Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2010: Chương 2010: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén




Không phải chứ, vừa mới làm lành xong lại phải đón giông tố kéo đến, ông trời ơi, phiền ông từ sau có sắp đặt cái màn này thì tìm lấy kẻ nào da mặt đủ dày…Lý Kỳ liên tục lau mồ hôi, gượng cười nói:

- Ta cũng không biết điều này có làm cho muội giận không, nhưng Thất nương à, muội cũng biết đấy, phu quân của muội là một nam nhân vô cùng vô cùng xuất sắc.

Bạch Thiển Dạ bặm môi, vẻ mặt ghen tuông nói:

- Muội không chỉ biết chuyện này, muội còn biết mấy nữ nhân tầm thường chúng ta làm sao mà xứng với huynh một nam nhân vô cùng vô cùng xuất sắc, cho nên chỉ có thể dùng số lượng mà bù vào.

Trong lúc nói, một bàn tay nhỏ nhắn của nàng đã lén lút đặt lên hông Lý Kỳ.

Lý Kỳ hoàn toàn không hay biết chuyện, còn cười ha ha, cực vô sỉ nói:

- Muội thật vui tính quá, nhưng về mặt lý luận nói như vậy cũng không sai, a---, buông tay, Thất nương, ta sai rồi, mau buông tay, đau mà!

Bạch Thiển Dạ trông thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn, hừ một tiếng, buông tay, tựa đầu sang một bên, thật ra nàng không dùng nhiều lực, chỉ có điều Lý Kỳ đã quen với kiểu la hét khoa trương.

Thôi đi, còn chối không được nữa thì mới nhận. Đằng nào nàng cũng thông minh như vậy e là chẳng giấu được bao lâu. Lý Kỳ nịnh nọt nói:

- Phu nhân đại nhân, tiểu phu có mấy chuyện muốn bẩm báo với người.

Tiểu phu? Khóe miệng Bạch Thiển Dạ khẽ động, bíu môi nói:

- Huynh nói đến Vương tỷ tỷ phải không, ta sớm đã biết Vương tỷ tỷ không thoát được khỏi tay huynh.

Lý Kỳ vội nói:

- Điều này muội sai rồi, kỳ thật ta và phu nhân trước đó là vô cùng trong sạch, còn về việc sau này có trong sạch hay không, thì--- điều này để sau này hẵng nói đi, chúng ta nói chuyện bây giờ trước đã.

Khóe miệng Bạch Thiển Dạ nhếch cao hơn, nói:

- Ý huynh là chuyện của cô công chúa kia à.

- Muội cũng biết rồi à.

- Lý Kỳ gãi đầu, cười khan hai tiếng.

- Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.

- Phải, phải, phu nhân thật anh minh, thảo nào hoàng thượng cũng biết chuyện.

Lý Kỳ liên tục gật đầu, hàm ý chính là để nói với Bạch Thiển Dạ, chuyện này đã không thay đổi được nữa, bởi vì hoàng thượng cũng biết rồi, thế nhưng mồ hôi lại đổ ngày càng nhiều

Bạch Thiển Dạ liếc nhìn hắn, nhíu đôi lồng mày nói:

- Chẳng lẽ còn có nữa.

Chúc mừng nàng, đáp đúng rồi. Lý Kỳ cười khan hai tiếng, nói:

- Cái này----cái kia--- Thập nương nữa---

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói:

- Đến cả nàng ấy mà huynh cũng chinh phục được.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Tại sao vừa nhắc đến Thập Nương, mọi người đều thích dùng cái từ chinh phục này, kỳ thực Thập Nương rất đơn thuần, kể cả muốn nói chinh phục, thì cũng là nàng ấy chinh phục ta, được rồi, ta thừa nhận sự xuất sắc của ta quả có phần hơi quá rồi.

Bạch Thiển Dạ trừng mắt, nhưng nàng sẽ không ghi hận với Thập Nương, bởi vì Thập Nương là ân nhân cứu mạng phụ thân nàng, trong lòng còn nghĩ, có một vị nữ thần y ở bên cạnh hắn cũng tốt, nhưng ngoài miệng lại hừ giọng nói:

- Chuyến này huynh thu hoạch được nhiều quá nhỉ!

Lý Kỳ gãi gãi đầu:

- Có chút xíu thôi. Kỳ thật---

Bạch Thiển Dạ liếc mắt nhìn hắn, lóe lên một tia lạnh lùng, nói:

- Không phải là vẫn còn chứ.

Móng tay thon dài trắng nõn đã lộ ra sự hung dữ.

Lý Kỳ đỏ bừng mặt, ngại ngùng nói:

- Muội đừng nói vậy được không, ta sẽ xấu hổ.

Quả nhiên vẫn còn, Bạch Thiển Dạ nổi trận lôi đình, nói:

- Huynh còn biết xấu hổ à, huynh đi đánh giặc hay là đi xem mặt vậy hả? Huynh cái tên này---, nói đi, còn có ai?

Lý Kỳ hết cách, Thất nương là người đứng đầu hậu cung, nhất định phải thành khẩn nhận sai, nói:

- Là Lý---

Không đợi Lý Kỳ nói hết câu, Bạch Thiển Dạ đã hét lớn:

- Lý tỷ tỷ ? huynh đến cả Lý tỷ tỷ cũng----

Lý Kỳ vội ngắt lời nàng, nói:

- Muội nghĩ đến tận đâu rồi, quan hệ của ta và Thanh Chiếu tỷ tỷ là vô cùng thuần khiết, làm sao mà có thể, tuy nhiên nàng gọi là Lý tỷ tỷ cũng không sai.

Không phải Lý Thanh Chiếu? Bạch Thiển Dạ chớp chớp mắt, kinh ngạc tái nhợt nói:

- Chẳng lẽ là cô ấy?

Lý Kỳ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào Bạch Thiển Dạ.

- Điên rồi, điên rồi, huynh---.

Bạch Thiển Dạ giận đến mức sắp phát tiết lên, nói:

- Huynh điên rồi à, đến cả cô ấy cũng---huynh----huynh thật làm muội tức chết mất.

Lý Kỳ nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói:

- Đừng nóng giận mà.

- Đừng chạm vào muội.

Bạch Thiển Dạ hất tay, giằng tay khỏi tay hắn.

Lý Kỳ gãi gãi đầu, khó xử nói:

- Thực ra có một chuyện ta vẫn chưa nói cho muội hay, lúc trước ở Vương phủ ta từng nghĩ đến việc lợi dụng Sư Sư để làm hại mình, may mà Trúc Hinh lâm trận phản chiến, ta mới tránh được một kiếp nạn, nhưng nha đầu Trúc Hinh kia lại quá giảo hoạt, nàng cũng biết uy lực của Chiến Thanh Kiều người thường không thể chống đỡ được, đừng nói là nữ nhân, phía trước là một con heo nái cũng nào có ngại gì---cái này thì có chút ghê tởm, nói tóm lại, chính là ta và Sư Sư sớm đã---

Nói xong, hắn lại đem chuyện đêm đó tường thuật lại một cách vô cùng đơn giản.

Bạch Thiển Dạ cau mày nói:

- Còn có chuyện như vậy, tại sao lúc trước huynh không nói cho muội biết.

Lý Kỳ đáp:

- Chuyện này liên lụy đến Sư Sư, ta đã bằng lòng với nàng ấy không nói với ai, coi như chưa từng xảy ra, ta không thể nói mà không giữ lời, nhưng bây giờ, nàng là chủ trong nhà, nhất định phải báo cáo với nàng. Nhưng mà may mắn là, ha ha, lúc ấy hoàng thượng cũng nhúng tay vào, hơn nữa là do người một tay tác thành, ta chẳng qua chỉ tuân theo lệnh vua, cho nên không thể có phiền phức gì, nếu như việc này lọt ra ngoài, hoàng thượng cũng không còn mặt mũi nào, hơn thế khi kế hoạch còn chưa thành công, ta cũng sẽ không để bị bại lộ, nàng an tâm, đây là người cuối cùng rồi, tuyệt đối không còn ai nữa.

Bạch Thiển Dạ giận dữ nói:

- Huynh còn muốn bao nhiêu nữa? Xem ra lúc trước muội quá dung túng huynh rồi, thế cho nên bây giờ huynh vốn không có để tâm đến chúng ta, ta nói bao nhiêu nữ nhân như vậy , huynh có yêu được hết không.

Lý Kỳ vội nói:

- Cái này trước đây thì chắc sẽ yêu không hết, nhưng mà bây giờ, nàng biết đấy, Quái Cửu Lang kia cho ta một bộ phương pháp dưỡng sinh bí mật, miễn cưỡng cũng coi như yêu được hết đi.

- Phương pháp dưỡng sinh bí mật.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nhìn Lý Kỳ .

Lý Kỳ thì thầm bên tai nàng mấy câu, lời còn chưa nói hết liền đau đớn hét lên một tiếng:

- Sao muội lại véo ta?

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt nói:

- Thật quá hạ lưu, không ngờ sư phụ của Thập Nương là loại người như thế này.

- Lão quái chính là một người tốt rất vĩ đại đó, cái này ta phải bất bình thay lão quái.

Lý Kỳ nói rồi lại ôm lấy Bạch Thiển Dạ, vẻ mặt buồn bực nói:

- Thất nương muội có biết không, phu quân của muội ở bên ngoài bị người ta bắt nạt.

Bạch Thiển Dạ hừ giọng, nói:

- Huynh có bản lĩnh như thế, kẻ nào dám có gan.

Vẻ mặt Lý Kỳ vô cùng đa dạng, khoa chân múa tay nói:

- Điều này muội không cần nói, thật tình có một người, người này tên hiệu là Cao Nha Nội, y thực là khắc tinh của ta, gặp phải y là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Bạch Thiển Dạ nghe thấy Cao Nha Nội, lửa giận ngút rồi, nói:

- Cá mè một lứa, từ sau huynh ít qua lại với hạng người ấy đi.

Lý Kỳ bực bội nói:

- Thất nương, lời này muội tuyệt đối đừng nói, nếu để Cao Nha Nội nghe thấy, thế nào y cũng sẽ chê cười ta, y nhất định sẽ nói ta không xứng nổi danh cùng y.

Bạch Thiển Dạ hừ giọng nói:

- Chẳng lẽ huynh còn thích được nổi danh giống với y.

Cao Nha Nội người ta vẫn có chút sở trường. Lý Kỳ ngượng ngịu nói:

- Có nói cũng không thể nói như vậy được, có một vài điểm, ta thật tình muốn học hỏi y, tỷ dụ như sinh con.

Bạch Thiển Dạ nghe xong, nhất thời trầm mặc.

Lý Kỳ tranh thủ thời cơ nói:

- Muội cũng biết đấy, tiểu tử kia còn ít tuổi hơn ta, mà con cái còn nhiều hơn thê tử của ta---ờm---đây chỉ là so sánh, ta đã vô cùng mãn nguyện rồi. Đừng nói tới y nữa, đến cả Tiểu Cửu cũng còn nhiều hơn ta chút chút, muội biết không, mấy tháng trước, bọn họ cấu kết với nhau châm chọc khiêu khích ta, nói ta chẳng cố gắng gì, Trong nhà có mấy vị thê tử đẹp tựa tiên sa, mà chỉ sinh được có một đứa con trai. Muội biết lúc đó ta tự ti đến thế nào không, nhưng ta cũng chẳng biết làm sao, ta cả ngày chạy ngược chạy xuôi, đâu có rảnh rỗi như bọn họ. Tiểu Cửu tên tiểu tử đó sắp đẻ con đến phát phiền rồi, đây chẳng phải là bắt nạt người ta ư, người ta sống chính là để cố gắng làm được hơn người khác. Đặc biệt là trên phương diện này, ta chắc chắn không thể nhẫn nhịn, cho nên năm nay đến năm sau, ta phải đem trọng tâm của sự nghiệp dời đến vấn đề này, ít nhất 1 năm 5 đứa, muội thấy được không?

Bạch Thiển Dạ thẹn thùng nói:

- Huynh muốn sinh thì sinh, nói với muội làm gì.

Rốt cục đã thoát được ra khỏi cái đề tài kia rồi. Trong lòng Lý Kỳ thờ phào một hơi, ngoài miệng lại ha hả nói:

- Đây là điều mình ta quyết định được ư, các muội phải phối hợp công việc với ta, nhưng mà muội yên tâm, có phương pháo bí mật của Lão Quái, hoàn toàn không cần lo lắng cho sức khỏe của ta, các muội có thể dùng hết sức để chà đạp ta, ta không để tâm đâu.

Bạch Thiển Dạ Dạ xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Huynh sẽ không đi tìm Phong tỷ tỷ các nàng ấy chứ.

Lý Kỳ đĩnh đạc nói;

- Chắc chắn sẽ không để lọt mất các muội, nhưng muội là thê tử đương nhiệm đầu tiên của ta. Cũng là nữ nhân ta yêu thương nhất, hiện giờ muội đã đi sau Hồng Nô rồi, muội đừng để đi sau những người khác nữa.

Lời này của hắn vừa hay đã đánh trúng vào tâm tư của Bạch Thiển Dạ, nàng đương nhiên muốn sinh con cho Lý Kỳ, kỳ thực Quý Hồng Nô sinh con trước nàng, trong lòng nàng rất khó chịu, nàng ngại ngùng đỏ mặt, cúi đầu không nói gì.

Lý Kỳ thấy cô gái nhỏ này thẹn thùng như vậy, biết là có chuyện rồi, hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói:

- Rèn sắt thì phải rèn ngay lúc còn nóng, hay là chúng ta bắt đầu ngay từ hôm nay, cũng là để đặt ra một nền tảng tốt cho tương lai.

Bạch Thiển Dạ vội nói:

- Điều này không được, Phong tỷ tỷ bọn họ vẫn đang ở nhà đợi chúng ta.

Lý Kỳ liền nói:

- Không sao đâu, nếu muội bằng lòng,

muội là chủ của một nhà, nói một câu ai dám không nghe theo. Chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền.

Trong lòng hắn nghĩ, việc này để nữ nhân ra mặt sẽ dễ dàng hơn một chút.

Nhưng Bạch Thiển Dạ rất mau chóng lôi hắn từ trong mơ về lại đời thực:

- Huynh đừng vọng tưởng.

Vọng tưởng cái gì, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Lý Kỳ ha hả nói:

- Thì đúng thế, thật ra bọn họ cũng có thể hiểu được, chúng ta đã xa nhau bao năm như vậy, hôm nay khó khăn lắm mới quay về, chúc mừng một chút cũng không có gì quá đáng mà, muội nói có phải không?

Bạch Thiển Dạ chẳng còn lời nào để nói.

- Này, muội không nói gì ta coi như muội đã chấp thuận rồi nhé.

Lý Kỳ nhanh chóng gọi một tên hộ vệ tới, nói:

- Ngươi lập tức về nhà báo với mấy vị phu nhân, nói rằng ta và Kinh Tế Sử có rất nhiều chuyện công việc cần bàn, sớm mai sẽ trở về.

Tên hộ vệ nọ tuân mệnh cưỡi ngựa rời đi.

Bàn chuyện công việc? Bạch Thiển Dạ nghe xong, hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

Nhưng Lý Kỳ lại chẳng thấy có gì không ổn, còn đắc chí vì cái cớ của mình, nhưng vấn đề liên tiếp kéo đến, đi đâu đây? Hắn nói:

- Thất nương, đến nhà muội?

Bạch Thiển Dạ vội đáp:

- Không được, cha mẹ muội đều ở nhà.

- Cũng phải.

Lý Kỳ sợ mình đột ngột đến đó sẽ bị Bạch Thì Trung đuổi ra, điều này thật ra cũng không sao, mấu chốt là việc đêm nay quá quan trọng, không thể có chút sai lệch nào, Lý Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, thuê phòng ư ? Không được, không được, tiêu chuẩn vệ sinh bây giờ quá kém, e là ngủ xong một giấc mang bệnh đầy người, hắn thở dài nói:

- Xem ra gia nghiệp nhà ta vẫn ít quá.

Thật không biết câu này của hắn nói ra có thể khiến bao người muốn khóc.

Nói đến đây, mắt hắn sáng ngời, ha ha nói:

- Thất nương, hay là hai ta đến chỗ này----

Bạch Thiển Dạ là một tiểu thư khuê các, đâu có tự do phóng khoáng như Lý Kỳ, nàng lập tức nói:

- Huynh nghĩ cũng đừng có nghĩ đến điều đó.

Ta cũng chỉ nghĩ thôi mà, đến trang viên ở ngoại ô phía tây? Vậy thì xa quá. Lý Kỳ bỗng liếc nhìn ra phía ngoài, đôi mắt sáng ngời, hỏi:

- Phu nhân bây giờ đang ở đâu?

Bạch Thiển Dạ vô thức nói:

- Vương thúc thúc xảy ra chuyện lớn như thế, Vương tỷ tỷ đương nhiên ở Vương phủ

Thật là trời cũng giúp ta, Lý Kỳ lập tức nói:

- Tới Tần phủ, mau.

Chỗ này là đường Biện Hà, Cách tần phủ không xa, thêm vào sự thúc giục không ngừng của Lý Kỳ, trong nửa nén hương đã tới được Tần phủ.

Hiện giờ Phong Nghi Nô các nàng đã vào sống trong căn nhà vô cùng xa hoa mà Triệu Giai ban cho Lý Kỳ, cũng là phủ đệ trước kia của Vương phủ, mà Tần phu nhân vẫn luôn ở lại nhà mẹ, Tần phủ này chỉ có mấy kẻ tôi tớ quét dọn vệ sinh, chăm sóc hoa cỏ.

Mấy kẻ tôi tớ thấy Lý Kỳ đột ngột đến, còn ngây ra hồi lâu.

Lý Kỳ lười biếng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, bảo bọn họ về phòng đi ngủ, vừa vào trong phòng, hắn đã ôm lấy Bạch Thiển Dạ hôn nàng.

Quả củi khô gặp lửa, vừa gặp nhau đã bừng cháy rồi.

- Đợi chút đã, phu quân, đây----đây là giường của phu nhân.

- Hả? Kì cục, sao chúng ta lại chạy đến phòng của phu nhân rồi, nhưng mà như vậy lại càng kích thích---ồ không, ý ta là ngày mai ta sai người giúp muội giặt khăn trải giường là được mà, bé cưng, vi phu tới đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.