Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2334: Chương 2334: Làm sao bây giờ? Đàm quá!




- Buồn cười, buồn cười, đây rõ ràng chính là bọn họ đã âm thầm lập mưu hết rồi, coi chúng ta đều là kẻ ngu sao.

- Đồ chó đẻ mà, người Nam triều thật sự là quá giảo hoạt rồi, bọn họ cũng chỉ biết chơi mấy trò âm mưu quỷ kế này, có bản lĩnh thì lên chiến trường đường đường chính chính đọ sức đọ sức với bọn ta.

- Đô Thống, hôm nay là Nam triều ruồng bỏ minh ước trước, chúng ta nên cho bọn chúng một ít giáo huấn.

- Đúng vậy a, Đô Thống, hạ lệnh tiến công đi, trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định bắt lấy Sơ Lặc.- Kính xin Đô Thống hạ lệnh tiến công.

Tin tức quân Tống chiếm lĩnh Sơ Lặc, rất nhanh đã truyền đến trong đại trướng quân Kim, lần này đã làm cho tướng lĩnh quân Kim tức giận chết khiếp, thằng ngốc cũng nhìn ra được, đây là vở kịch Lý Kỳ tự biên tự diễn.

Nguyên bản Da Luật Đại Thạch đã bị bọn họ bức đến đường cùng, thắng lợi gần trong gang tấc, nhưng chưa từng nghĩ đến, không ngờ quân Tống đã thả Da Luật Đại Thạch chạy, hơn nữa còn chiếm lĩnh Sơ Lặc, ngăn cản bọn họ đuổi bắt trước.

Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể a!

Mỗi người đều tức điên rồi!Toàn bộ đi vào trung gian, thỉnh cầu Hoàn Nhan Tông Vọng xuất binh tấn công Sơ Lặc.

Hoàn Nhan Tông Vọng mặt không một chút biểu cảm, liếc mắt nhìn quét các tướng sĩ một cái, một lát sau, gã khoát tay một cái nói:

- Các ngươi ngồi xuống trước đã, cãi nhau như vậy có thể đánh thắng trận được hay sao.

Ngữ khí của gã vô cùng bình thản, không có nửa điểm dao động.

Các đại tướng bên dưới nhìn chung quanh, cũng đều ngồi trở về chỗ cũ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Các ngươi đều nói Nam triều ruồng bỏ minh ước, vậy các ngươi hãy thử nóixem bọn họ bỏ minh ước thế nào?

Thuật Liệt Tốc nói:

- Mọi người đều biết, Da Luật Đại Thạch kia là là kẻ thù của chúng ta, không ngờ bọn họ lại thả Da Luật Đại Thạch chạy trốn, điều này chẳng lẽ còn không tính là ruồng bỏ minh ước sao?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:

- Không phải thả chạy, mà là đánh chạy, tuy rằng chúng ta cũng đều biết đây là bọn cố ý làm như thế, nhưng là chúng ta không có chứng cớ, đến lúc đó tranh luận lên. Chúng ta căn bản không có lý do phản bác.

- Đô Thống, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ đi?- Đương nhiên không phải, việc này sao có thể từ bỏ ý đồ.

Đột nhiên, một hộ vệ đi đến, nói:

- Khởi bẩm Đô Thống, thám tử báo lại, Xu Mật Sứ Nam triều từ hơn nửa tháng trước đã đi tới Sơ Lặc.

- Cái gì? Lại là đầu bếp thối kia.

- Ta đã nói rồi mà, chiêu số đê tiện vô sỉ như thế này là ai nghĩ ra được, hoá ra lại là đầu bếp thối kia giở trò quỷ.

- Cái tên đầu bếp chết tiệt này, oa nha nha. Ta hận không thể lột da hắn, uống máu hắn.- Nếu là một ngày nào đó đầu bếp thối này rơi vào tay chúng ta, ta nhất định cho hắn không được chết tử tế.

...

Các đại tướng dưới trướng Hoàn Nhan Tông Vọng nghe thấy lại là Lý Kỳ giở trò quỷ, đều sắp tức điên rồi, Lý Kỳ này thật đúng là khổ chủ của bọn họ mà, phải biết rằng lúc trước bọn họ nơi này cũng không ít người đã làm tù binh của Lý Kỳ, đây quả thực là vô cùng nhục nhã a!

Hoàn Nhan Tông Vọng híp híp mắt, cười nói:

- Là hắn? Vậy thì không kỳ quái.

Ba Lỗ nói:- Đô Thống, đầu bếp kia tới thật đúng lúc. Đây là ông trời cho chúng ta cơ hội báo thù rửa hận.

Hoàn Nhan Tông Vọng híp mắt gật gật đầu, dường như có vẻ có chút động tâm, nhưng cũng không có lên tiếng.

Lúc này, lại có một gã thám tử bước nhanh đến:

- Khởi bẩm Đô Thống, theo tin tức tin cậy Nam triều đã mời Hãn vương của vương triều Đông Khách Lạt Hãn tới Sơ Lặc để đàm phán.

- Phải không?

Hoàn Nhan Tông Vọng nhíu mày, quay đầu sang Lưu Ngạn Tông hỏi:

- Ngạn Tông, ngươi thấy thế nào?Lưu Ngạn Tông lắc đầu nói:

- Trước mắt chúng ta còn chưa biết quân Tống hư thật. Hơn nữa chúng ta lúc trước tây chinh, cũng không có chuẩn bị cho việc khai chiến ở đây với quân Tống, nếu giờ mà tùy tiện khai chiến, thắng bại khó liệu, quân Tống nếu thua, có thể thối lui về hướng địa khu Hà Hoàng, nhưng nếu chúng ta thua, vậy có thể sẽ toàn quân bị diệt, hơn nữa, ta thấy cũng chưa đến một bước này.

Hoàn Nhan Tông Vọng ừ một tiếng, nói:

- Mấu chốt vẫn là ở chỗ chúng ta không hề có lý do, Sơ Lặc lại không là địa bàn của chúng ta, quân Tống chiếm cứ Sơ Lặc, chúng ta đi lấy lại công đạo, như vậy chỗ nào cũng nói không được.

Lưu Ngạn Tông nói:

- Đúng vậy, nhưng vương triều Đông Khách Lạt Hãn và Nam triều vẫn chưatừng qua lại, bọn họ dựa vào cái gì chiếm cứ Sơ Lặc, ta nghĩ vương triều Đông Khách Lạt Hãn cũng sẽ không bỏ qua đâu, chúng ta sao không làm một người trung gian, âm thầm trợ giúp vương triều Đông Khách Lạt Hãn đi tới chỗ đầu bếp thối kia lấy lại công đạo, chỉ cần vương triều Đông Khách Lạt Hãn thu hồi Sơ Lặc, là chúng ta liền có thể tiến quân Sơ Lặc, lại có thể theo Da Luật Đại Thạch tiến công Tây Vực.

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói:

- Không nói gạt ngươi, cuộc đời ta ghét nhất chính là đàm phán với tên đầu bếp kia.

Lưu Ngạn Tông cười nói:

- Đô Thống, nếu là đàm phán đã thất bại, càng thêm có lợi cho chúng ta, chúng ta chính là ngư ông ngồi mà chiếm lợi đó, đầu bếp thối đang muốn giúp Da Luật Đại Thạch chắn một kích trí mạng này a!Hoàn Nhan Tông Vọng trong mắt sáng ngời, ha ha nói:

- Nói có lý.

...

Sơ Lặc thành.

- Xu Mật Sứ, hôm qua mạt tướng đi vào trong thành dạo qua một vòng, phát hiện thời điểm Da Luật Đại Thạch ra đi, gần như đem thanh niên trai tráng trong Sơ Lặc thành đều mộ binh đi rồi, ở tại chỗ này hơn nửa đều là một ít người già yếu phụ nữ và trẻ em.

Ngô Giới trên mặt giận dữ bẩm báo với Lý Kỳ.Lý Kỳ khoát tay, cười nói:

- Không sao, không sao, thứ đáng giá nhất của Sơ Lặc chính là một mảnh đường dài hẹp ở chỗ này, dân cư ấy à, chỉ bằng vị trí địa lý này, không tới nửa năm, dân số của Sơ Lặc liền có thể tăng gấp đôi so với ban đầu.

Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói:

- Trước mắt quan trọng nhất là trấn an dân chúng còn dư lại, làm cho bọn họ không cảm thấy bị khủng hoảng, lại bỏ ra chút lương thực cho bọn họ, ồ, đi chuẩn bị một phần tư liệu thổ địa địa phương lên cho ta, viết lại cho tỉ mỉ đấy, ta muốn dân bản xứ bọn họ đều phát tài.

- Vâng, mạt tướng sẽ đi sai người điều tra ngay bây giờ.

Đúng lúc này, Trương Hiến bước nhanh đến, nói:- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, vương triều Đông Khách Lạt Hãn phái người hồi âm đến đây, bọn họ tỏ vẻ nguyện ý cùng chúng ta tiến hành đàm phán ở Sơ Lặc.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Xem ta lần này không chơi chết bọn chúng thì không được.

...

Nhìn chung toàn bộ chiến cuộc, trong đó tổn thất thảm trọng nhất không ai hơn được vương triều Đông Khách Lạt Hãn, Lạt Hãn Vương Y Bặc Lạp Hân nhị thế, gã vừa mới vào chỗ không lâu, liền gặp phải quốc nội phản loạn, nguyên bản gã chỉ là muốn mời Da Luật Đại Thạch đến giúp gã bình loạn, nào biết lại dẫn quân Kim tới, làm cho quốc nội trở thành một mảnh ô hô oai tai, thật vất vả đàm phán xong với Kim quốc, quân Tống lại chen một chân vào, chiếm cứ đi yếu đạo thông tới Tây Vực.Nói ngắn lại, trong một năm này, Y Bặc Lạp Hân Nhị thế là sứt đầu mẻ trán, nhưng bất kể nói thế nào, gã cũng không muốn chắp tay tặng Sơ Lặc cho Đại Tống, đây chính là một khối thịt béo nha, cho dù Lý Kỳ không đi tìm gã, gã cũng tính toán đi tìm Lý Kỳ, làm cho Lý Kỳ giao Sơ Lặc ra đây.

Nhưng gã đối với việc đi đàm phán về Sơ Lặc lại cảm thấy có chút sợ hãi, tuy nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng nói cùng gã đi một chuyến, như vậy mới khiến gã đánh mất nghi ngờ, nói không dễ nghe thì, gã mặc dù là Hãn Vương, nhưng giá trị mệnh của Hoàn Nhan Tông Vọng còn nhiều tiền hơn so với gã.

Rất nhanh, thời gian, địa điểm đàm phán đã được quyết định xong, địa điểm chính là Sơ Lặc thành, mà thời gian đàm phán được định vào nửa tháng sau, dù sao Y Bặc Lạp Hân Nhị thế tới nơi này cũng cần có thời gian mà.Nửa tháng này rất nhanh đã trôi qua rồi.

Hoàn Nhan Tông Vọng, Hãn Vương của vương triều Đông Khách Lạt Hãn Y Bặc Lạp Hân Nhị thế dẫn năm trăm binh lính đi tới dưới thành Sơ Lặc. Mà Đại Tống bên này, Lý Kỳ thì tự mình suất lĩnh các tướng sĩ ra khỏi thành đón chào.

- Ha ha, nhị Thái Tử, không thể tưởng được chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau, không thể không nói một câu, đây thật sự là duyên phận khó được a!

Lý Kỳ nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng, hai tay dang ra, bước nhanh đi tới, cười ha ha, tựa như gặp được lão hữu nhiều năm.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe thấy tiếng cười của Lý Kỳ, đau đầu một trận, thầm nghĩ, người này khả năng gặp kẻ thù giết cha cũng vẫn có khuôn mặt tươi cười nhưvậy. Nhưng gã không phải Lý Kỳ, tiếng cười kia không phải nói có là có được, từ trên ngựa nhảy xuống, như cười như không nói:

- Thực không dám dấu diếm, ta ghét nhất là cái gì mà duyên phận.

Lý Kỳ ồ một tiếng. Nói:

- Lời này là sao?

Hoàn Nhan Tông Vọng giọng điệu bình thản nói:

- Bởi vì duyên phận không phải do người khống chế, không phải cũng có lương duyên và nghiệt duyên đó ư.

Lý Kỳ sửng sốt, thầm nhủ, duyên phận giữa ta cùng với gã hẳn xem như là nghiệt duyên a. Ngoài miệng lại cười nói:

- Sâu sắc! Lời này của Nhị Thái Tử thật sự là sâu sắc a!Nói xong lại hướng tới đám vài người tướng lĩnh cấm quân như Thuật Liệt Tốc ngoắc nói:

- Hi! Các vị dũng sĩ đã lâu không gặp.

- Hừ!

Đám người Thuật Liệt Tốc đều quay đầu đi, một chút mặt mũi cũng không cho Lý Kỳ.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Xu Mật Sứ không được trách móc, bọn họ nghe không hiểu Hán ngữ lắm, nghĩ rằng ngươi đang trêu ghẹo bọn họ.

Lý do này thật đúng là có đủ có lệ đấy. Lý Kỳ tuyệt không để ý, mặt mũi đều cóthể làm cơm ăn sao, ai có thể ăn được thịt mới là người thắng, hơn nữa, người ta ăn thua thiệt lớn như vậy, còn không thể cho người ta phát vài câu bực tức, vậy không khỏi cũng quá ngang ngược rồi. Ha hả cười nói:

- Hiểu được, hiểu được.

Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên nghiêng thân, tay chỉ về hướng một người đang cưỡi ngựa, nói:

- Vị này chính là Hãn Vương của vương triều Đông Khách Lạt Hãn.

Nguyên bản loại đàm phán như thế này Hoàng đế cực ít khi tham dự, nhưng phải biết rằng nơi này trước mắt mà nói vẫn là địa bàn của vương triều Đông Khách Lạt Hãn, ở địa bàn của mình, Hoàng đế có thể trực tiếp tham dự, hơn nữa người đàm phán của đối phương là Xu Mật Sứ Đại Tống và nhị Thái Tử Kim quốc, trừ phi Hãn Vương gã tự mình giá lâm, nếu không phái ai tới thì địa vị đều thấp hơn một bậc, nhưvậy chưa đàm gì thì đã thấp hơn nửa thanh rồi, còn đàm tiếp thế nào được, vì vậy sau khi cân nhắc mãi, Y Bặc Lạp Hân Nhị thế quyết định vẫn là tự mình đến, dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh a.

Mới vừa rồi Hoàn Nhan Tông Vọng đều xuống ngựa đến đây, duy chỉ có gã là cao cao ngồi ở trên ngựa, dù sao cũng là sự phân chia giữa Hãn Vương và thần tử, gã đương nhiên sẽ không tự hạ thân phận.

Lý Kỳ kỳ thật ra đã sớm chú ý tới Y Bặc Lạp Hân Nhị thế rồi, cũng cho gã đủ mặt mũi, dùng lễ nghi của người Đột Quyết hành lễ nói:

- Đại Tống Xu Mật Sứ Lý Kỳ gặp qua Hãn Vương.

Biểu hiện cực kỳ cung kính.Y Bặc Lạp Hân Nhị thế lúc nàymới từ trên ngựa xuống, phải cao hơn 1m8, nhìn qua so với Lý Kỳ còn cao hơn một chút, người Đột Quyết đều tương đối cao, hơn nữa vô cùng cường tráng, ước chừng hai mươi tuổi, gã thấy Lý Kỳ nho nhã lễ độ, cho gã đủ mặt mũi, trong lòng vô cùng cao hứng, ha hả nói:

- Nghe qua đại danh của Kim Đao Trù Vương, hôm nay vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền.

(Y Bặc Lạp Hân không biết Hán ngữ, nơi này giảm bớt phần phiên dịch )

Lý Kỳ khiêm tốn nói:

- Hãn Vương quá khen.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế nói:

- Các vị đường xa mà đến, ta chưa tận tình người chủ, đúng là không nên, cũng mong các vị có thể thứ lỗi.Trong mắt Hoàn Nhan Tông Vọng hiện lên một chút tán sắc, thầm nghĩ, xem ra Hãn Vương này cũng không phải bao cỏ.

Lý Kỳ làm sao nghe không ra lời nói này của gã có hàm ý khác, nhưng cũng không để ý, nói:

- Hãn Vương thật sự là khách khí, Lý Kỳ cảm thấy sợ hãi.

Y Bặc Lạp Hân Nhị thế đưa tay duỗi ra chỉ về cửa thành, nói:

- Các vị, mời vào trong.

Nghiễm nhiên một bộ khí thế chủ nhân.

Hoàn Nhan Tông Vọng khẩn trương đưa tay nói:

- Hãn Vương mời.Hai người đến lúc này, ngược lại thực có vẻ bọn họ mới là chủ nhân của Sơ Lặc, Lý Kỳ ngược lại thành người ngoài.

Một bên Dương Tái Hưng khó chịu, thấp giọng nói:

- Xu Mật Sứ, bọn họ cũng quá cuồng vọng rồi, có muốn mạt tướng cho bọn chúng một ít giáo huấn hay không.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Dương Tái Hưng, thầm nghĩ, người này thật sự là đủ dũng mãnh đấy, đối phương chính là Hoàn Nhan Tông Vọng a, trên đời dám cho gã giáo huấn chỉ sợ cũng chỉ có Hoàn Nhan A Cốt Đả đã qua đời, ngươi tính là cái rễ hành gì a! Lắc lắc đầu nói:

- Thôi đi, thôi đi, thể hiện ngoài miệng như thế này đều ở dưới đẳng cấp chơi của ta, ta hiện tại đã tiến hóa đến cảnh giới 'Bất kể là vật gì, cỏ cây trúc đá đều có thể lam kiêm', để bọn họ đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.