là ngưu tầm ngưu mã tầm
mã.
Lý Kỳ không giống họ. Hắn chẳng có chút hứng thú gì với mấy cái tiết mục thi đấu này, điều hắn lo lắng hơn chính là lợi ích đại cục, cùng với
lợi ích của toàn bộ Đại Tống, bởi vì mấy lần vận động Hoa Cương Thạch
quy mô lớn, cùng với trưng thu quân lương không tính đến hậu quả của tên hôn quân Tống Huy Tông này, dẫn đến kinh tế của Bắc Tống xuống dốc
không phanh, không còn được như ngày xưa nữa. Nếu như có tiền bạc từ
nước ngoài đổ vào, vậy thì thật không còn gì tốt hơn nữa. Hắn tin tưởng
dựa vào sự phát triển khoa học kĩ thuật dẫn đầu thế giới của Bắc Tống,
chỉ cần vận dụng thích đáng, vẫn có thể khôi phục kinh tế nhanh chóng.
Ba người cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm, càng nói càng thêm hứng. Chẳng biết từ khi nào, trời đã sáng rạng.
Nét mặt Cao Cầu vẫn chưa thỏa mãn, dường như còn rất nhiều ý tưởng chưa
được nói ra, nhưng cơ thể đã mệt mỏi, cùng với buổi lâm triều lát nữa,
khiến ông ta không thể không đi về.
Lý Kỳ sớm đã mệt đến nỗi hai mắt đờ đẫn cả rồi, đứng dậy cũng chao đảo
chao đảo. Nhưng đầu óc của hắn vẫn còn rất tỉnh táo, đưa Cao Cầu đi tới
cửa, hắn bỗng nhiên nói:
- Thái úy, ta còn có một chuyện nhỏ muốn nhờ!
Cao Cầu ngẩn ra, nói:
- Chuyện gì?
Lý Kỳ nói:
- Là thế này. Ta muốn đề bạt một giáo đầu của Long Vệ Quân thăng lên
chức Chỉ Huy Sứ, người này họ Ngưu tên Cao, là một nhân tài. Lúc ta mới
nhậm chức, y đã giúp ta rất nhiều, để y làm chức giáo đầu, thật sự là có chút cảm thấy nhân tài không được trọng dụng.
Tam Nha chỉ có phụ trách huấn luyện, quản lí quân đội, còn việc lên
chức, bổ nhiệm và miễn nhiệm, tất cả thuộc quản lí của Xu Mật viện. Chỉ
cần vừa nhắc tới quy củ, trong lòng Lý Kỳ lập tức tuôn ra một tràng
“chúc phúc” với Triệu Khuông Dẫn.
Thật sự là bị chơi khó rồi!
Cao Cầu cười ha hả, nói:
- Ta còn tưởng là chuyện đại sự gì, chuyện này đơn giản.
Nói xong ông ta bỗng nhíu mày, nói:
- Việc này ngươi có thương lượng cùng Mã Soái không?
Nếu như ta thương lượng cùng y, vậy ta còn tìm ông làm gì. Rõ ràng là ta đang muốn nhờ vả đi cửa sau mà. Đến điều này mà ông cũng không nhìn ra. Lý Kỳ lắc đầu, nói:
- Chưa!
Cao Cầu híp híp mắt, lập tức hiểu được dụng ý của Lý Kỳ, nghiêm mặt nói:
- Lý Kỳ, tuy rằng việc này không đáng là việc to tát gì, nhưng nếu như
ngươi không thông báo cho Mã Soái, mà trực tiếp báo với Xu Mật Viện, như thế không hợp với quy củ. Cho nên ta cho rằng ngươi vẫn nên thông báo
trước cho Mã Soái thì hơn. Tuy nhiên, ta tin rằng với địa vị hiện tại
của ngươi, Mã Soái sẽ nể mặt ngươi, còn bên Xu Mật Viện ta sẽ chú ý giúp ngươi.
Lý Kỳ hơi gật đầu, cũng có cảm giác mình thiếu suy xét. Hắn đương nhiên
là không muốn cho Ngưu Cao đi thay thế địa vị của Lương Hùng, mà là muốn mượn Ngưu Cao đánh vào trong quân doanh Long Vệ khác. Hắn chắp tay cười nói:
- Đa tạ Thái úy chỉ bảo, ta biết mình nên làm thế nào rồi.
Cao Cầu gật đầu, thoáng ngừng lại, nói:
- Tốt lắm, ta đi trước đây!
- Thái Úy đi thong thả.
Sau khi tiễn bước Cao Câu, Lý Kỳ chưa vội về Tần phủ, mà đi tới trang
viên của hắn ở ngoại ô phía tây. Dù sao Tần phủ cũng là nơi thị phi,
muốn ngủ ngon cũng khó.
Có lẽ là mấy ngày nay mệt quá rồi, Lý Kỳ hai ngày nay chẳng muốn làm
chuyện gì, mà ngay cả phòng bếp cũng không muốn vào, chỉ chuyên tâm ngủ, tỉnh dậy rồi lại ngẩn ngơ, ngẩn ngơ xong lại tiếp tục ngủ. Mỗi bữa cơm
đều là canh bào ngư nhân sâm, bổ thế nào thì bổ, dù sao những thứ này
đều không mất tiền. Cứ như vậy ăn uống ngủ nghỉ, sống hai ngày vô lo vô
nghĩ.
Cho đến tận ngày thứ ba, Lý Kỳ không thể không ra ngoài, bởi vì hôm qua
Hột Thạch Liệt Bột Hách phái người mang tin đến, nói y ngày mai về nước. Tuy rằng Lý Kỳ cho rằng chuyện này chẳng có liên quan gì lắm đến hắn,
nhưng hành động này của Hột Thạch Liệt Bột chắc chắn là hi vọng hắn đi
đưa tiễn.
Chẳng còn cách nào, Lý Kỳ sáng nay chỉ có thể sớm chạy đến Bắc Thành để
tiễn. Tuý Tiên Cư hôm qua đã tặng y một trăm năm mươi bình Thiên hạ vô
song, trong đó có một trăm bình rượu mạnh là do Hột Thạch Liệt dùng tiền mua, ngoài ra Lý Kỳ còn tặng một loạt năm mươi bình Thiên hạ vô song
khác cho y.
Rượu này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dùng để cho bọn quý tộc nước
Kim nếm thử thì vẫn là đủ, nếu như muốn uống, thì chỉ còn cách dùng tiền mua thôi.
Hai người liền hợp tác lại làm một việc, lại giao lưu một phen, Hột
Thạch Liệt Bột Hách cũng hỏi hắn một số việc cần chú ý lúc mở tửu lâu.
Lý Kỳ cũng không cất giấu làm gì, đem một số chuyện đại kị lúc mở tửu
lâu nói cho y một lượt, còn dạy y cách làm thế nào để thu hút khách.
Ra khỏi Bắc thành, Lý Kỳ lại tiễn thêm một hai dặm đường, rồi chào quay về phủ.
Lý Kỳ ngồi xe ngựa quay về đến Túy Tiên Cư, chợt thấy Phàn Thiếu Bạch vội vã đuổi tới, kéo tay của hắn, nói:
- Lý sư phó, mau đi theo ta!
Lý Kỳ ngẩn ra, vội hỏi:
- Đợi… đợi đã, có chuyện gì không?
- Ngươi đừng hỏi, cứ đi theo ta.
Lý Kỳ còn chưa kịp định thần, đã bị Phàn Thiếu Bạch kéo lên xe ngựa.
Phàn Thiếu Bạch nói:
- Đi Phàn Lâu.
Lý Kỳ hiếu kì nói:
- Phàn công tử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phàn Thiếu Bạch cười vô cùng tà ác:
- Ngươi lát nữa sẽ biết.
…
Chỉ chốc lát sau, hai người liền đi tới Phàn Lâu, bởi vì bây giờ còn
chưa đến giờ ăn cơm, cho nên trong lầu có vẻ hơi trống vắng. Phàn Thiếu
Bạch lôi Lý Kỳ một mạch lên tầng năm, đi đến trước một cửa sổ.
Lý Kỳ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không thấy một người ngoài hành tình, hiếu kì nói:
- Phàn công tử, ngươi rốt cuộc bảo ta đến đây làm gì?
Phàn Thiếu Bạch cười nói;
- Yên lặng đừng nóng lòng, lát nữa sẽ biết.
Đồ chó hoang. Không biết học được tính thừa nước đục thả câu từ khi nào
nữa. Lý Kỳ âm thầm rủa một câu, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại
chờ đợi.
Một lát sau, Phàn Thiếu Bạch bỗng nhiên chỉ vào người phía trước bên tay phải, cười nói:
- Đến rồi, đến rồi, ngươi mau nhìn xem.
- Chỗ nào thế?
Lý Kỳ vội nhìn theo tay y, sắc mặt hoảng hốt, sợ hãi nói:
- A! Cháy rồi!
Hóa ra phía trước bên tay phải, một tòa nhà bỗng nhiên nổi khói cuồn cuộn.
Phàn Thiếu Bạch hứ một tiếng, bất mãn nhìn hắn, nói:
- Ngươi nhìn cẩn thận lại một chút!
Lý Kỳ nhìn lại, ồ lên một tiếng, nói:
- Đây không phải là Kim Lâu sao?
Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn bỗng nhiên quay ngoắt về phía Phàn Thiếu Bạch, hoảng sợ nói:
- Phàn công tử, không phải ngươi sai người đi phóng hỏa Kim Lâu đấy chứ? Ai dào, đây là chuyện phạm pháp đấy, không làm thế được đâu.
Phàn Thiếu Bạch tức giận hừ một tiếng:
- Ngươi cũng thật là quá xem thường người khác rồi, Phàn Thiếu Bạch ta là cái loại tiểu nhân hèn hạ vậy sao?
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn có thể biết trước được?
Phàn Thiếu Bạch cười ha hả nói:
- Ngươi còn nhớ lò sưởi trong tường không?
Lý Kỳ bừng tỉnh ngộ, ngẩn ra, nói:
- Ngươi nói là…
Lời mới nói đến đây, hắn bỗng nhiên bật cười ha hả.
Phàn Thiếu Bạch dương dương đắc ý nói:
- Tối hôm qua ta nhận được tin, được biết Kim Lâu làm lò sưởi trong
tường cả đêm. Hôm nay có thể xây dựng xong xuôi, còn người đàn bà kia
hôm qua liền vội vàng phát bố cáo, ta đây không phải là tìm ngươi đến để xem trò cười hay sao?
- May mà có ngươi nhắc nhở ta, nếu không ta cũng quên mất chuyện này rồi.
Lý Kỳ nói xong, lại lắc đầu thở dài nói:
- Đáng tiếc bây giờ là buổi sáng, nếu mà là giữa trưa thì thoải mái hơn rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại bật cười ha ha.
Đúng lúc này, trong cầu thang vọng lại một trận cười, hai người quay đầu nhìn lại, không phải Thái Mẫn Đức thì là ai.
Thái Mẫn Đức chắp tay cười nói:
- Thái mỗ vốn dĩ muốn đến Phàn Lâu ngắm phong cảnh, không ngờ hai vị còn nhanh hơn Thái mỗ một bước.
Phàn Lâu có thể nói là lầu cao nhất kinh thành, đứng ở đây, có thể thu vào tầm mắt toàn bộ cảnh sắc của Biện Kinh.
Lão hồ ly này thật quá là tinh anh. Lý Kỳ cười nói:
- Thái viên ngoại thần cơ diệu toán, Lý Kỳ khâm phục, khâm phục!
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Làm gì có, làm gì có. Lý công tử mới là mưu tính sâu xa, Thái mỗ tự thẹn mình không sánh được bằng.
Hóa ra lần trước sau khi lão nhìn thấy Điền thợ mộc đang đo lường, khảo
sát ở trong tiệm của lão, mới bắt đầu khởi công, chỉ biết là lò sưởi
trong tường này còn đơn giản hơn cả trong trí tưởng tượng, nhưng lão
cũng không nói chuyện này ra, hơn nữa còn đặc biệt lưu ý đến tình trạng
kiến tạo của các lò sưởi trong tường trong tửu lâu khác.
- Oa! Khói lớn quá!
Thái Mẫn Đức tiến lên phía trước cửa sổ nhìn, sợ hãi than.
Phàn Thiếu Bạch ha hả nói:
- Kim Lâu này khai trương chưa đến vài ngày, liền làm một trò cười lớn
như vậy, ta thấy người đàn bà kia chắc chắn đang điên rồi.
Lý Kỳ cười nói:
- Ả bây giờ làm gì còn thời gian rảnh rỗi đâu mà tức giận nữa, tuy rằng
lò sưởi trong tường này còn chưa đến mức dẫn đến hỏa hoạn, nhưng khói
hun lớn như vậy, hương vị quá nồng, khách làm sao còn đến được. Ta thấy ả bây giờ có thể khai trương được hay không còn là một vấn đề, Phàn công
tử người phải chuẩn bị sẵn sàng mới đúng.
Phàn Thiếu Bạch ha ha nói:
- Ta sớm đã chuẩn bị xong.
Thái Mẫn Đức vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói:
- Lý công tử, Thái mỗ cho rằng tiệm của chúng ta cũng nên chuẩn bị sẵn sàng mới phải.
Lý Kỳ tò mò hỏi:
- Lời này có ý gì?
Thái Mẫn Đức thở dài, nói:
- Ta nghe nói hôm nay không chỉ có một mình Kim Lâu sử dụng lò sưởi
trong tường, còn có vài tiệm, bọn họ thấy bọn ta kinh doan tốt như vậy,
liền đổ xô đi làm lò sưởi trong tường. Có vài tửu lâu đều sáng nay hoàn
thành, cho nên ta ước chừng, bọn họ chắc chắn sẽ không chờ đến tối mới
thử đâu.
Trong mắt lão không hề che giấu sự đắc ý.
Lý Kỳ và Phàn Thiếu Bạch cùng thở dài, tin tức này thật là gây chấn động. Phàn Thiếu Bạch lập tức dặn dò người nhìn bốn phía.
Quả nhiên, mới chỉ một lát sau, một tửu bảo đã chạy tới nói:
- Thiếu công tử, phía tây có một nơi khói đặc rồi.
Ba người vừa nghe vậy, vội vàng chạy về phía đó, chỉ thấy phía tây xa
xa, một luồng khói đặc bay thẳng lên trời, trông rất đẹp mắt.
Thái Mẫn Đức nheo mắt, cười nói:
- Đó hình như là Sư Tử Lâu.
Tốt rồi. Đây đúng là báo ứng, muốn học Lý gia gia đây, cũng không tự lượng sức mình. Lý Kỳ trong lòng thầm vui sướng.
- Thiếu công tử, phía bắc lại có hai nơi khói dày đặc.
- Hả? Kia hình như là Dương Lâu.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, không đến một khắc, lại có bốn năm
chỗ đều dày đặc khói. Khói cuồn cuộn và cảnh tuyết bay đầy trời phối hợp lại, khiến cảnh sắc càng thêm tráng lệ.
Ba người đứng ở phía trước cửa sổ nhìn tất cả, liền bật cười.