- Ài, vẫn là đi xe ngựa thoải mái nhất.
Lý Kỳ rất thích ý nằm trong xe ngựa của Vương Phủ tặng. Vặn vặn cái cổ, cảm thán một câu. Lại hướng bên ngoài nói:
- Mã Kiều, ngươi đúng là lợi hại. Mới hai ngày mà ngươi đã điều khiển được xe ngựa đâu ra đó rồi.
Ở bên ngoài thùng xe, Mã Kiều cười ha hả nói:
- Phó Soái, điều này có là gì, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Mặt tên này quá dày. Lý Kỳ đúng là không nhắc tới nữa.
Ngô Phúc Vinh vuốt râu, cười ha hả nói:
- Lý sư phó, cậu cũng không kém là bao. Một buổi làm công cho người
khác, đã kiếm được cỗ xe ngựa xa hoa như vậy. Chậc chậc, cỗ xe ngựa này
thật không tồi. Ngồi bên trong không cảm thấy lạnh chút nào.
Lý Kỳ cười nói:
- Ngô đại thúc, cỗ xe ngựa này không thể coi là tài sản tư nhân của cháu. Lúc chú ra ngoài, cũng có thể dùng.
Ngô Phúc Vinh cười ha hả:
- Vậy lão hủ liền không khách khí.
Lý Kỳ cầm mứt hoa quả đặt trên bàn bỏ vào miệng, khoát tay nói:
- Cháu phiền nhất là mấy lời khách khí. Nói sau, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải khách khí.
Trong lòng cũng rất tiếc nuối. Thầm nghĩ, nếu lão già này đổi thành Thất Nương hoặc Hồng Nô thì tốt rồi. Có giai nhân bên cạnh, mới gọi là hưởng thụ.
Ngô Phúc Vinh đâu biết nội tâm tà ác của Lý Kỳ, còn quan tâm nói:
- Kỳ thực Kim Lâu khai trương, chúng ta chỉ tới góp vui mà thôi. Giờ cậu đang bị thương, có thể không đi mà. Lão hủ giúp cậu mang lễ vật tới là
được.
Lý Kỳ cười nói:
- Chính vì cháu đang bị thương, nên không thể luyện tập, cũng không thể
nấu ăn. Ngồi ở nhà nhãn rỗi, còn không bằng tham gia náo nhiệt. Chỉ
riêng danh tiếng của quán ăn đó, chúng ta cũng nên cho y ba phần mặt
mũi.
Danh tiếng của quán ăn? Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, lắc đầu, cũng không hỏi nhiều.
Lại qua một nén nhang, ngoài xe đột nhiên náo nhiệt.
Xùy!!!
Mã Kiều ngồi ngoài thùng xe, nói:
- Phó Soái, đã tới.
- Ừ.
Lý Kỳ không vội vã xuống xe. Xốc màn lên, nhìn ra ngoài, thấy trước cửa Kim Lâu đã đông kín người, chậc chậc nói:
- Xem ra chúng ta tới hơi muộn.
Lại thấy bảng hiệu kim quang lấp lánh trên mái hiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Ngô Phúc Vinh nhìn ra ngoài, hơi ngạc nhiên nói:
- Không ngờ nhân duyên của Trương nương tử lại tốt như vậy.
- Nhân duyên?
Lý Kỳ cười cười:
- Nhân duyên chỉ là một phần của thực lực mà thôi.
Nói xong, hắn liền xuống xe.
Ngô Phúc Vinh cũng đi theo xuống.
Bọn họ mang theo không nhiều lễ vật lắm, chỉ là bốn hộp nhỏ. Mã Kiều và
Ngô Phúc Vinh, mỗi người cầm hai hộp. Về phần Lý Kỳ, đương nhiên được ưu đãi do bị thương.
Hôm nay Trương Xuân Nhi mặc một bộ áo bông màu xanh lục. Đầu gắn trâm,
trát một lớp phấn mỏng. Vẻ mặt thủy chung vẫn duy trì nụ cười. Tuy chưa
nói tới mỹ mạo, nhưng quý khí hơn rất nhiều. Nàng thấy Lý Kỳ tới, hai
mắt hiện lên một tia lạnh lẽo khó phát giác.
Oa, đúng là nhà giàu mới nổi. Lý Kỳ tiến lên, chắp tay chúc mừng:
- Trương nương tử, chúc mừng, chúc mừng.
Ngô Phúc Vinh giao lễ vật cho đối phương, cũng hướng Trương Xuân Nhi nói vài câu chúc mừng.
Trương Xuân Nhi đáp lễ:
- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy đại giá quang lâm, Trương Xuân Nhi không từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội. Mau mời vào trong.
- Đa tạ.
Lý Kỳ vừa tiến tới một bước, lại lùi trở về, chỉ tay lên trên, cười hì hì:
- Trương nương tử, xin hỏi tấm bảng hiệu kia của cô là khắc bằng vàng à?
Trương Xuân Nhi cười mỉm đáp:
- Quan Yến Sử thật thích nói đùa. Nếu làm bằng vàng, thì khéo ngày mai lại bị kẻ trộm trộm mất.
Lý Kỳ gật đầu, cười nói:
- Có đạo lý, có đạo lý, nhiều lúc giả dối còn tốt hơn là sự thật.
Trương Xuân Nhi cười mà không nói.
Lý Kỳ lại nói:
- Tốt rồi, hiện tại ta không quấy rầy cô nữa, đợi lát nữa chúng ta lại tán gẫu.
- Vậy thì không thể tốt hơn. Trương Xuân Nhi đã muốn thỉnh giáo Quan Yến Sử từ lâu rồi.
- Ha ha, quá lời, quá lời, tốt rồi, tại hạ vào trước đây.
Ba người vừa đi vào trong, liền có hai thiếu nữ cúi người nói:
- Hoan nghênh quý khách.
- Hắc, thật là có chút ý tứ. Thú vị.
Lý Kỳ liếc nhìn hai thiếu nữ kia, mỉm cười gật đầu.
Lầu một bên trong đã ngồi đầy khách. Có thể nghe thấy lầu trên cũng ồn
ào, chứng tỏ bên trên cũng ngồi không ít. Bởi vì đầu bếp Cổ Đạt không
rời đi, nên khách hàng cũ trước đây của Phan Lâu đều có mặt. Cộng thêm
khách hàng cũ của Trương Xuân Nhi, lượng khách khá là khả quan. Mọi
người ngồi cùng nhau, chủ đề tán gẫu tự nhiên không rời khỏi Trương Xuân Nhi. Đều là tiếng khen ngợi. Ở thời này, một nữ nhân muốn gây dựng sự
nghiệp, thực sự không phải là một việc dễ dàng.
- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy, mời lên lầu.
Rất nhanh, có một nữ tử xinh đẹp tiến tới tiếp đón ba người Lý Kỳ.
Lý Kỳ đánh giá cô gái này. Theo bản năng so sánh nàng với Tiểu Ngọc một
phen. Tuy khí thế còn chưa bằng Tiểu Ngọc, nhưng có thể làm được như
vậy, đã tốt rồi. Ánh mắt thoáng nhìn ngực của nàng, thì thấy ở trước
ngực gắn một tấm thẻ gỗ, có ghi ‘Trình Tuệ’. Tấm thẻ này đương nhiên là
lúc trước Lý Kỳ phổ biến ra. Nhưng rất nhanh đã thông dụng ở Biện Kinh.
Hắn cười nói:
- Trình cô nương, hình như trước kia ta chưa từng gặp cô.
Trình Tuệ khẽ cười nói:
- Quan Yến Sử là quan lớn, sao có thể chú ý tới một nữ tử nho nhỏ như tôi.
Lý Kỳ khoát tay nói:
- Vậy cô sai rồi. Mỹ nữ có dung mạo như Trình cô nương, một khi gặp qua
ta sẽ không bao giờ quên. Ta dám khẳng định, trước kia ta chưa từng gặp
cô bao giờ. Hơn nữa khẩu âm của cô cũng không phải là bản địa. Ta đoán
nhất định là cô vừa mới tới kinh thành. Không biết ta có đoán sai không?
Trình Tuệ cười nói:
- Quan Yến Sử quá khen.
Ứng xử rất nhanh, quả nhiên là Kim Lâu tàng long ngọa hổ. Tuy Lý Kỳ thử
nhiều lần, nhưng vẫn không dò ra được tin tức gì. Tuy nhiên vẫn coi là
có thu hoạch. Nên hắn không hỏi nữa, đi theo Trình Tuệ lên lầu.
Trình Tuệ dẫn bọn họ lên lầu ba. Lầu ba này cũng giống như phần lớn lầu
ba của các quán ăn Biện Kinh khác. Về phần lầu bốn, tự nhiên dùng để
chiêu đãi quan to, người quyền quý. Tuy Lý Kỳ cũng đã là quan, nhưng hắn vẫn còn một thân phận là thương nhân. Cho nên Trình Tuệ dẫn hắn lên lầu ba cũng không có gì không ổn.
- Quan Yến Sử, Ngô chưởng quầy.
- Trương viên ngoại.
- Lưu chưởng quầy.
Là tân quý của Biện Kinh, người cùng nghề tự nhiên không dám chậm trễ
bọn họ như trước. Đều đi lên chào hỏi. Lý Kỳ thật vất vả đẩy Ngô Phúc
Vinh đỡ đòn. Còn chưa kịp thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng cười bên
cạnh:
- Thái mỗ còn tưởng rằng Lý công tử sẽ không tới.
Tên mập mạp chết bầm. Lý Kỳ quay đầu nhìn Thái Mẫn Đức, cười nói:
- Viên ngoại chớ nói linh tinh. Không người ta lại hiểu nhầm viên ngoại có ý châm ngòi.
Quan hệ giữa hai người các ngươi còn cần ta phải châm ngòi sao? Thái Mẫn Đức cười ha hả, vươn tay mời. Hai người tới một bàn trước cửa sổ, nhìn
cảnh tuyết bên ngoài, thật là thoải mái. Lý Kỳ thở dài một tiếng, chợt
nhìn thấy mấy cái cọc gỗ dựng lên ở bãi đất trống bên trái, hình như là
xây nhà, không khỏi hiếu kỳ:
- Ủa, nhà ai đang xây vậy?
Thái Mẫn Đức khẽ cười:
- Đất xung quanh đây đều thuộc về Kim Lâu. Trừ bọn họ ra, còn ai dám xây nhà ở đây? Vừa nãy ta đã hỏi thăm, hóa ra Trương Xuân Nhi tính toán xây dựng thêm một tòa lâu. Hai tòa lâu bên cạnh nhau, cái tên cũng đã có,
là Song Tử Lâu gì đó.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Có tiền thật là tốt.
Thái Mẫn Đức thở dài:
- Còn sai sao. Nhưng ta vẫn không nghĩ ra là thánh thần phương nào chi tiền.
Nói xong, y liếc mắt nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Việc này mong viên ngoại chớ nhắc lại. Hiện tại cứ nghĩ tới lại đau đầu.
Thái Mẫn Đức cười ha hả, nói sang chuyện khác:
- Lý công tử, cậu giúp Kim Lâu huấn luyện một đám tiểu nhị từ khi nào vậy?
Lý Kỳ trợn mắt:
- Giờ ta bận muốn chết, còn có thời gian giúp Kim Lâu huấn luyện tiểu nhị sao?
Thái Mẫn Đức nghi ngờ nói:
- Vậy vì sao tiểu nhị của Kim Lâu giống với tiểu nhị mà cậu huấn luyện
như đúc? Lúc trước ta còn tưởng rằng Trương Xuân Nhi tìm cậu, nhờ cậu
huấn luyện một đám tiểu nhị.
- Viên ngoại cho rằng có khả năng đó sao?
- Chính vì không có khả năng, cho nên trong lòng ta mới buồn bực.
Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của y, cười thầm. Hóa ra tên mập mạp này nhìn
thấy những thứ ở đây, liền nghi ngờ mình chính là kẻ phía sau màn. Ai
nha, sớm biết như vậy, mình nên dọa y một trận.
- Viên ngoại có điều không biết. Lúc trước Phàn công tử nhờ ta huấn
luyện tiểu nhị cho y. Lúc ấy ta đã phái vài tiểu nhị tới Phàn Lâu dạy
bọn họ. Nói vậy chắc Trương Xuân Nhi cũng học luôn lúc đó. Tuy nhiên
nhìn những động tác của tiểu nhị ở đây, ít nhất cũng đã được huấn luyện
một tháng rồi. Có thể thấy Trương Xuân Nhi đã chuẩn bị từ trước.
- Thì ra là thế.
Thái Mẫn Đức gật đầu, bỗng nhiên lại nói:
- Đúng rồi, cậu nói xem, Phàn Thiếu Bạch có tới không? Ta nghe nói Trương Xuân Nhi cũng phát thiệp mời cho y.
Lý Kỳ hỏi ngược lại:
- Viên ngoại thấy thế nào?
Thái Mẫn Đức lắc đầu:
- Ta nghĩ với phong cách làm việc của Phàn Thiếu Bạch, nhất định sẽ không tới.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta lại cho rằng y nhất định tới.
Thái Mẫn Đức nói:
- A, nếu công tử khẳng định như vậy, vậy thì chúng ta đánh cuộc tiền cơm được không?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ bữa cơm này còn cần trả tiền?
Thái Mẫn Đức trợn mắt nói:
- Tất nhiên. Chẳng lẽ khai trương là phải miễn phí à? Lúc trước Túy Tiên Cư của các cậu khai trương chẳng phải cũng thu tiền đó sao?
- Cũng đúng. Ha ha, ta còn tưởng hôm nay tới uống rượu mừng. SỚm biết như vậy, vừa rồi nên rút một ít từ lễ vật để trả tiền cơm.
Lý Kỳ cười tự giễu:
- Được, liền đánh cuộc tiền ăn cơm. Tuy nhiên, viên ngoại à, hôm nay ta
tới là muốn thưởng thức tay nghề của Trương Xuân Nhi. Cho nên sẽ gọi mấy món đắt tiền. Không biết viên ngoại có mang đủ bạc không?
Thái Mẫn Đức cười nói:
- Xin công tử yên tâm. Cho dù không đủ tiền, thì có thể sai người về lấy. Cũng không xa lắm. Hơn nữa chưa chắc là ta thua.
Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy có người kêu lên:
- Cao nha nội, Sài quan nhân, Hồng Vạn Thiếu công tử, Phàn công tử mang hạ lễ tới, chúc khai trương phát đạt.
Thái Mẫn Đức sững sờ trong chốc lát, cười khổ nói:
- Công tử đúng là thần cơ diệu toán, Thái mỗ phục rồi, phục rồi.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Viên ngoại nói quá lời, ta không lợi hại như vậy.
Thái Mẫn Đức hiếu kỳ hỏi:
- Vậy làm sao công tử biết Phàn Thiếu Bạch nhất định tới?
Lý Kỳ à một tiếng:
- Kỳ thực là như vậy. Đêm qua ta đã tới Phàn Lâu một chuyến, gọi Phàn công tử cùng nhau tới đây góp vui. Y đã đáp ứng.
Thái Mẫn Đức choáng váng, bỗng bật cười ha hả.