Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1192: Chương 1192: Làm mẹ thì sẽ có sữa




Bạch phu nhân đoán không sai, hôm nay chỉ là khởi đầu, trong hai ngày liên tiếp, người đến chúc mừng vẫn nối liền không dứt. Không còn cách nào khác, Bạch phủ đành phải mở yến tiệc thiết đãi trong ba ngày, việc này mới kết thúc, nhưng cũng khiến cho người của Bạch phủ từ trên xuống dưới mệt không chịu nổi.

Liên tục bận rộn mấy ngày, rốt cục thì tối nay Lý Kỳ cũng có thời gian rảnh rỗi, tuy rằng trong lòng còn hàng vạn u sầu, nhưng do quá mệt mỏi, hắn nằm lên giường không bao lâu đã ngủ thật say, ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi rời giường, hắn vội vàng tới phòng của Quý Hồng Nô nhìn nhi tử và lão bà.

Nhưng thấy trong phòng toàn bộ là nữ nhân, bao gồm Bạch phu nhân, Quý Hồng Nô, Tần phu nhân, Da Luật Cốt Dục, còn có hai người thím của Quý Hồng Nô.

Thì ra do Quý Hồng Nô không yên lòng để người lạ chăm sóc cho Lý Chính Hi, nên kiên trì tự mình chăm sóc cho con, nhưng nàng cũng là lần đầu làm mẹ, không có kinh nghiệm gì, may mắn có hai người thím của nàng cùng Bạch Phu Nhân giúp đỡ. Lúc Tần phu nhân và Da Luật Cốt Dục rảnh rỗi cũng xung phong nhận việc, nhất định giúp nàng chăm sóc trẻ nhỏ.

Lý Kỳ hoài nghi có phải đi tới Nữ Nhi Quốc rồi hay không, lại cười thầm nhìn Lý Chính Hi nằm trong ngực Tần Phu Nhân, hảo tiểu tử, ngươi đúng là có phúc nha, vừa sinh ra đã được toàn đại mỹ nhân vừa ôm vừa hôn, chậc chậc, vi phụ thật hâm mộ ngươi quá!

Bạch phu nhân cười nói:

- Ngươi đã dậy rồi a!

Lý Kỳ xấu hổ gật đầu, hỏi:

- Sao không ai đánh thức con dậy?

Bạch phu nhân đáp lại:

- Là do ta không chp người gọi ngươi, ngươi bộn rộn đã nhiều ngày rồi, giờ ngươi không chỉ là nhất gia chi chủ, trên vai còn có thêm gánh nặng, cũng không thể khiến bản thân quá mệt mỏi.

Quý Hồng Nô gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy đấy! Đại ca phải chăm sóc tốt cho chính mình, Chính Hi do chúng ta chăm sóc là được rồi.

Lý Kỳ đi tời, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay nhỏ nhắn của Quý Hồng Nô, thấy nàng còn chìm đắm trong hạnh phúc, hắn gật đầu cười.

Tần phu nhân dường như vô cùng yêu mến Lý Chính Hi, trong ánh mắt tràn đầy trìu mến, nói:

- Lý Kỳ, con ngươi thật đáng yêu, thật sự khiến người yêu thích.

Lý Kỳ dương dương đắc ý nói:

- Đó là nhất định rồi, cũng không nhìn ai sinh nha, Hông Nô, nàng thấy ta nói đúng không?

Quý Hồng Nô nghe hắn tự khen, mặt đỏ lên, gật đầu không được, lắc đầu cũng không được, chỉ cười ngọt ngào, rúc vào lòng Lý Kỳ.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, ôm Lý Chính Hi đi tới, hỏi:

- Ngươi có muốn ôm thử con của mình không?

- Đương nhiên phải ôm rồi.

Lý Kỳ lập tức gật đầu, giơ tay ôm lấy nhi tử, thấy nhi tử hai mắt híp lại, vẻ mặt ngủ gà ngủ gật, vô cùng đáng yêu, cười hì hì đùa:

- Nhi tử, gọi phụ thân, gọi phụ thân nào.

Bạch phu nhân lườm hắn một cái, mắng:

- Hiện giờ mới sinh ra bao lâu, sao gọi phụ thân được.

- Oa ---!

Lý Kỳ vừa ôm không đến một hồi, lúc nãy còn nhắm mắt Lý Chính Hi đột nhiên khóc rống lên, thanh âm vô cùng vang dội.

- Đừng không nể mặt như vậy chứ.

Lý Kỳ sắc mặt cứng đờ, dỗ dành trong chốc lát, thấy không có một chút hiệu quả, sầu não dỗ dành:

- Nhi tử, con mở mắt xem ta là ai rồi hãy khóc được không.

Lý Chính Hi không cho hắn nửa phần mặt mũi, càng khóc càng to, nhưng hai mắt vẫn nhắm.

Lý Kỳ mờ mịt nhìn mọi người hỏi:

- Có phải nó đói rồi hay không?

Da Luật Cốt Dục đáp lời:

- Vừa mới cho uống sữa, không đói bụng nhanh thế được.

- Vậy --- vậy là làm sao?

Lý Kỳ cũng là lần đầu làm cha, không có kinh nghiệm gì, chân tay luống cuống dỗ con:

- Nhi tử, đừng khóc, đừng khóc, phụ thân làm cho con nhiều món ngon nha --- đừng khóc nữa nha.

Có lẽ Lý Chính Hi chính là người đầu tiên không bị dụ dỗ bởi mỹ thực của Lý Kỳ, vần còn ra sức khóc, càng khóc càng lớn.

Tần Phu Nhân không đành lòng nhìn Lý Chính Hi khóc thảm như vậy, khẩn trương đi tới nói:

- Thôi, cứ để ta ôm cho.

Lý Kỳ dùng đến cả đòn sát thủ cuối cùng rồi mà không có nửa điểm hiệu quả, hơi bất đắc dĩ gật đầu, cẩn thận đưa Lý Chính Hi cho Tần phu nhân ôm.

Chyện kỳ lạ đã xảy ra, Tần phu nhân vừa đưa tay ôm, Lý Chính Hi lập tức không khóc nữa.

Tình huống quái gì đây? Lý Kỳ nhất thời lộ ra vẻ mặt bàng hoàng.

Bạch phu nhân cười khẽ nói:

- May mà có tam nương ở đây, nếu không tiểu tử này phải khiến Hồng Nô mệt chết.

Lý Kỳ ồ một tiếng, hiếu kỳ hỏi:

- Chuyện này là như nào?

Bạch phu nhân đáp:

- Kể ra thì cũng kỳ quái, ngoại trừ Hồng Nô và tam nương, những người còn lại mà muốn ôm thì Chính Hi sẽ không ngừng khóc, lão thân cũng không làm gì được.

Lý Kỳ a một tiếng ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Có có việc này?

Quý Hồng Nô ‘ừ’ một tiếng, cười hì hì nói:

- Đúng vậy! Chính Hi rất thích phu nhân.

Không thể nào, còn nhỏ mà đã háo sắc như vậy, trưởng thành thì không biết sẽ thế nào. Lý Kỳ không biết là nên cao hứng hay nên ôm đầu khóc rống.

Bạch phu nhân vừa cười vừa gọi:

- Tam nương.

Tần phu nhân ôm Lý Chính Hi ngồi một bên, chăm chú giao lưu cùng Lý Chính Hi, dường như không nghe thấy được.

Bạch phu nhân cùng Lý Kỳ ngơ ngác nhìn nhau, đều cười lắc đầu.

Bạch phu nhân lại đề cao thanh âm gọi:

- Tam nương.

Tần phu nhân hơi ngẩn ra, xoay đầu lại hỏi:

- Dì bảo ta sao?

Bạch phu nhân dở khóc dở cười gật đầu, chính nhi bát kinh nói:

- Tam nương thích trẻ con như vậy, sao không tuyển một vị như ý lang quân khác để gả, đến lúc đấy ngươi muốn sinh bao nhiêu chả được.

Oa! Mẹ vợ thật là trực tiếp, cứ như vậy nói ra, thật là lợi hại! Lý Kỳ âm thầm cười trộm hai tiếng, mang theo ý tứ giảo hoạt nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân lập tức sủng sốt, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng bắt đầu phiếm hồng, chỉ phút chốc đã hồng thấu, nàng xin tha nói:

- Dì, không phải đang nói về Chính Hi sao, sao ngươi lại kéo ta vào.

Bạch phu nhân nghiêm túc đáp lại:

- Dì cũng là thương ngươi mới nói, cha mẹ ngươi thường ở trước mặt ta nhắc đến việc này, nếu không ta cũng không mở miệng, nếu ngươi có ý… ta cũng nguyện ý làm bà mối giúp ngươi xem xét lựa chọn.

Vương Trọng Lăng và Bạch Thế Chung là đôi bạn lâu năm, hai nhà quan hệ rất mật thiết, không có chuyện gì không thể nói, Vương phu nhân cũng vì nữ nhi của mình lo lắng, thường xuyên than phiền với Bạch phu nhân, Bạch phu nhân cũng cảm thấy Tần phu nhiên đang độ niên hoa, hơn nữa các phương diện đều ưu tú, nếu lẻ loi một mình thì thật đáng tiếc, vì vậy cũng mong Tần phu nhân lại tìm được một gia đình tốt để gả vào.

Tuy rằng Tần phu nhân trời sinh tính nết độc lập, không sợ đối mặt cùng phụ mẫu, nhưng đối với Bạch phu nhân, nàng lại có vài phần sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, nguyên nhân do Bạch phu nhân quá thông minh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.

Lý Kỳ cười ha ha, đổ thêm dầu vào lửa nói:

- Nếu phu nhân có tâm tư, Lý Kỳ ta cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, lên trời xuống đất, cũng nhất định vì ngươi tìm được một vị như ý lang quân.

Bạch phu nhân nhíu lông mày, trầm giọng nói:

- Ngươi lại nói vớ vẩn gì, thật là càng nói càng loạn.

- Mong mẹ vợ chớ trách, con cũng chỉ là có ý tốt mà thôi.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười, không dám nhiều lời thêm nữa.

Tần phu nhân không ngừng kêu khổ trong lòng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Tam nương xin lĩnh ý tốt của Bạch di, chỉ có điều tam nương thực sự không có tâm tư này.

Bạch phu nhân thấy nàng quyết đoán từ chối như vậy, cũng không biết phải nói gì, khe khẽ thở dài, cảm thấy tiếc cho nàng.

Quý Hồng Nô thấy bầu không khí có chút xấu hổ, vội giải vây nói:

- Phu nhân, nếu Chính Hi thích ngươi như thế, ngươi cũng thích Chính Hi, thì sao không nhận Chính Hi làm nghĩa tử.

Tần phu nhân nghe xong, hai mắt sáng lên, tựa hồ rất hứng thú với đề nghị này, không kìm nổi nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ lập tức nói:

- Phu nhân nhìn ta làm gì. Phụ xướng phu tùy, hơn nữa có nhiều người yêu thương nhi tử của ta, ta cao hứng còn không kịp.

Tần phu nhân chiếm được sự đồng ý của Lý Kỳ. Lập tức gật đầu nói:

- Tốt!

Bạch phu nhân thình lình nói:

- Nếu như vậy, tam nương chỉ sợ càng khó gả cho người khác.

- Bạch di ---!

- Được rồi, được rồi, lão thân không nói nữa, bọn tiểu bối các ngươi cũng đừng chê lão nhân chúng ta dông dài, đến cuối cùng hối hận chính là các ngươi.

Lý Kỳ lập tức biểu lộ lòng trung thành nói:

- Mẹ vợ lời này nói nhầm rồi, từ trước tiểu tế đã thích cùng mẹ vợ nói chuyện, chưa từng ngại mẹ vợ dông dài.

Bạch phu nhân trợn mắt nói:

- Ngươi liền miễn đi, ngươi là sớm đã có dự mưu, dụng tâm gây rối, chuyên môn nói theo ta, ngược lại phải là ta chê ngươi dông dài.

Ướt mồ hôi! Nói vậy cũng quá tổn thương lòng tự tôn. Lý Kỳ làm sao không biết bà vẫn nhớ kỹ chuyện lật đổ Vương phủ lúc trước, ngây ngô cười không đáp lời.

Những người còn lại nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Lý Kỳ, đều cúi đầu cười rội lên.

- A ---!

Tần phu nhân bỗng nhiên kinh sợ kêu một tiếng.

Lý Kỳ căng thẳng hỏi:

- Phu nhân làm sao vậy? Có phải hay không Chính Hi ---.

Tần phu nhân dậm chân, trên mặt đỏ ửng, theo thói quen nói:

- Đều --- đều tại ngươi.

- Tại ta?

Lý Kỳ kinh ngạc chỉ vào mình hỏi, trong mắt một mảnh mờ mịt.

Tần phu nhân dường như gặp chuyện khó nói, vội vàng đứng dậy, đi đến bên giường, nói:

- Hồng Nô, muội ôm trước một lát.

Quý Hồng Nô mờ mịt gật đầu, nhận lấy tiểu Chính Hi.

Ánh mắt của Lý Kỳ tương đối sắc bén, liếc mắt liền nhìn thấy trước ngực trái của Tần phu nhân có khối dấu vết ẩm ướt, hắn lập tức hiểu ra, thấp giọng nói:

- Má ơi, cái này phải gọi là ‘làm mẹ thì sẽ có sữa nha’, một tiếng nghĩa mẫu gọi rất tinh túy rồi.

Vẻ mặt hắn lúc nói tương đối khoa trương.

Tần phu nhân nghe được rõ ràng, mặt đều nhanh đỏ ra mồ hôi, một tay che trước ngực, tức giận quát:

- Ngươi --- ngươi còn dám nói, đây --- đây đều là do ngươi dạy hư.

Chuyện này vốn rất bình thường, không hay là có một đại nam nhân như Lý Kỳ ở đây, vì vậy mới trở nên xấu hổ, Tần phu nhân chưa từng gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa da mặt nàng mỏng, chính mình cũng không biết mình đang nói điều gì, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

- Phu nhân, ngươi nói phải có đạo lý chứ, mấy ngày nay ta bận đến mức thiên hôn địa ám, muốn nhìn thấy mặt nhi tử còn khó, lại nói ta cũng chưa từng làm việc như vậy, muốn dạy cũng dạy không được.

Lý Kỳ trợn mắt nói, ai bảo ngươi lớn lên đầy đặn như thế, há mồm liền trúng.

- Ngươi ---.

Tần phu nhân tức giận sắp phát điên lên.

Lý Kỳ thấy Tần phu nhân sắp hỏng mất, lại nhìn Bạch phu nhân đang ở đây, vội vàng ngừng lại, khoát tay nói:

- Không nói nữa, không nói nữa.

Hắn thầm nghĩ, nhi tử, ngươi thật là can đảm, ngay cả Tần phu nhân tiện nghi cũng dám chiếm, phụ thân khâm phục ngươi quá.

Quý Hồng Nô hiểu được, muốn cười lại không dám cười, vất vả nghẹn cười nói:

- Xem ra là Chính Hi đói bụng.

Bạch phu nhân tuy rằng chỉ thấy phía bên trái của Tần phu nhân, nhưng từ vẻ mặt của phu thê Lý Kỳ cũng đoán được nguyên do, hơi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, lại nói:

- Tam nương, ta mang con đến phòng của thất nương xử lí.

Tần phu nhân xấu hổ không nói được thành lời, ấp úng vài câu đã chạy trối chết.

Các nàng hai người chân trước vừa ly khai cửa phòng, Lý Kỳ lập tức vuốt đầu nhi tử, vui vẻ cười đùa:

- Nhi tử nha, ngươi thật sự khiến phụ thân mở mày mở mặt.

Quý Hồng Nô ngượng ngùng nói:

- Đại ca, huynh nói gì đó, đừng dạy hư nhi tử,

- Vâng, vâng, vâng, phu nhân giáo huấn là phải.

Tuy nói như vậy, nhưng Lý Kỳ vẫn cười không ngừng, hắn đột nhiên ‘ồ’ một tiếng hỏi:

- Trên cổ Chính Hi treo cái gì vậy?

Lúc hỏi, hắn lấy ra một sợi tơ hồng từ trên cổ nhi tử, phát hiện là một khối ngọc bội.

Lý Kỳ nhìn ngọc bội, hai mắt trợn to, nói:

- Cái này --- cái này---.

Quý Hồng Nô giải thích nói:

- Ồ, đây là do hôm ấy Phong tỷ tỷ cho Chính Hy đấy.

Lý Kỳ nhìn ngọc bội trong tay, kinh ngạc không nói. Thì ra khối ngọc bội này chính là khối ngọc phật tổ truyền của Lý Kỳ, lúc trước hắn dùng ngọc phật đổi rượu, nào biết được sau lại rơi vào tay Phong Nghi Nô, thật không ngờ đổi tới đổi lui, lại trở lại trong tay hắn, đúng là mọi việc đều có thiên ý.

Nhưng vào lúc này, tôi tớ bên ngoài đột nhiên bẩm báo:

- Bẩm Cô gia, Chủng lão tướng quân và vợ chồng Triệu tiểu tướng công đến đây.

Thanh Chiếu tỷ tỷ! Lý Kỳ mở to hai mắt dặn dò:

- Ta lập tức tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.