Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1000: Chương 1000: Làm quảng cáo (1)




Hai người mang theo sự tò mò nhìn lên, chỉ thấy trên con đường nhỏ đã đầy hàng quán, mà ở giữa, một đám người đang vây quanh đó, có nam có nữ đều là những công nhân thất nghiệp đó. Bước gấn đến nhìn, chỉ thấy ba người Cao Nha Nội, Chu Hoa, Hồng Thiên Cửu đang nhìn chằm chằm vào một con dế gào lên

- Kim Đao Trù Vương!

Mã Kiều bên cạnh thấy thế liền cúi đầu xuống, cố gắng kìm chế tiếng cười.

Người này sao lại còn có thể kiềm chế được, Lý Kỳ rẽ đám người ra, xông tới “ba ba ba” ba tiếng, thưởng tát lên đầu một người.

- Ây da, phụ thân chớ đánh, hãy nể mặt con ba phần đi.

Cao Nha Nội suýt chút nữa bị Lý Kỳ tát một cái đầu đập xuống đất, ôm đầu hét lên.

Phụ thân? Lý Kỳ sửng sốt, suýt chút nữa đã không cười phụt ra, nhưng liền hiểu ra sự việc. Ở Đông Kinh này, người dám đánh lên đầu Cao Nha Nội thực sự không nhiều, liền cười thầm. Có lẽ Cầu ca cũng thường sử dụng chiêu này để đánh đòn tâm lý với thằng nhãi này, trầm giọng nói:

- Khang Nhi ….

- Có con.

Cao Nha Nội vừa lên tiếng đáp, nghe thấy giọng nói không đúng, liền ngẩng đầu lên nhìn, hoảng sợ chỉ Lý Kỳ nói:

- Là … là ngươi sao?

Lý Kỳ vẫy tay cười nói:

- Là ta.

Cao Nha Nội nhìn rõ người, nhất thời nổi trận lôi đình, xông lên trước mặt, gào rít lên:

- Lý Kỳ, ngươi có bị điên không? Sao tự nhiên lại đánh ta?

Chu Hoa và Hồng Thiên Cửu bỗng đồng thời lộ rõ vẻ kinh hoàng, ngơ ngác nhìn nhau. Hồng Thiên Cửu liền bước lên trước kéo Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội vung tay lên, tức giận nói:

- Tiểu Cửu, ngươi cũng biết hôm nay tóc của ta là ai làm rồi đấy. Thằng nhãi Lý Kỳ làm rối tóc ta lên, còn trêu đùa ta phía sau. Ta sao có thể tha cho hắn chứ? Ngươi đứng sang một bên đi.

- Ta không định khuyên can huynh.

Hồng Thiên Cửu lẩm bẩm nói, đảo mắt, đổ thêm dầu vào lửa nói:

- Lý đại ca, chuyện này thực sự là ca không đúng rồi. Ca đã làm cho búi tóc của y là Vi Nhị nương sáng nay mới chải cho y ở ngoài nam thành, chưa tới hai canh giờ ca đã làm rối tung lên. Lần này ta không giúp được ca rồi.

Đúng rồi, ta còn chưa bao giờ thấy Lý đại ca động thủ đánh nhau. Chu Hoa liền gật đầu nói:

- Rất đúng, rất đúng, đại ca người quá là rất đúng.

Đối với người mập mạp như ngươi, hai tiểu tử này còn định xem kịch vui nha.

- Mẹ kiếp!

Lý Kỳ bỗng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Cao Nha Nội sợ tới giật mình, theo bản năng nói:

- Ngươi đây là có ý gì?

Lý Kỳ lại hít sâu một hơi, ôm lấy Cao Nha Nội, cười nói:

- Nha Nội, lợi hại, Vi Nhị nương đó ta có lẽ đã gặp rồi, quả là ngọt nước. Mặc dù hai ba bốn chục lần, nhưng thùy mị thướt tha, sức quyến rũ không kém gì năm đó, giống như một khối đậu hũ bóng loáng, khiến người ta thèm nhỏ dãi, muốn ăn mà không được. Đây đều có thể khiến người đạt được, ngươi thực sự không hổ là thánh tình số 1 Biện Kinh ta.

Kỳ thực hắn nào biết cái gì là Vi nhị tam nương gì.

Quả nhiên, Cao Nha Nội nghe xong liền tái mặt, theo bản năng sờ lên túm tóc đó của mình, cười ha hả nói:

- Lý Kỳ, mặc dù bên ngoài rất nhiều người đồn nói ngươi là người không đáng tin nhất Đại Tống ta. Nhưng, bổn Nha Nội vẫn luôn tin ngươi, thấy con người ngươi rất thành thật.

Là tên khốn kiếp nào bịa đặt bên ngoài? Nếu để ông mày biết, thế nào cũng phải loại trừ gã mới được. Lý Kỳ chửi thầm một câu, ngoài miệng vẫn tươi cười:

- Đúng vậy, đúng vậy, hôm khác dạy ta vài chiêu chứ?

- Được thôi, được thôi.

Cao Nha Nội vui vẻ nói.

Hồng Thiên Cửu một bên, Chu Hoa không nói gì. Hồng Thiên Cửu là một người hiểu chuyện, nói nhỏ nhắc nhở:

- Ca ca, ngươi đừng quên tóc của người đã bị rối rồi sao?

Hai mắt Lý Kỳ trợn trừng lên, nha đầu ngươi thật đúng là không tha đâu nha!

Cao Nha Nội nhất thời phản ứng lại, không vui nói:

- Lý Kỳ, ngươi còn không nói đi? Ngươi vừa rồi vì sao mà lại đánh ta?

Nhưng giọng điệu đã hòa hoãn rất nhiều rồi.

Lý Kỳ đảo mắt, tức giận hừ một tiếng, liền nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ta vừa rồi là đang cứu ngươi đấy. Ngươi có biết hay không, vừa rồi ngươi đã phạm phải sai lầm lớn. Luận về cực hình, nếu để Thái úy biết, hừ, năm nay ngươi đừng nghĩ ra ngoài được rồi.

Nói xong hắn lại chỉ về phía hai tên khốn kiếp Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa này, chửi:

- Còn có hai tiểu tử ngươi nữa, là sống không kiên nhẫn, muốn thử mùi vị chặt đầu không?

Cao Nha Nội vừa mới có được một thiếu phụ, vừa nghe nói năm này đều khỏi đi ra ngoài, sợ tới mức vã mồ hôi hột, nuốt nước miếng nói:

- Lý Kỳ, bổn Nha Nội là người nào, ngươi đừng có mơ mà dọa ta.

Ta chính là đang dọa ngươi. Ta vẫn muốn dọa chết ngươi. Ngươi làm khó dễ được ta sao? Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Ngươi chết đến nơi rồi còn già mồm cái cố. Ta hỏi các ngươi, ba người các ngươi vừa rồi đang gọi con dế sao?

Cao Nha Nội liền thốt lên:

- Kim Đao Trù Vương.

Hồng Thiên Cửu đang muốn ngăn cản, cúi đầu ảo não nói:

- Ca ca, kỳ thực chúng ta có thể đánh chết cũng không thừa nhận.

Cao Nha Nội khinh thường nói:

- Sợ cái gì chứ? Tên này khí thế như vậy, đặt lên người Lý Kỳ ngươi quả là lãng phí.

Tên ngu ngốc này, vậy ngươi cũng không cần phải để lên con dế chứ. Lý Kỳ kìm nén cơn giận, giơ ngón tay cái lên, nói:

- Được đấy, Nha Nội, ngươi quả là lợi hại. Kim Đao Trù Vương này là Hoàng thượng khâm phong. Ba người các ngươi lại dám đem danh hiệu Hoàng thượng khâm phong ra đặt lên người con dế, đây chính là tội bất kính! E là Thái úy cũng không dám như thế, rất hay, rất hay, Nha Nội, Lý Kỳ ta xem như phục ngươi rồi. Mã Kiều, chúng ta tới phủ Thái úy một chuyện vậy.

Cao Nha Nội bị hắn gạt cho tới sững sờ cả người, liền kéo Lý Kỳ, nói:

- Ngươi … ngươi tới nhà ta làm gì?

- Tìm Thái úy nói chuyện thôi!

- Chuyện gì?

- Chuyện gì cũng nói.

Trong lòng Cao Nha Nội bỗng rùng mình. Nếu để cho cha mình biết chuyện, vậy thì xong rồi, phải nhịn nhịn nhịn, Cao Nha Nội báo thù, 10 ngày không muộn, liền nói:

- Lý Kỳ, ngươi không thể làm như vậy được, quá là không nói chuyện nghĩa khí rồi.

Chu Hoa liền bước lên chặn phía trước, cười nịnh nói:

- Đại ca, chúng ta biết lỗi rồi, ca tha cho chúng ta một lần đi.

- Đúng vậy! Huống hồ đây dù là chuyện của chúng ta, là ca lấy được, chúng ta chỉ là đi theo thôi.

Hồng Thiên Cửu cũng liền bước lên, kéo tay còn lại của Lý Kỳ, rất không nghĩa khí nói chuyện. Hai người gạt nước mắt, khổ sở cầu xin, cảm xúc cao ngạo, căn bản không thể đè nén xuống được.

- Rác rưởi! Tên mập, tên mập, ngươi muốn làm gì, chân này ngươi có thể ôm được sao?

Lý Kỳ thấy Chu Hoa bị kích động sắp ôm lấy chân hắn, liền quát lên. Đây là những đệ tử nhà giàu, quả thực chính là ba tên lưu manh vô lại.

Đối mặt với những chiêu hạ lưu, Lý Kỳ thực sự không có cách phá giải, liền rút người ra nói:

- Được được được, ta không tới phủ Thái úy nữa, các ngươi tránh xa ta ra một chút.

Sắc mặt ba người vui vẻ, liền gật đầu nói cám ơn, giống như ba học sinh biết lỗi vậy.

Mã Kiều hoàn toàn bối rối, rõ ràng chính là Lý Kỳ ra tay trước, sao lại làm tới bước này. Ngược lại đám người Cao Nha Nội lại phải nói cảm ơn Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy thế liền nói:

- Vậy ta đi trước, các ngươi từ từ chơi tiếp đi.

Vừa nói dứt lời, bỗng nghư thấy tiếng quát xé ruột xé gan

- Kim Đao của ta ….

Không chờ Cao Nha Nội nói hết, Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa liền bịt mồm y lại.

Lý Kỳ cúi đầu xuống nhìn chỉ thấy một con dế ngũ tạng tuôn ra, phơi thây đầu đường, cực kỳ tàn ác.

Cao Nha Nội tức giận cười với Hồng Thiên Cửu, không kiềm được liền nói:

- Đây …. Đây là người nào làm? Ta sẽ giết chết hắn ta.

Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa đồng thời chỉ về phía Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội sửng sốt, hoang mang nói:

- Các ngươi đây là làm gì?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Ca ca, chuyện này là ca tự làm, vừa rồi ta đã nhắc nhở ca rồi.

- Thật sao?

- Ừ.

Mọi người đều gật đầu.

Cao Nha Nội đỏ mặt lên, nghiến chặt răng lại nhìn Lý Kỳ, giống như đang nói đều là ngươi gây ra.

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Đây mặc kệ chuyện của ta đi, được rồi, được rồi, con dế chơi rất thú vị. Ta dẫn các ngươi tới một chỗ chơi thú vị hơn.

Hồng Thiên Cửu vui vẻ, nói:

- Nơi nào?

- Tướng Quốc Tự.

Chu Hoa bỗng lên tiếng:

- Ta nhớ ra rồi, hôm nay hình như là cuộc thi vua đầu bếp nữ đầu tiên, cha ta cũng sẽ tới đó.

Cao Nha Nội trợn trừng hai mắt, bỗng sáng mắt lên nói:

- Vậy chúng ta đi đi, ta còn phải trợ uy cho Tống … Thiếu Bạch.

Chỗ bạc này, Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Vậy thì đi cùng thôi.

Nói xong hắn bỗng liếc nhìn mọi người xung quanh.

Những người đó liền cúi đầu rời đi.

……………

Lý Kỳ dẫn theo ba kẻ dở hơi này cộng thêm một kẻ lỗ mãng đi tới Tướng Quốc Tự.

- Oa! Nhiều người quá!

Mấy người tới trước cửa Tướng Quốc Tự, vẻ mặt đều thấy thay đổi, hơi ngạc nhiên. Đây đều là vẫn chưa vào cửa, chỉ có thể thấy dược bóng dáng thôi. Có thể thấy, bên trong đông đúc thế nào rồi.

Không còn cách nào khác, ai bảo ở thương giới kinh thành hôm nay đang ở trạng thái tê liệt. Những người này đều không có việc làm, còn không ở đây náo nhiệt thì đi đâu được chứ?

- Lý Sư Phó, sao giờ mới tới? Ta còn tưởng là ngài đã quên rồi, đang định đi tìm ngài.

Lúc này, Phàn Thiếu Bạch bỗng từ bên trong chạy ra, vừa thấy Lý Kỳ liền trách móc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.