Buổi thi tài mỹ thực lần này của Tứ quốc yến cuối cùng lấy Lý Kỳ thắng
được mà hạ màn, nhưng trận yến hội mỹ thực lần này mọi người khó có thể
quên, trình độ này đã vượt qua lần Tứ quốc yến lần trước.
Tâm tình Tống Huy Tông lúc này thật tốt, sao có thể chỉ thưởng một cái
danh hiệu như vậy cho Lý Kỳ, tiền vàng, vải vóc đương nhiên không thể
thiếu, không chỉ có như thế mà ngay cả ba vị ngự trù còn lại cũng đã
nhận được một ít phần thưởng
Tiễn bước sứ thần về xong, Cao Cầu nhân cơ hội này đề nghị thăng chức Lý Kỳ thành Thị vệ mã đô chỉ. Đề nghị này làm Lý Kỳ vô cùng hưởng thụ,
thật sự là hắn rất muốn ngồi lên vị trí này.
Nhưng đáng tiếc, Vương Phủ đứng ra phản bác đề nghị này, lý do là tứ
quốc yến chính là tỷ thí trù nghệ cùng chính trị không quan hệ, bởi vậy
đề bạt Lý Kỳ khó tránh sẽ bị chê trách. Hắn vì thế còn nhắc lại khi Lý
Kỳ phát minh quân trang mới, hắn từng đề nghị thăng chức Lý Kỳ làm điện
soái, nhưng lại bị Lý Bang Ngạn phản đối,hắn có công trong quân chính
nhưng không thăng quan cho hắn, mà thắng được một trận đấu bếp lại thăng quan, điều này thật sự là có chút đầu đuôi lẫn lộn.
Lý Bang Ngạn cũng sợ Vương Phủ bỗng nhiên thay đổi đầu thương, đề nghị
Lý Kỳ đảm nhiệm Điện soái, vì vậy cũng chỉ làm bộ đứng ra phản đối.
Thái Kinh trên người không có chức quyền, muốn giúp Lý Kỳ cũng bất lực,
mà Cao Cầu vẫn chủ trương không nhúng tay vào chuyện của hai phái, hiện
giờ thấy hai bên lĩnh quân đều đứng ra phản đối, ông ta không chút lựa
chọn rụt trở về, kỳ thật ông ta cũng biết muốn Lý Kỳ thăng chức hy vọng
tương đương xa vời, ông ta làm như vậy không phải là muốn nhắc nhở Tống
Huy Tông, nếu ngày sau Lý Kỳ tái lập công lớn lần nữa, chỉ sợ không cần
ông ta mở miệng, Tống Huy Tông cũng có thể chủ động đề bạt Lý Kỳ.
Vô cùng đơn giản nói mấy câu liền hoàn thành một trận giao phong chính
trị, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Tống Huy Tông mặc dù cực kỳ yêu thích Lý Kỳ, nhưng hiện giờ y vẫn rất tín nhiệm Vương Phủ,
sau khi suy ngẫm liền bác bỏ đề nghị của Cao Cầu.
Lý Kỳ thấy việc thăng quan vô vọng, trong lòng ngoại trừ có chút thất
vọng nho nhỏ, còn lại cũng không có nghĩ quá nhiều, có thể thăng tất
nhiên là tốt, nếu không thể thăng mà nói cũng không có vấn đề gì, mình
cùng Cao Cầu quan hệ tốt như vậy, Lượng Hồ Du cũng không dám cùng hắn
đối nghịch, hơn nữa Hồ Du đối với chuyện luyện binh cũng không có hứng
thú, tất cả đều do hắn làm chủ
Lý Kỳ và Cao Cầu, Bạch Thì Trung, Thái Kinh xuất cung ra cửa, đều tự hồi phủ của mình.
- Phó soái, có đem Kim Đao không, cho ta mượn nhìn một cái.
Mã Kiều ha hả nói.
Lý Kỳ lấy ra Kim Đao đưa tới, nói:
- Đừng làm hỏng đấy, bằng không sẽ không đáng giá nữa.
- Ta đây hiểu mà.
Mã Kiều tiếp nhận Kim Đao, cẩn thận nhìn một phen, chậc chậc nói:
- Kim Đao này thật sự là đẹp, cũng không biết tốn hết bao nhiêu tiền.
Ngô Tiểu Lục kiêu ngạo nói:
Đó là đương nhiên, Hoàng thượng ban cho nhất định là tốt nhất.
Lý Kỳ cười nói:
- Mã Kiều, ngươi sẽ không định đưa Kim Đao cho sư muội của ngươi chứ?
Mã Kiều thấy đã bị Lý Kỳ nhìn thấu, cười hai tiếng, không trả lời, đem
Kim Đao trả lại cho hắn, mỗi khi y thấy thứ tốt, người đầu tiên nghĩ đến đúng là Lỗ Mỹ Mỹ, đây đã trở thành một loại bản năng, cũng giống như hô hấp, nhưng y cũng biết điều này đối với y mà nói không thể nghi ngờ là
một hy vọng xa vời, đừng nói Kim Đao, mà ngay cả một con dao làm bếp
thượng đẳng, y cũng không tặng nổi...
Tuy rằng Lý Kỳ rất chán ghét cái tính Mã Kiều động một chút lại nhắc đến Lỗ Mỹ Mỹ, nhưng đây cũng là điều hắn thưởng thức nhất ở Mã Kiều, so với Mã Kiều, hắn thật sự là xấu hổ vô cùng
- Đi thôi.
Lý Kỳ và hai đồ đệ lên xe ngựa, thừa lúc đêm tối đi về hướng Tần phủ. Ba thầy trò Lý Kỳ đều mệt mỏi thật sự, vừa mới chạy ra khỏi phạm vi hoàng
cung, cả ba người đều ngã trái ngã phải nằm ngáy o..o... từng tiếng
ngáy từ bên trong xe truyền ra.
Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe được Xuyyyyyy một tiếng, loảng xoảng vài cái, xe ngựa ngừng lại.
“Mẹ kiếp! Vì sao không lắp trang bị giảm xóc vậy.”
Do quán tính tồn tại, đầu Lý Kỳ lập tức đập lên ván gỗ, làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, mắng to một câu, lại càu nhàu nói:
- Nhanh như vậy đã đến rồi sao?
Bên ngoài vọng ra thanh âm của Mã Kiều, nói:
- Phó soái, là có người tìm ngươi.
- Ai?
Lý Kỳ day day cái trán.
- Quan yến sử, là ta, Viên Hồng.
Là nhị hóa ngu ngốc? Lý Kỳ lập tức tỉnh táo lại, trong mắt hiện lên một
chút hào quang vui sướng, đi nhanh lên xuống xe đi, chắp tay nói:
- Hóa ra là Viên dịch quan, xin chào, xin chào.
- Không dám, không dám.
Viên Hồng chắp tay đáp lễ, hiện giờ y cũng không dám đối đãi Lý Kỳ như dĩ vãng rồi, cười nói:
- Quan yến sử, chủ nhân nhà ta muốn mời ngươi ghé qua.
- Hả? Không biết Hột Thạch Liệt tiên sinh đang ở nơi nào?
- Đang ở bên trong xe ngựa phía trước.
Viên Hồng vươn tay phía trước, mời nói.
- Vậy làm phiền Viên dịch tướng dẫn đường.
- Trong này, mời, mời!
- Mã Kiều, ngươi đi theo ta, Lục tử, Đại Trụ, các đệ ở trong này trông xe ngựa.
- Ah. Lý ca, huynh đi sớm về sớm nha.
Hai người đi theo Viên Hồng một lát thì thấy một chiếc xe ngựa nào đó đỗ bên đường cái, bên trong hiện ra ánh nến nhàn nhạt, bốn phía đều có bốn đạo bóng đen thủ hộ, gió lạnh lạnh thấu xương nhưng vẫn lù lù bất động.
Viên dịch quan đứng ở bên cạnh xe ngựa, cung kính nói:
- Chủ nhân, Quan Yến sử đã đến.
- Quan yến sử, mau mau mời lên.
Lý Kỳ và Viên Hồng lần lượt vào bên trong xe ngựa. Hột Thạch Liệt Bột Hách thấy Lý Kỳ vào thì chắp tay cười nói:
- Chúc mừng Quan yến sử vinh dự nhận được Kim Đao Trù Vương, thực xứng
danh nha, trù nghệ của Quan yến sử ngài thật sự là làm ta mở rộng tầm
mắt.
Lời này nói cũng đã tố giác nước Kim lần này tới tham gia Tứ quốc yến
mang tính chính trị hơn so với so tài thắng thua, nước Kim quốc mới kiến quốc không lâu, y tìm cơ hội tỏ vẻ sự hiện hữu của mình với các nước
láng giềng xung quanh.
- Ồ, Hột Thạch Liệt tiên sinh quá khen, đây cũng chỉ là một ít hư danh thôi.
Lý Kỳ không chút khách khí ngồi đối diện Hột Thạch Liệt Bột Hách, cười hì hì nói:
- Hột Thạch Liệt tiên sinh thật sự thật là có nhã hứng nha, đã nửa đêm còn ở nơi này thưởng thức phong cảnh Biện Kinh.
Hột Thạch Liệt Bột Hách liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên
ngoài tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, cười khổ một tiếng nói:
- Quan yến sử nói đùa, ta một thân một mình, làm sao thưởng thức phong cảnh được.
Lý Kỳ cười nói:
- Vậy Hột Thạch Liệt tiên sinh không phải là đang đợi tại hạ chứ?
“Người này thật sự là thích giả bộ bộ hồ đồ, nếu ta không chờ ngươi,
lạnh như thế này, lại là hơn nửa đêm đấy, thật là ta ăn no rỗi việc à.”
Hột Thạch Liệt Bột Hách không muốn vòng vo đau đầu với Lý Kỳ, thẳng thắn nói:
- Quan yến sử nói không sai, ta chính là đang đợi ngươi.
Lý Kỳ tỏ vẻ hiếu kỳ nói:
- Hả? Không biết Hột Thạch Liệt tiên sinh tìm ta có việc gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói:
- Quan yến sử còn nhớ rõ hay không, lần trước ở Vương tướng phủ, ngươi từng đề cập với ta chuyện chúng ta hợp tác mở tửu lâu đó.
- Đương nhiên nhớ rõ, tuy nhiên Hột Thạch Liệt tiên sinh nói phải suy xét mà.
Hột Thạch Liệt Bột Hách khẽ mỉm cười, nói:
- Lúc đó ta còn đang do dự, nhưng nay đã chứng kiến trù nghệ của Quan
yến sử, ta thật sự là nghĩ không ra lý do gì để cự tuyệt nữa.
Mắt Lý Kỳ chợt lóe tinh quang, cười nói:
- Vậy thật sự là quá tốt, ta đối với quyết định anh minh của Hột Thạch
Liệt tiên sinh, ngoại trừ nói tiếng chúc mừng ra thì thật sự không biết
nói gì nữa. Chúc mừng.
“Ngươi đây là đang khen ta, hay là khen chính ngươi đấy.”
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha ha một hồi, mới nói:
- Không biết quan yến sử tính toán hợp tác như thế nào?
“Đủ sảng khoái, ta thích.”
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Rất đơn giản, ngươi làm tổng đại lý nước Kim cho Túy Tiên Cư chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi bồi dưỡng nhân tài, dạy các ngươi kỹ thuật, và
bán ra nguyên vật liệu cho các ngươi, giá cả thì chúng ta sẽ căn cứ các
ngươi tình hình hoạt động của nước Kim, hơn nữa trừ ngươi ra, chúng ta
tuyệt sẽ không bán những nguyên vật liệu đã nhập vào nước Kim cho quốc
gia khác. Đương nhiên, ngươi cũng không cần phải giống như các đại lí
khác là treo bảng hiệu Túy Tiên Cư chúng ta lên. Cụ thể phương án hợp
tác, ta đã nghĩ rất tốt rồi, đúng rồi, ngươi chờ một lát.
Nói xong hắn ở trên người lục lọi một chút, bỗng nhiên ha hả cười nói:
- May mắn còn để ở trên người.
Nói xong, hắn lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa ra, nói:
- Đây chỉ là phương án bước đầu, mời ngươi trước tiên xem qua đã, nếu có gì không hài lòng, chúng ta còn có thể bàn bạc một chút.
Hột Thạch Liệt Bột Hách sửng sốt, nói:
- Chẳng lẽ ngươi dự đoán được ta nhất định sẽ đáp ứng với ngươi?
Lý Kỳ cười, nói:
- Giống như vừa rồi ngươi đã nói, ta cũng thật sự không thể nghĩ ngươi có lý do cự tuyệt ta.
Hột Thạch Liệt Bột Hách thấy vẻ tự tin của Lý Kỳ, cười ha hả, nói:
- Thú vị, thú vị, Quan yến khiến quả nhiên là không giống bình thường,
tốt, phương này án ta sẽ xem kỹ đấy, ngày mai sẽ trả lời ngươi.
- Thật ra ngươi không cần gấp như vậy đâu.
- Quan yến sử có điều không biết, qua ba ngày nữa thì ta phải quay về
rồi, tuy nhiên đến lúc đó ta sẽ phái người đến thương lượng cùng các
ngươi. Nhưng trước tiên, ta muốn cùng Quan yến sử làm một cuộc làm ăn.
“Khó trách ngươi vội vã như vậy, hóa ra là phải cút về rồi.”
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Làm ăn gì vậy?
- Là như này, ta muốn trước tiên mua chút hỏa tửu của Túy Tiên Cư các ngươi về.
Điều này thật sự là quá tốt, ta còn đang lo rượu mạnh này bán không được rồi.
Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói:
-Ta còn trở về thương lượng với đông chủ một chút, tuy nhiên hẳn là
không có vấn đề gì, nhưng số lượng ta còn phải đi xem xét lại, tuy nhiên ngươi yên tâm, dựa vào quan hệ thân thiết giữa chúng ta, bất kể ngươi
mua bao nhiêu, ta nhất định sẽ chiết khấu bảy mươi phần trăm đấy, mặt
khác còn tặng ngươi một ít rượu Thiên hạ vô song nữa.
Hột Thạch Liệt Bột Hách chắp tay nói:
- Vậy Hột Thạch Liệt cám ơn trước rồi.
“Là ta hẳn là cảm ơn ngươi mới là đúng, người nước Kim các nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, yêu cầu Đại Tống chúng ta hàng năm cống tiến, ta
không mò số tiền này về, chẳng phải ta đã làm ... thất vọng thân phận
đóng thuế của ta sao.”
Lý Kỳ cười nói:
- Đều là nên thế, thật sự là đông chủ chúng ta yêu tài như sinh mạng,
bằng không chút rượu tiền đó, ta tặng cho ngươi cũng không sao.
Hột Thạch Liệt Bột Hách biết rõ Lý Kỳ là một đại gian thương, sao sẽ tin tưởng lời của hắn, nhưng cũng không hề vạch trần hắn, chỉ cười mà không nói.
Hai người lại thương lượng chuyện hợp tác trong chốc lát, Lý Kỳ liền cáo từ.
Trở lại Tần phủ, còn chưa kịp đi vào cửa, đã nghe tiếng Trần đại nương reo lên:
- Phu nhân, Lý sư phó đã trở lại, Lý sư phó đã trở lại.
Bên trong lập tức vọng đến những tiếng bước chân hỗn độn.
Chỉ thấy Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh, Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô đều ra đón.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Ơ, mọi người đều ở đây à.
- Lý đại ca, chúc mừng ngươi.
- Kim Đao Trù Vương, hì hì, cái tên này thật là dễ nghe, đại ca, Kim Đao của ngươi đâu? Mau đem ra để cho chúng ta xem một cái nào.
Đối mặt với những lời chúc mừng của mọi người, Lý Kỳ vô cùng bất ngờ, nói:
- Sao các người lại biết vậy?
Tần phu nhân cười nói:
- Mới vừa rồi phụ thân đã phái người đến mang tin tức nói cho chúng ta biết rồi. Đi vào rồi nói sau.
Lão hóa này thật là!
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, sau đó cùng mọi người đi vào.
Đi vào trong phòng, còn chưa chờ Lý Kỳ mở miệng, Ngô Tiểu Lục liền xung
phong đứng dậy nhận việc kể lại tỉ mỉ cuộc thi nấu ăn Tứ quốc yến cho
mọi người nghe một lần, khi mọi người nhập nghe đến đoạn Lý Kỳ thủ bị
thương thì không khỏi đều lộ vẻ mặt lo lắng, sau lại lại nghe đến món ăn Nhật nguyệt tranh nhau phát sáng, khí thế thâu tóm sơn hà của Lý Kỳ đại phóng tia sáng kỳ dị thì ai nấy cũng đều vô cùng hưng phấn, cười không
ngừng, hết sức vui vẻ.
Lý Kỳ cũng cười lắc đầu, có lẽ so với việc thắng tại Tứ quốc yến, và
cuộc làm ăn lớn mới vừa rồi nhận được kia thì sự ấm áp này mới là điều
hắn rất muốn nhất.
************
Tướng Quốc Tự.
Long Giang mang theo vẻ mặt u ám vừa tới cửa hông Tướng Quốc Tự, bỗng nhiên một người con gái đối diện đi đến, hỏi:
- Như thế nào rồi?
Trong giọng nói lộ ra một vẻ khẩn trương.
Long Giang liếc mắt nàng, thở dài một tiếng, nói:
- Cô thắng... ta thua.