Hai người Lý Kỳ, Thái Du tuy dùng một tư thái vô cùng phong cách để kéo màn, nhưng nói cho cùng thì cũng là quét đường mà thôi, mất mặt là chuyện không thể tránh khỏi. Dân chúng thấy hai vị cá sấu lớn này đến cả quét đường mà cũng muốn tỷ thí một phen, thật sự là được mở rộng tầm mắt, mồ hôi lạnh túa ra!
Nhưng Thái Du, Lý Kỳ không quan tâm người khác nghĩ gì, quét đến phong sinh thủy khởi, hình như rất vui vẻ nữa.
Về mặt quét tuy rằng Thái Du có tiến bộ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lý Kỳ. Sau khi Lý Kỳ hoàn toàn chiến thắng Thái Du bằng ưu thế tuyệt đối thì thở phào một hơi, cười nói với Thái Du:
- Anh Quốc công không không không, suýt chút quên mất, ngài đã không còn là Anh Quốc công rồi, Xu Mật Sứ, tại hạ đi trước đây, ngài từ từ quét, ha ha, tiếp tục,tiếp tục.
Tiểu tử này nhất định là cố ý. Lý Kỳ nói câu đó không nghi ngờ gì chính là xát muối vào vết thương của Thái Du mà, gã đảo mắt, giơ tay lên nói:
- Chậm đã.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Ngài còn việc gì nữa?
Thái Du khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi chưa thể đi.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Xu Mật Sứ, ngài không phải muốn quỵt nợ chứ. Ban đầu chúng ta đã nói rõ,mỗi người quét một bên, bây giờ ta đã quét xong rồi, sao lại không thể đi. Không ngờ ngài đường đường là Xu Mật Sứ mà ngay cả chút tiện nghi nhỏ nhoi đó mà cũng không bỏ qua, thật là thất kính, thất kính mà!
Thái Du cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu tử ngươi bớt khích ta đi, ta còn chưa đến mức chiếm chút tiện nghi đó của ngươi. Có điều, đây chỉ là ước định giữa hai chúng ta, Hoàng thượng bảo hai chúng ta cùng quét, ta còn chưa quét xong thì nhiệm vụ này còn chưa hoàn thành, nếu bây giờ ngươi đi thì chính là cãi lại Hoàng mệnh.
- Ngươi
Lý Kỳ hung hăng trợn mắt nhìn thằng nhãi kia, giận dữ mắng:
- Ngươi độc ác, ta đợi.- Ta chỉ muốn tốt cho ngươi nha!
Thái Du gỡ hòa thành công cười ha ha, lại từ từ mà quét tiếp.
A nha! Ta thật sự là giết một ngàn quân địch, nhưng mình cũng tổn hại tám trăm mà! Lý Kỳ lau mồ hôi, ngửa mặt thở dài.
Vừa bắt đầu Tống Huy Tông đã nghiêm trị cả hai vị sủng thần bên cạnh mình, việc này làm cho những đại thần còn lại bắt đầu đứng ngồi không yên, khó ăn khó ngủ, bởi vì có trời mới biết ngày mai sẽ đến lượt ai.Sự thật chứng minh sự lo lắng của bọn họ cũng không phải là lo lắng không đâu. Tờ “Nhật báo Chuối Tiêu” hoàn toàn không vì thế mà ngừng lại. Liên tục mấy ngày tiếp theo, những tin tức có tính oanh tạc cứ dồn dập không ngừng, sóng sau cao hơn sóng trước, giống như con mãnh thú hồng thủy quét qua Đông Kinh vậy, mà đối tượng là tất cả đại thần trong triều, hoặc là người nhà của họ.
Triều Tống đã từng phồn vinh dưới sự quản chế của Tống Huy Tông từ lâu đã vô cùng hủ bại rồi. Tham ô hối lộ là chuyện như cơm bữa, dù sao thì triều đại nào trước khi diệt vong cũng đều kinh người như vậy thôi, nhưng cũng chính vì như vậy, Nhật báo Chuối Tiêu mới có lý do để sinh ra.
Bởi vì loại hủ bại này đã xâm nhập vào cốt tủy của Đại Tống, vì vậy, Lý Kỳ chỉ có xuất kích mạnh mẽ, tái lập loại thể thống này, bằng không, căn bản là ngăn cản không được.Đối với sự xuất hiện của Nhật báo Chuối Tiêu, những Ngôn quan kia không nghi ngờ gì chính là những người vui vẻ nhất. Mấy ngày nay bọn họ phấn khích vui mừng, không phải buộc tội cái này thì lại buộc tội cái kia.
Có điều, có một câu nói rất là đúng, những gì mình không muốn thì đừng đẩy cho người ta.
Trong lúc đám Ngôn quan đang đắm chìm trong niềm phấn khích tựa biển, thì một làn sóng lại đánh thẳng vào đám Ngôn quan này. Lần này thì nguy rồi, những đại thần ngày thường chịu đủ mọi cực khổ mà bọn Ngôn quan gây ra bắt đầu điên cuồng công kích Ngự Sử Đài. Tuy Tưởng Đạo Ngôn không nằm trong nhóm này, nhưng cũng sứt đầu mẻ trán, bởi vì trước kia khi ông ta buộc tội những đại thần đó đều có chứng cứ rõ ràng, không hề lưu tình nha. Lần này thì hay rồi, những đại thần đó cũng không cần tự mình phải suy nghĩ lý do nữa, cứ trực tiếp dùng lời của Tưởng ĐạoNgôn mà công kích Ngôn quan, chỉ trong một ngày mà Ngự Sử Đài đã hao binh tổn tướng rồi.
Không chỉ như vậy, những đại thần kia cũng bắt đầu công kích lẫn nhau, hôm nay ngươi bỏ đá xuống giếng với người bên ta, đợi khi người của bên ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ đáp lại mười lần.
Những đại thần này cãi vã với nhau không ngớt là điều mà Tống Huy Tông hi vọng nhìn thấy nhất. Tất cả đều tiến hành theo dự tính trước kia, trong lòng cũng thầm khâm phục Lý Kỳ, thủ đoạn chỉnh người của tiểu tử này thật lợi hại mà!
Liên tục mấy ngày, Tống Huy Tông đại phát thần uy trong đại điện, gần như mỗi ngày đều có quan viên bị nghi tham ô mà phải về hưu. Ngoài ra, còn có rất nhiều người bởi vì sinh hoạt xa hoa mà tạm thời bị cắt chức điều tra. Bây giờ đã không phảilà người người bất an nữa, mà là ai ai cũng run sợ trong lòng, thấp thỏm bất an, mỗi ngày có thể bình yên vô sự về nhà, bọn họ đều thắp một nén nhang rồi.
Lớn là đại quan tam, tứ phẩm, nhỏ là Văn lại, Áp ti, Nhật báo Chuối Tiêu nói đơn giản chính là quả pháo nổ đầy đất nha. Bây giờ thì đám người Thái Kinh cũng hiểu rõ, Nhật báo Chuối Tiêu này căn bản không phải nhằm vào một người, một phe nào đó, nhưng nếu nói Nhật báo Chuối Tiêu chỉ nhìn việc không nhìn người thì cũng không đúng, bởi vì những người này đều do Lý Kỳ chọn ra từ trong đám tư liệu kia, người mà hắn chọn đương nhiên tiêu chuẩn đầu tiên là người mà lúc trước đã buộc tội người của hắn. Tuy nói là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng đáng tiếc hắn không phải là quân tử, báo thù đương nhiên là phải mau chóng, chỉ theo đuổi một chữ thôi, sướng!
Chỉ gần mười ngày mà đã có ba mươi quan viên lớn nhỏ xuống ngựa, dường nhưliên quan đến các bộ phận. Mấu chốt là trận phong ba này tới quá mức đột ngột, căn bản không hề có dấu hiệu gì, hơn nữa hoàn toàn không phải là mua bán chụp giựt, mà lại có tính liên tục, vì vậy, đa số mọi người còn chưa kịp hiểu rõ có chuyện gì thì đã đánh mất mũ ô sa rồi. Có điều, bởi vì triều Tống không giết đại thần, cho nên nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cắt chức điều tra, xử phạt khoản tiền nhất định, quan trọng là Tống Huy Tông hoàn toàn không phải muốn trừng trị tham quan, cũng không quyết tâm xướng liêm chống tham, ông ta chỉ muốn trút giận trong lòng mình thôi.
Ngoài ra, trong đám đại thần cơ cấu của triều đình, ngoài Lý Kỳ, Thái Du nhận sự trừng phạt thích đáng ra, thì đám người giống Thái Kinh, Cao Cầu lại không chịu thiệt hại gì, Lý Kỳ không dám đụng đến bọn họ, đây là một nguyên nhân. Tống Huy Tông cũng không khai đao với bọn họ cũng là một nguyên nhân. Nhưng quan trọng nhất là bởi vì bằng chứng mà những chó săn kia thu thập được đều trong nửa năm gần đây, sau khi Thái Kinh tiếp nhận kiến nghị của Lý Kỳ thì hoàn toàn không thamto tham lớn như trước kia nữa, mà Cao Cầu lại chuyển trọng tâm vào việc buôn bán, cũng không có tâm tư muốn làm những việc này.
Có thể nói như vậy, những quan viên bị về hưu đều là những người trong nửa năm gần đây làm ra không ít động tác. Chuyện này cũng chỉ có thể trách bọn họ vận khí không tốt, tham lúc nào không tham lại đi tham ngay lúc đó.
Trong triều loạn thành một đống, ai ai cũng lo lắng, nhưng trong dân gian lại vui mừng vô cùng, đều vỗ tay bảo hay, đặc biệt là những dân chúng chịu sự bóc lột của những tham quan kia. Hiện tại Nhật báo Chuối Tiêu đấu tranh cho bọn họ, bọn họ cũng không e dè cái gì cả, bất kể là ở trong nhà mình, hay là ở tửu lâu, bọn họ đều dám lớn tiếng đàm luận đợt xướng liêm chống tham lần này của triều đình, chửi bới ầm ĩ những tham quan này.Điều làm người ta buồn cười chính là Tống Huy Tông vì tư thù cá nhân của mình mà trừng trị thần tử của mình, lại chiếm được sự ủng hộ chưa từng có của dân chúng. Hơn trăm Thái học sinh của Thái Học Viện còn viết những áng văn ca tụng hành động lần này của Tống Huy Tông, liên danh thượng tấu lên Tống Huy Tông, điều này làm cho Tống Huy Tông vui mừng không thôi. Không chỉ như vậy, việc này trong một chừng mực nào đó cũng làm suy yếu hiện tượng quan lại vô dụng, thuận tiện còn tiết kiệm một số bổng lộc cho triều đình nữa.
Sáng sớm một ngày nọ, trước cửa Đông Hoa.
- ỪmXu Mật Sứ, mứt quả này của ngài thật không tệ nha! Là mật chế à!
- Này này này, ta nói ngươi cũng thật vô lại nha, ta có mời ngươi ăn sao, ngươi đây gọi là ăn cướp đó.Thái Du ngồi trên ghế dựa, buồn bực nhìn Lý Kỳ một bên, cau mày nói.
Gã sống an nhàn sung sướng đã quen rồi, thuộc loại không ai hầu hạ liền không thoải mái. Cho nên, dù là quét đường, gã cũng tiền hô hậu ủng, ghế dựa, trà, điểm tâm, mứt quả đều đầy đủ cả!
Đây là lao động cải tạo sao, rõ ràng là hưởng thụ mà!
Lý Kỳ lại xem như không có gì, lại nhón lấy mứt quả trên bàn ném vào miệng, cười ha ha nói:
- Xu Mật Sứ, xem câu này của ngài kìa. Chúng ta nói sao thì cũng là đồng bệnh tương liên nha, phải chăm sóc lẫn nhau mới đúng chứ.
Nói xong hắn lại vẫy tay với Thái Uy đứng sau Thái Du nói:
- Tiểu Uy, châm chén trà cho bản quan, khát chết ta.Tiểu Uy? Thái Uy toát đầy mồ hôi lạnh, nhìn Thái Du.
Thái Du sắp điên rồi, nhưng gặp được kẻ vô sỉ như Lý Kỳ, gã cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ vung tay, để tránh cho Lý Kỳ dông dài, bây giờ gã nghe thấy tiếng của Lý Kỳ thì đau đầu không thôi.
Thái Uy lúc này mới châm trà cho Lý Kỳ. Lý Kỳ uống một ngụm, hô to một tiếng:
- Thích.
Lại gọi một binh lính xách một cái ghế dựa tới, ngồi bên cạnh bàn, nếu người ngoài không biết, còn cho rằng đây là một đôi bạn tốt vong niên.
Thái Du ghét bỏ khinh bỉ liếc Lý Kỳ một cái, khẽ hừ, ánh mắt nhìn vào những “người quét rác” đang cầm chổi quét đằng xa, cau mày nói:- Đây là những ai vậy, quét mà cũng chậm như vậy.
Giọng điệu mang theo vẻ lo lắng.
Toát mồ hôi! Trước kia ngươi cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu đâu. Lý Kỳ cười nói:
- Ai nói không phải chứ, còn liên lụy hai chúng ta phải chờ bọn họ, thật là buồn cười mà.
Hóa ra mấy ngày nay tội của những quan viên bị Nhật báo Chuối Tiêu vạch trần khá nhẹ, Tống Huy Tông dứt khoát bảo bọn họ đi quét đường. Người quét đường nhiều, đương nhiên phải chia khu vực lần nữa, có điều Lý Kỳ và Thái Du cũng không ỷ vào chức quan của mình mà ức hiếp bọn họ. Phạm vi quét của mỗi người đều tương đương nhau, nhưng Thái Du và Lý Kỳ là người cũ, đã được rèn luyện từ sớm, chỉ một lát là quét xong. Nhưng những đại thần vừa tới kia khi nào thì đã từng quétđường chứ, cả nửa ngày cũng không biết cầm chổi như thế nào nữa, cuối cùng phải thỉnh giáo Lý Kỳ, Thái Du mới biết được bí quyết trong đó, nhưng tốc độ thật khiến người ta sốt ruột nha!
Bọn họ chưa quét xong thì Lý Kỳ và Thái Du không thể đi nha, chỉ có thể ngồi bên cạnh chờ thôi!
Thái Du tức giận liếc sang Lý Kỳ, đột nhiên đảo mắt, nói:
- Lúc nãy ngươi nói cũng không sai, hai chúng ta đồng bệnh tương liên, cho nên, chúng ta đổi thành cùng chung kẻ thù, ngươi thấy sao?
Giỏi lắm, cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra rồi nha! Lý Kỳ gật đầu, nói:
- Anh Quốc công có phải muốn tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau Nhật báo Chuối Tiêu không?Thái Du nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?
- Muốn, đương nhiên muốn.
Lý Kỳ nói:
- Hơn nữa, đây còn là nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho ta, sao ta dám chậm trễ chứ. Chỉ là người đó giảo hoạt vô cùng, tạm thời còn chưa tra ra đầu mối gì, ngài có diệu kế gì không?
Thái Du cau mày nói:
- Ngươi nói không sai, ta cũng phái không ít ngươi điều tra, nhưng người này cực kỳ giảo hoạt, thời gian và địa điểm phát báo mỗi ngày đều khác nhau, hơn nữa, bọn họ không cần lợi, cũng chẳng cần danh, thật khiến người ta đau đầu mà.Lý Kỳ ha ha nói:
- Xu Mật Sứ, đừng sốt ruột, lên núi nhiều cuối cùng sẽ gặp hổ, bây giờ ta cũng không sốt ruột lắm.
Thái Du nói:
- Nói vậy là sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Dù sao chuyện của ta cũng bị vạch trần rồi, cũng đã bị trừng phạt, ta còn sợ gì chứ. Bọn họ sẽ không hướng về phía ta nữa, nhiều người đến quét đường, trong lòng ta cũng cân bằng được rồi.
Thái Du gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý, hiện tại ta thấy bọn họ quét đường, trong lòng đích xác làdễ chịu một chút.
Gã vừa dứt lời thì một vị nam nhân của quan phủ Xu Mật Viện đột nhiên vội vàng đi tới.
Thái Du nhìn người đi tới, kinh ngạc nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Người nọ đầu tiên là liếc Lý Kỳ bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi.
Sắc mặt Thái Du căng thẳng, hiện tại gã không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào được, vội nói:
- Xảy ra chuyện gì?Người nọ ghé vào tai gã nói nhỏ mấy câu.
Sau khi Thái Du nghe xong bỗng nhiên đứng dậy, hoảng sợ nhìn người kia nói:
- Chuyện nàychuyện này là thật?
Người nọ lấy một tờ báo trong lòng đưa qua nói:
- Mời đại nhân xem.
Thái Du vội vàng nhìn qua, chỉ thấy đồng tử của gã dần dần giãn rộng, hai tay cũng bắt đầu run rẩy.
- À? Nhật báo Chuối Tiêu lại có tin mới, để ta xem hôm nay tới phiên ai xui xẻo?
Lý Kỳ đột nhiên thăm dò hiếu kỳ nhìn qua. Thái Du khẽ sững người, vội vànggấp báo lại, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Kỳ dang hai tay ra, cười hì hì nói:
- Ta chỉ muốn xem mà thôi, ngài cần gì phải hung dữ vậy. Cho dù ngài không cho ta xem, sau khi ta trở về dĩ nhiên cũng có thể xem được.
- Đáng ghét.
Hai tay Thái Du cầm tờ báo kia run rẩy rắc rắc, đột nhiên xoay người nói:
- Đi.
Nói xong, gã liền bước nhanh ra ngoài.
Lý Kỳ vội nói:- Này này này! Còn chưa quét đường xong mà.
Thái Du căn bản không để ý đến hắn, ngược lại càng đi càng nhanh.
Lý Kỳ nhìn bóng lưng đã xa của Thái Du, khóe miệng lộ ra nụ cười ác ý, lắc đầu nói:
- Cũng tốt, cũng tốt, những mứt quả này bây giờ toàn bộ thuộc về ta. Ha ha!