Quý Hồng Nô đứng trước ngôi mộ thao thao bất tuyệt gần nửa canh giờ, lại cùng Lý Kỳ cúng bái trước mộ phần, mới nhớ ra phải xuống núi rồi. Trở
về xe ngựa, Quý Hồng Nô đem theo vẻ mặt mệt mỏi nói mấy câu với Lý Kỳ,
rồi tựa vào trong lòng hắn ngủ thật say.
Thời gian chuyến đi ước chừng mất khoảng một bữa cơm, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, âm thanh của Mã Kiều truyền đến từ bên ngoài, nói:
- Phó soái, tới rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, cẩn thận chuyển Quý Hồng Nô ngồi sang ghế bên cạnh,
sau đó xuống xe, chỉ thấy có một quán rượu nhỏ hai tầng đứng sững bên
trái, thế nhưng vùng ngoại ô này được coi như quán rượu lớn rồi.
- Ngươi ở đây chờ ta xuống.
Lý Kỳ dặn dò Mã Kiều một câu, sau đó một mình bước tới quán rượu kia.
Bởi vì lúc này đang giờ dùng bữa, vì vậy trong quán rượu khách khứa
tương đối nhiều, xem ra buôn bán cũng không tệ đấy. Lý Kỳ vừa mới tiến
tới cánh cửa, một người hầu rượu liền chạy ra đón chào, khom người nói:
- Quan khách, mời ngài vào trong ạ.
Lý Kỳ vừa cất lời, chợt nghe một âm thành vang lên từ bên cạnh:
- Xin hỏi vị quan khách này là Lý Sư Phó của Túy Tiên Cư đúng không?
Sư phụ đối với người khác mà nói có lẽ là miệt xưng (chê bai) , nhưng
đối với bản thân Lý Kỳ lại là kính xưng rồi, hiện giờ ở Đông Kinh, danh
hiệu Lý Sư Phó của Túy Tiên Cư ai mà không biết, ai mà không hiểu.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cao chưa tới năm thước, tò mò nói:
- Ngươi biết ta ư?
Người đàn ông kia thấy Lý Kỳ thừa thuận, mau chóng thay đổi sắc mặt, cười nịnh nói:
- Lý Sư Phó, bỉ nhân này họ Cao, là chủ của quán rượu này, từng đi đến
quý quán bàn chuyện mua bán với ông chủ Ngô, may mắn hai lần gặp được Lý Sư Phó.
Dựa vào kiểu tóc này của Lý Kỳ, hễ ai gặp được hắn đều rất khó quên được.
Họ Cao ư? Thật sự quá xa lạ. Lý Kỳ chắp tay nói:
- Hóa ra là Cao chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Không dám, không dám.
Cao chưởng quỹ vội đáp lễ, thế nhưng vẫn có bộ dạng được sùng ái mà lo sợ. Cười nói:
- Không biết Lý Sư Phó hôm này tới tiểu điếm có chuyện gì vậy .
Lý Kỳ cười nói:
- Ta đương nhiên là tới để ăn cơm rồi, không thì ngươi cho rằng ta tới làm gì đây.
Cao chưởng quỹ bất kể như thế nào cũng không nghĩ Lý Kỳ tới đây ăn cơm, vội vàng đưa tay nói:
- Dạ dạ dạ, mời Lý Sư Phó vào trong ạ.
Lý Kỳ khoát tay nói:
- Không phải như vậy, ta mua vài món về là được rồi. Trong quán ngươi có rượu vàng không vậy?
- Có. Ngài muốn bao nhiêu ạ?
- Ngươi đừng vội trả lời ta, ta cần loại chưa mở, loại vẫn đóng kín ấy.
- Cũng có, ngài muốn bao nhiêu?
- Ừ. Đem tới cho ta năm vò. Rồi chuẩn bị cho ta một ít lá sen… Ngoài ra ta muốn mấy con dao làm bếp…
Lý Kỳ nói xong lấy một thỏi bạc trong người ra, đưa cho và nói:
- Thế này đủ chưa?
Cao chưởng quỹ kia vội vàng gật đầu. Nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, còn tiền thối lại.
- Không cần thối lại, ngươi mau đi chuẩn bị cho ta đi.
Lý Kỳ khoát tay nói, hắn thật sự không muốn đem nhiều tiền trong người, quá nặng rồi.
Cao chưởng quỹ kia vui vẻ, mau chóng gọi người đi giúp Lý Kỳ chuẩn bị,
còn mình tự tay rót cho hắn một ly trà, ngồi ở bên cạnh, xem ra có ý
muốn nói một vài câu.
Lý Kỳ nghe ra, người này nghĩ muốn gia nhập liên minh đại lý của Túy
Tiên Cư, lúc trước đây các đại lý của Túy Tiên Cư luôn hướng tới cửa
hàng chân, hơn nữa bên ngoài thành mà nói thì khá ít, dù sao cũng kém
hơn so với người làm ở Túy Tiên Cư. Nhưng hiện nay khi dốc sức đẩy mạnh
thịt đóng hộp, Lý Kỳ cũng nên chấp thuận cho gã, để gã đi Túy Tiên Cư
tìm Tiểu Ngọc nói chuyện, việc của đại lý này đều do Tiểu Ngọc phụ
trách.
Điều này làm Cao chưởng quỹ vô cùng vui mừng, nóng lòng mong muốn ngay
lúc này chạy tới Túy Tiên Cư. Mọi người đều biết, hiện giờ chỉ cần được
Túy Tiên Cư chấp nhận thì cửa hiệu chính, cửa hiệu chân đều phát tài.
Rất nhanh. Mấy tửu bảo đem đồ Lý Kỳ cần tới, đầu tiên Lý Kỳ nhìn xuống
năm bình rượu vàng kia, rồi kiểm tra những món khác, không thấy vấn đề
gì mới cho người đem tới xe ngựa.
Mã Kiều ngồi trên xe thấy những kẻ hầu rượu kia đem mấy bình rượu ra,
trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng tò mò, đi ra theo sau Lý Kỳ hỏi:
- Phó soái, rượu này là?
Lý kỳ đi tới, vỗ lấy vai y, thấm thía nói:
- Mã Kiều, mấy ngày này ngươi theo ta, thật vất vả cho ngươi rồi, chút rượu này chính là phần thưởng dành cho ngươi đó.
Mã Kiều mở to hai mắt, xúc động nói:
- Chuyện này là thật sao?
- Ta đã thanh toán rồi, còn có thể giả bộ sao.
Mã Kiều là người đàn ông tình cảm, đã bị Lý Kỳ làm xúc động sâu sắc, cảm kích nói:
- Phó soái, không ngờ ngài lại trọng nghĩa khí như vậy, Mã Kiều ta trước đây cũng chứa hiều hiểu lầm, thật sự rất xin lỗi.
- Ài. Đừng nói vậy chứ, đàn ông mà, có mấy lời để trong lòng là được rồi. Mau đem đồ lên đi.
Lý Kỳ nói xong liền chui vào xe ngựa đi, thấy Quý Hồng Nô đang mỉm cười nhìn hắn, liền nói:
- Muội tỉnh rồi à.
Quý Hồng Nô gật đầu, nói:
- Đại ca, huynh đang làm gì đó?
Lý Kỳ ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói:
- Huynh đợi làm một món ăn kinh điển để muội nếm thử.
Dưới sự khích lệ của năm bình rượu kia, toàn thân Mã Kiều dường như tràn đầy sức sống, một lát sau chuyển tất cả đồ lên xe. Mặc dù Lý Kỳ rất
hiểu rõ về tình hình giao thông ngoại ô, nhưng hắn lại muốn tới một nơi, đó là nơi mà lần trước bọn họ có những hoạt động biếu xén tròn đầy năm ở Túy Tiên Cư.
Đi được khoảng một bữa cơm, bọn họ tới bên bờ con sông nhỏ, lúc này bốn
phía đã chẳng còn gì nữa, núi nhỏ bốn phía đều trơ trụi một mảnh, nhìn
qua rất tiêu điều.
Sau khi Lý Kỳ và Quý Hồng Nô xuống xe ngựa, Mã Kiều bỗng nhiên chỉ tay hướng bờ sông, nhỏ giọng nói:
- Phó soái, ngươi xem.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão tóc bạc trắng cách đó
không xa ngồi bên bờ sông thả câu, bất cử bất động, dường như đang ngồi
thiền vậy, việc bọn họ tới cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Cười nói:
- Trời lạnh như vậy tới nơi này câu cá, thật sự còn uyên thâm hơn cả ta. Đừng động tới ông ta, chúng ta làm việc của mình vậy .
Lý Kỳ giao nhiệm vụ nhóm lửa cho Mã Kiều, dù sao người này bình thường
ảyátthích nhóm lửa, dần dà, bản lĩnh nhóm lửa của y cũng có thể sánh
được với Ngô Tiểu Lục, hơn nữa củi cũng có sẵn, cho nên cũng chẳng khó
làm mấy. Bản thân hắn thì đem thùng đi lấy nước ở sông, ùm một tiếng,
một thung nước được gánh lên, đang lúc hắn quay người, chợt nghe một âm
thanh già nua:
- Tiểu tử, cá của lão phu bị ngươi dọa bỏ chạy hết rồi.
Trong giọng nói chứa đầy ý trách cứ.
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy lão ông vẫn như vừa nãy, cũng chẳng liếc
nhìn hắn lấy một lần. Hắn cau mày khó chịu. Kiêu ngạo như vậy sao? Cười
nói:
- Ông cụ, thật sự buồn cười, cá ở sông này cũng chẳng phải của ông.
Ông lão kia cũng không trả lời, lại tiếp tục ngồi thiền rồi.
Giả vờ ngủ ư? Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, sau đó mang nước đem tới chỗ
Mã Kiều. Rất nhanh, mồi được lửa, Lý Kỳ bắc giá gỗ lên. Đun một nồi
nước, không đợi nước sôi, hắn liền bắc nồi nước xuống, nước sôi khoảng
chừng bảy mươi độ, nước sôi như vậy có thể làm sạch được lông, mà không
làm bỏng da gà.
Trong lúc đun nước, thời gian đó của Lý Kỳ nhanh chóng dùng để mổ gà,
bởi vì nhổ lông gà phải làm sau khi gà chết không lâu, trong khoảng thời gian trước khi thân thể nó bị cứng, nếu mới giết mà đã nhổ lông, lông
gà nhổ không được sạch sẽ. Nếu sau khi thân gà bị cứng rồi nhổ, như vậy
dễ dàng gây tổn thương cho da gà.
Xét về yêu cầu hoàn hảo đối với da gà, rõ ràng hắn làm được gà ăn mày.
Sau khi nhổ lông sạch sẽ, là mổ bụng gà. Việc mổ bụng gà ăn mày và quay
vịt rất tương tự, không cần mổ bụng, mà cắt một đường rách dưới nách gà. Do đó một lần duy nhất lấy hết nội tạng ra ngoài.
Sau khi mổ sạch sẽ, Lý Kỳ đem gà tới bờ sông, rửa sạch sẽ, chặt phần
cánh và phao câu, dùng sống dao chặt gãy cốt chân. Sau đó dùng các
nguyên liệu phối chế như tương, rượu, gừng tơ chế làm nước gia vị, thả
gà vào trong đó, xoa nhẹ trên mình gà, để đảm bảo cả con gà đều ngon,
đem một ít phối liệu thường dùng như nấm hương, hạt hồi hương, hành lá
trộn từ lườn gà xuống tới bụng. Rồi sau đó quấy tỏi với mỡ lợn với nhau, bôi lên thân gà, như vậy để đảm bảo thịt gà được thơm mềm.
Sau khi tất cả hoàn thiện, Lý Kỳ bỗng nhiên nói với Mã Kiều:
- Mã Kiều, năm bình rượu này ngươi uống nổi không?
Mã Kiều vỗ ngực một cái nói:
- Hãy yên tâm giao cho ta đi.
Lý Kỳ rất tin tưởng vào tửu lượng của y, hơn nữa số độ rượu vàng này
không cao, gật đầu qua loa, đi đến trước năm bình rượu kia, bóc tất cả
ra.
Mã Kiều thấy thế, vội hỏi:
- Phó soái, ta biết trong lòng ngươi hổ thẹn với ta, nhưng không phiền người giúp ta khui rượu, tự ta làm là được rồi.
Chết tiệt! Người này thật sự làm cho ánh mặt trời như sáng rực hẳn lên. Lý Kỳ thuận miệng nói:
- Nên thế, nên thế, ngươi không cần phải biết ơn ta.
Khi nói chuyện, hắn đã quét một lớp bùn ở nắp vào trong chậu.
Mã Kiều tò mò nói:
- Ơ? Ngươi lấy bùn đất này làm chi?
- Đợi đi rồi ngươi sẽ biết.
Mã Kiều là một kẻ không hề ngu đần, lập tức phản ứng lại, ồ dài một tiếng, nói:
- Ta biết rồi, Phó Soái, cơ bản ngươi không có ý mua rượu cho ta uống,
mà ngươi muốn chỗ bùn đất này, vì vậy mới mua nhiều rượu như vậy, thiệt
thòi vừa rồi ta còn sinh lòng cảm kích với ngươi.
Lý Kỳ nói:
- Mã Kiều, lời ngươi nói lẫn lộn đầu đuôi rồi, ta cần bùn đất không phải là giả, nhưng ta có thể trực tiếp hỏi chủ quán lấy chỗ bùn đất này là
được, cần gìphải tiêu tiền uổng phí để mua ngần này rượu về, ngươi nghĩ
rượu này không cần tiền à. Nói cho ngươi biết, đây là rượu vàng hảo
hạng, người như ngươi đó, chẳng hề có lương tâm.
- Ngươi nói cũng có chút lý lẽ.
Mã Kiều ngẩn ra, rồi lập tức nói:
- Không đúng, chỗ bùn đất này là để giữ mùi rượu, ngươi bỏ nó đi, nếu
không lập tứ uống vào, thì rượu này có thể phải bỏ hết đi, sao người ta
có thể đơn giản đồng ý bán chỗ bùn đất này cho ngươi?
Chết tiệt! Tên này từ khi nào tư duy trở nên nhạy bén như vậy. Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Ồ, thật sao? Vậy ngươi đừng uống nha.
- Khó mà làm được, trước đó ngươi nói rượu này mua cho ta, hơn nữa không uống sẽ lãng phí đấy.
Lý Kỳ hừ một tiếng, mệt mỏi nói những lời thừa với y, đem nghiền chỗ bùn đất này thành bột, rót ít nước sông, nó sẽ bắt đầu nhão ra, đây chính
là một bước mấu chốt trong cách làm gà ăn mày, phải bảo đảm độ dính và
tính dày đặc của bùn đất, người bình thường thật sự không làm được tới
đây. Cho nên hắn chọn chỗ bùn rượu này, là vì ở trong nó có chứa vị của
bã rượu, mùi vị kia và vị của thịt gà như hòa vào làm một, thật đúng là
một sự kết hợp nha, thiếu mất gà ăn mày trong bùn rượu, thì không thể
xem như món gà ăn mày hoàn chỉnh được.
Sau khi bùn hòa đều rồi, Lý Kỳ đặt gà lên trên lá sen, giấu toàn bộ đầu
gà, cánh gà, chân gà vào trong bụng, lưng hướng lên, bọc lá sen quanh
con gà, rồi dùng chỉ gai buộc kín. Tiếp theo lấy ra vải trắng tẩy sạch
đã chuẩn bị sẵn, khử độc bằng nước sôi, rồi đem vải ướt trải lên khay
gỗ, bày bình rượu lên trên vải ướt, trải đều đặn, độ dày ước chừng hai
ba cm, độ dày này cũng cần phải chú ý, không để quá dày, cũng không để
quá mỏng, bình thường khoảng hai phân rưỡi.
Mã Kiều hung hăng uống một ngụm rượu, lau miệng xong, tò mò nói nói:
- Phó soái, ngươi sẽ không để chúng ta ăn chỗ bùn này chứ?
Quý Hồng Nô ngồi trên ghế đẩu, hai tay ôm chân, khẽ cười nói:
- Đại ca, có phải huynh định dùng bùn này bọc lấy gà hay không?
- Vẫn là Quý Hồng Nô của ta thông minh.
Lý Kỳ khen Quý Hồng Nô một câu, rồi lại nhìn Mã Kiều, than vãn mà nói:
- Sự khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy chứ.
Hắn nói xong rồi bọc lá sen vào giữa bình rượu, xách bốn góc vải ướt lên, vuốt liên tục, xoa lấy bùn đất lên.
Lúc này, âm thanh già nua kia lại vang lên:
- Tiểu tử, loại người như ngươi cũng có hứng thú với cách thức làm gà ư.
Ba người quay đầu lại nhìn, thấy lão ông kia vẫn quay lưng về phía bọn
họ, đều cảm thấy hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ sau lưng lão già này lại có mắt sao?
- Nhìn lén.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Đừng để ý đến ông ta.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy một trận vó ngựa truyền từ phía trước tới,
ba người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ bên này đi
tới, xe ngựa tới cách bọn họ khoảng năm sáu thước rồi dừng lại, một
người con gái từ trên xe bước xuống, đó là một tuyệt sắc đại mỹ nữ.