- Ta thua rồi.
Không thể không nói, đây cũng là suy nghĩ trong lòng của mọi người, tuy
nhiên lời này từ miệng Hoàn Nhan Thịnh nói ra, lại càng có sức thuyết
phục.
Món dê này của Lý Kỳ có thể nói là phát huy tới cực điểm mùi vị của dê,
thịt bên ngoài giòn mà không cháy sém, phần thịt bên trong mềm tươi mới, thêm phần tinh tế, có cảm giác thịt nhưng không phải thịt, mùi vị thịt
dê thơm ngát xông vào tận mũi, đáng quý nhất chính là thịt dê nướng bằng than hồng không có một chút mùi khói dầu, rất vừa miệng, có một phong
cách riêng hẳn.
Nếu như nói thịt dê nướng của Hoàn Nhan Thịnh làm người ta thèm ăn vô
cùng, thì món dê nướng nguyên con của Lý Kỳ thật là làm cho người ta
chung thân khó quên.
Triệu Giai, Triệu Lương Tự và quan viên Tống triều đều đắc chí thầm
nghĩ, nhân tài Đại Tống chúng ta xuất hiện lớp lớp, cho dù sở trường
mạnh nhất của các ngươi là thịt nướng, chúng ta cũng có thể thắng các
ngươi một phen.
Hoàn Nhan A Cốt Đả bỗng nhiên cười ha hả, nói: - Tứ đệ nói không sai,
món thịt dê của Kim Đao Trù Vương đích thị là hơn một chút, lần tỷ thí
này coi như là ngươi thắng.
Lời nói này nói tuyệt không giả dối, kỳ thật ở trong lòng ông ta cuộc tỷ thí này thắng bại căn bản không quan trọng.
Lý Kỳ hướng tới Hoàn Nhan Thịnh vuốt cằm nói:
- Quá khen, quá khen, ta cho rằng dê nướng của ta và của ngài đều có điểm diệu dụng.
- Rốt cuộc ngươi vẫn cao hơn một bậc, ta thưởng thức là biết. Hoàn Nhan
Thịnh khoát tay, bỗng nhiên lại hỏi: - Nhưng ta lại muốn thỉnh giáo
ngươi mấy việc.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Không dám, Lý Kỳ biết thì sẽ nói.
Hoàn Nhan Thịnh hỏi: - Lúc trước ta xem phương pháp giết dê của ngươi khá kỳ lạ, có sự cầu kỳ nào không?
Lý Kỳ đáp: - Kiểu giết dê của ta gọi là móc tim dê, phương pháp này làm
cho dê chết trong nháy mắt, mà huyết dê ngoài phần chảy ra ngoài bụng
còn có phần nhỏ vẫn ở trong thịt, khiến thịt dê hiện lên màu hồng phấn,
nấu xong có hương vị tươi ngon, dễ tiêu hóa, thịt dê sạch sẽ không tổn
hao gì.
Hoàn Nhan A Cốt Đả và các đại thần Kim quốc đều sửng sốt. Bọn họ cũng
đều nướng thịt dê, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được một thay
đổi nho nhỏ này, lại co hiêu qua như thê.
- Thì ra là thế. Hoàn Nhan Thịnh gật gật đầu, lại hỏi: - Vậy lò nướng đặc biệt của người có diệu dụng gì?
Lý Kỳ cười nói: - Loại lò nướng này chủ yếu là phòng ngừa khói đấy,
ngoài ra còn có thể tránh cho mặt ngoài của dê đốt cháy, đầu tiên ta
dùng củi của cây ăn quả đem nướng lò cho nóng, gỗ từ cây ăn quả khói ít
hơn, cho nên sẽ không lưu lại quá nhiều ở trong lò, đợi thành trong lò
nướng bị đốt nóng xong, ta đem củi lửa rút ra hết. Sau đó đem dê bỏ vào, lợi dụng nhiệt độ trong thành lò để nướng, thịt không nướng qua lửa lớn tươi ngon hơn nhiều so với thịt dê dùng lửa nướng, nhưng với cách này
không đủ để nướng chính cả con dê, cho nên ta chọn dùng muôi dài múc cả
khối củi đang cháy lên để nướng dê, đây cũng là để tránh khói ám vào,
hơn nữa dùng kiểu lửa chậm này để nướng thịt sẽ khiến màu sắc càng đều
đặn, thịt giòn mà không cháy sém. Vị mặn cũng có thể từ từ thẩm thấu vào bên trong thịt dê, à, còn loại củi cây muối này nữa, dùng loại củi này
nướng thịt khiến thịt càng thơm, phối hợp với mùi thơm của thịt dê đúng
là không thể hoàn hảo hơn.
Hoàn Nhan Thịnh nghe rồi liên tiếp gật đầu, nói: - Chả trách thịt dê này của ngươi mềm như vậy, ta cũng hoài nghi ta đang ăn rốt cuộc có đúng là thịt dê hay không. Ha ha, Kim Đao Trù Vương quả nhiên là danh bất hư
truyền, ta phục rồi.
Tay nghề làm bếp dù sao cũng là nghề phụ của y, y cũng không cho mình
chính là đệ nhất thiên hạ, nếu là đánh trận, y cho dù chết cũng sẽ không nói ba chữ kia.
- Bột Cực Liệt quá lời rồi. Lý Kỳ cười cười, nói: - Kỳ thật nếu cho ta
hai ngày nữa, có lẽ ta còn có thể làm ra vị thịt dê nướng càng hoàn mỹ
hơn nữa.
Hoàn Nhan Thịnh mừng rỡ, vội hỏi:
- Kính xin Kim Đao Trù Vương chỉ giáo.
- Chỉ giáo thì không dám.
Lý Kỳ chắp tay, nói: - Cách làm này phải bắt đầu khi dê còn sống.
Một câu nói kia đã khiến Hoàn Nhan A Cốt Đả hứng thú chen vào câu
chuyện, ha hả nói: - Bắt đầu làm khi dê còn sống, thú vị, mau nói nghe
xem.
- Vâng. Lý Kỳ nói: - Đầu tiên, chọn một con dê núi béo tốt, cắt hết lông đi, sau đó cho nó uống thuốc xổ, như vậy có thể khiến dê bài tiết sạch
sẽ những thứ trong dạ dày. Rồi sau đó, lại đem con dê này buộc vào cọc
gỗ, lấy lửa để sưởi cho nó, không lâu sau, con dê này sẽ khát nước,
chúng ta mang gia vị đã điều chế sẵn đặt trước mặt nó, chắc chắn nó sẽ
uống những gia vị đã pha sẵn vào cơ thể, tiếp tục đốt lửa thật lớn lại
cho nó uống nước muối pha sẵn. Qua một hai ngày, những gia vị ấy có thể
đã được tiêu hóa, thẩm thấu vào toàn bộ cơ thể dê, lúc này con dê kia đã hấp hối, ta sẽ mang đi giết, nướng, như vậy món ăn này khi ăn mùi vị
giống như mỹ vị thiên nhiên tinh khiết.
Mọi người nghe xong đều có vẻ mặt sững sợ, một số người nước miếng chảy
cả xuống đất, cả hai bên đều tâm phục khẩu phục tài nấu nướng của Lý Kỳ, phương pháp này mà hắn cũng nghĩ ra được, thật là khiến mọi người mở
rộng tầm mắt.
Hoàn Nhan Thịnh trầm tư nửa ngày, rồi thốt lên liên tiếp ba từ "hay",
nói: - Diệu pháp này, ta chắc nghĩ nát óc cũng không ra được, bái phục,
bái phục, ha ha.
Hoàn Nhan A Cốt Đả ha ha cười theo, nói: - Tuyệt. Những lời này thật
khiến ta mở rộng tầm mắt, thưởng, nhất định phải trọng thưởng.
Lý Kỳ đảo mắt, vội hỏi: - Lý Kỳ là một đầu bếp, nấu ăn cho người khác
ăn, đây vốn là điều đương nhiên, Lý Kỳ đâu dám nhận thưởng, nếu bệ hạ
muốn thưởng, thì thưởng cho hai người giúp việc cho ta mỗi người một con ngựa là được rồi.
Những đại thần Kim quốc lúc đó nghe được nửa phần câu, cảm giác người
này cũng quá dối trá, có ai lại không muốn thưởng, sau khi nghe được nửa câu còn lại, lại cảm thấy người này rất thật thà, không ngờ muốn thưởng rất công bằng.
Hoàn Nhan A Cốt Đả đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức ha ha nói: - Được. Theo ý ngươi nói.
- Tạ ơn bệ hạ.
Lý Kỳ khẩn trương thi lễ, lại hướng tới hai kẻ Nhạc, Mã nháy mắt ra
hiệu, hai người này lúc đó mới phản ứng được, trong lòng mừng như điên,
biết rằng Kim quốc hiện giờ ngựa tốt nhiều không đếm xuể, Hoàng đế
thưởng đương nhiên là thượng đẳng nhất đấy, vội vàng hành lễ tạ ơn.
Hoàn Nhan A Cốt Đả ha hả cười, nhìn liếc mắt một cái, nói: - Tốt lắm,
hôm nay dừng ở đây, Triệu đại phu, Tam vương tử, các ngươi về nghỉ ngơi
trước đi.
Triệu Lương Tự sửng sốt, liên quan đến việc đàm phán chuyện Yến Vân,
Hoàn Nhan A Cốt Đả không nói tới một chữ, trong lòng không ngừng nghi
hoặc nhưng cũng không dám nhiều lời, rồi cùng đám người Triệu Giai đứng
dậy cáo lui.
Đám người Lý Kỳ vừa tới bên ngoài quân doanh, thì thấy hai tên lính dắt hai con ngựa thượng đẳng đi tới, một đen, một trắng.
Mã Kiều mừng rỡ phát điên, lại là một kẻ vô cùng bất lịch sự, tóm lấy
chú Bạch Mã xong liền cưỡi lên ngay, hướng tới Nhạc Phi nói: - Nhạc Tiểu ca, chúng ta tỷ thí một phen chứ?
Nhạc Phi cũng muốn thử chú ngựa này, nhưng y lại không dám ngông cuồng tự quyết định. Ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đừng để đụng phải người đấy.
- Vâng.
Hai người cưỡi lên ngựa chắp tay hướng tới đám người Triệu Giai, rồi nghênh ngang rời đi.
Lý Kỳ nhìn theo bóng hai người, cười cười, chợt nghe được bên cạnh Triệu Giai nói: - Lý Kỳ, ngươi mới thắng trận tỷ thí tay nghề làm bếp vừa rồi thật là vô cùng vui vẻ, sảng khoái, rất sảng khoái.
Lý Kỳ cười khổ nói: - Điện hạ, kỳ thật hôm nay đọ sức căn bản cũng không có người thắng.
Trong trướng vải.
Đám người Lý Kỳ vừa ra khỏi quân doanh, Hoàn Nhan Tông Bật liền đứng dậy nói: - Phụ thân, con thật sự là không thể hiểu được người mới vừa rồi
tại sao lại đấu trận cuối cùng ấy. Kẻ kia vốn dĩ là một đầu bếp, tứ thúc so tài với hắn quá không công bằng, sao không để cho con so tài với
hắn, con nhất định phải lấy thủ cấp hắn.
Hoàn Nhan A Cốt Đả và Hoàn Nhan Thịnh nhìn nhau, bỗng nhiên đều bật cười ha hả.
Hoàn Nhan Tông Bật gãi gãi đầu, nói: - Phụ thân, tứ thúc, các người cớ gì bật cười?
Hoàn Nhan A Cốt Đả ngừng cười, nói: - Con trai. Trận đọ sức này từ lúc mới bắt đầu chúng ta đã không phải là người thắng cuộc.
Hoàn Nhan Tông Bật kinh ngạc nói: - Vì sao?
Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Binh hùng tướng mạnh của Đại Kim ta, gót sắt
đến đâu, đều khiến tâm phục khẩu phục. Nam triều kia căn bản không phải
là đối thủ của chúng ta, ta thắng bọn họ là điều đương nhiên, chỉ sợ
người Nam triều bọn họ cũng nghĩ mình như vậy, nếu là chuyện đương
nhiên. Thì bất kể như thế nào cũng không thể thắng, nếu chúng ta nếu hòa hoặc là thua, vậy chắc chắn chính là kẻ thua. Cho nên trận này đọ sức
nếu là có người thắng, cũng sẽ không phải chúng ta.
Ông ta nói xong lại hướng tới Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Tông Vọng, chủ ý này là ngươi nghĩ ra à?
Hoàn Nhan Tông Vọng khẩn trương hành lễ nói: - Con biết tội.
Hoàn Nhan A Cốt Đả hừ một tiếng, nhìn Hoàn Nhan Thịnh nói: - Tứ đệ, ngươi quá nghe tiểu tử này rồi.
Hoàn Nhan Thịnh ha hả nói: - Hoàng huynh, người đừng trách Tông Vọng, kỳ thật ta cũng muốn xem xem thủ đoạn của bọn họ.
Hoàn Nhan A Cốt Đả thở dài, nói: - Tuy quân đội của bọn họ không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng Nam triều bọn họ cũng là miền đất lớn, địa
linh nhân kiệt, tuyệt không thể khinh thường đâu.
- Tuân lệnh.
Mọi người cùng hô lên.
Hoàn Nhan Tông Bật lại hỏi:
- Phụ thân, người còn chưa nói vì sao phải sắp xếp lần đọ sức cuối cùng kia?
Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ cười nói: - Trên binh thư Nam triều bọn họ viết
một câu như thế này, "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Đánh
trận như thế, đàm phán cũng không ngoại lệ, Triệu Lương Tự kia chúng ta
cũng coi là lão bằng hữu, y có bao nhiêu bản lĩnh ta rất rõ ràng, mà Tam vương tử kia lần này tiến đến, đoán chừng cũng là Nam triều muốn mượn
điều đó thể hiện thiện ý với chúng ta, chỉ có tên đầu bếp kia chúng ta
chưa biết rõ về hắn, cho nên đối với chúng ta mà nói, đầu tiên phải hiểu được hắn rốt cuộc là người như thế nào, từ đó, chúng ta có sách lược
ứng đối, tránh giống lần trước, bị tên đầu bếp kia đánh cho trở tay
không kịp. Để hiểu một người, phải đi từ thế mạnh lớn nhất của hắn, điều này cũng giống như tìm hiểu một đạo quân, đây cũng là nguyên nhân chủ
yếu của việc sắp xếp trận tỷ thí cuối cùng.
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Thì ra là thế, phụ hoàng nghĩ thực là chu đáo.
Hoàn Nhan Thịnh cười nói: - Kỳ thật không chỉ có thế, qua cuộc đọ sức
cuối cùng này, mọi người sẽ chỉ nhớ đến món thịt dê tuyệt hảo của đầu
bếp Kim Đao Trù Vương kia, mà không phải là ba cuộc tỷ thí trước, đối
với chúng ta mà nói, coi như là kết quả tốt nhất rồi.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả, không nói gì, xem như thừa nhận như vậy.
Hoàn Nhan Tông Bật không quan tâm những điều này, nói cho cùng, dù sao y cũng không muốn thua người Tống, cau mày nói: - Phụ thân, hôm nay là
bọn họ đến cầu chúng ta, đàm phán kia đương nhiên chúng ta quyết được,
sao mà phải lo lắng tới tên đầu bếp kia.
Hoàn Nhan A Cốt Đả nghiêm mặt nói: - Ta nhớ bọn Lý Tĩnh lần trước từ Nam triều trở về, từng nói cho ta biết tên đầu bếp kia từng nói câu như thế này, hắn nói Đại Kim chúng ta lập quốc chưa lâu, nếu không giữ chữ tín, các quốc gia lân cận sẽ nghĩ Đại Kim chúng ta như thế nào? Ta thấy lời
hắn nói vô cùng có lý, Đại Kim chúng ta lập quốc chưa tới mười năm, lại
vẫn luôn đánh trận, quan hệ với các nước láng giềng nếu không là xung
đột, thì cũng không có quan hệ ngoại giao gì, Nam triều có thể coi là
nước bạn duy nhất của chúng ta, trước mắt mà nói, chúng ta vẫn rất cần
họ, không vì thế thì lúc trước họ tạm giữ sứ thần của chúng ta, ta vì
thế mà có thể trở mặt, hơn nữa Nam triều kiến quốc mấy trăm năm, là nước giàu có và đông đúc nhất, có rất nhiều thứ đáng để chúng ta học tập,
cho nên chúng ta phải chiếu theo minh ước ký kết lúc trước để đàm phán.
Hoàn Nhan Tông Vọng sau khi nghe xong, cau mày, vẻ mặt buồn bực.
Hoàn Nhan Tông Bật buồn bực nói: - Vậy chúng ta đem Yến Vân giao cho bọn họ thật sao?
Hoàn Nhan A Cốt Đả nói: - Đương nhiên sẽ không, Yến Vân này chính là
vùng giao tranh, nếu giao toàn bộ cho bọn họ, khi phát sinh chiến sự,
bọn họ có thể tiến, cũng có thể thủ, đối với Đại Kim ta không có lợi.
Hoàn Nhan Tông Vọng cẩn thận nói: - Ý của phụ thân vẫn là chỉ trả Yến Kinh và những nơi khác cho bọn hắn.
Hoàn Nhan A Cốt Đả khẽ ừ, nói: - Đến lúc đàm phán, các ngươi phải cẩn
thận tên đầu bếp kia, người này nói chuyện tuy rằng có vẻ vô chương
pháp, giống như chỉ nói luyên thuyên, nhưng lại có rất nhiều ẩn ý, làm
cho người ta khó lòng phòng bị.
Hiện giờ chỉ cần là vừa nhắc tới Lý Kỳ, Hoàn Nhan Tông Vọng liền nổi cơn tức giận, vuốt cằm nói: - Con ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo.