Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2248: Chương 2248: Màn kịch này chẳng còn cách nào xem tiếp nữa (1)




Thật bận rộn !

Từ khi quân Kim xuống phía Nam cho đến bây giờ, toàn bộ Đại Tống lúc nào cũng trong tình trạng bận rộn, dân chúng có hi vọng liền tự nhiên nỗ lực làm lụng hơn, quan lại vì để dân chúng có thêm nhiều hi vọng hơn, tự nhiên cũng sẽ cố gắng làm việc.

Thế nhưng, dù có bận rộn ra sao cũng không thể ngăn cản con dân Đại Tống theo đuổi việc vui chơi giải trí, đây cũng là một điểm đặc sắc của Đại Tống, từ việc hội thi đá cầu càng ngày càng nổi tiếng, có thể từ đó mà nhìn thấy toàn cảnh.

Nhưng ngày hôm nay, lại có một hoạt động giải khí khiến quần chúng khổ sở chờ đợi, cuối cũng cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.Đó chính là ---Vở kịch “ Xạ Điêu Anh Hùng Tryện”

Còn nhớ khi Tống Huy Tông vẫn đang tại vị, đã từng làm một lần, hơn nữa còn đạt được thành công rất lớn, lúc đó có rất nhiều hình ảnh đã trở thành kinh điển, ví dụ như dáng ngồi trên không đến nay vẫn không ai lí giải nổi, còn có những chiêu thức võ công, hãy còn khiến người ta say sưa bàn tán .

Đáng tiếc là, kiểu sân khấu kịch mới này giống như phù dung sớm nở tối tàn, từ lần đó trở đi thì không thấy xuất hiện thêm nữa.

Thực ra sau đêm đó, rất nhiều ngõa xá đã tranh nhau bắt chước, nhưng có bắt chước thế nào cũng không được tinh túy như vậy, làm tới làm lui đều chẳng khác nào vẽ hổ không thành lại thành ra vẽ chó, khiến người ta chẳng biết nên khóc hay nên cười, dần dà, cũng trở nên phai nhạt.Bởi bọn họ không có một bộ hệ thống quy trình tử tế , hoàn toàn chỉ dập khuôn sao chép, đạo diễn không có, chỉ đạo võ thuật không, đến cả diễn viên cũng là thật giả lẫn lộn, như thế thì làm sao mà được.

Cho nên sân khấu kịch kiểu mới chân chính chỉ được trình diễn ở Đại Tống đúng 1 lần, nhưng hôm nay nhóm người cũ năm ấy cuối cùng cũng đã mở vở diễn. Hơn nữa còn cụ thể hóa hơn so với lần đầu tiên, dùng phương thức diễn kịch dài tập, điều này cũng biểu thị rằng suốt quá trình sẽ không bị đứt quãng.

Mà địa điểm biểu diễn lại ở ngay tại Nhà hát lớn Biện Lương.

Chạng vạng hôm đó, thành Biện Lương có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường, mà trước cửa Nhà hát lớn Biện Lương thì là cả một biển người, chật đến nỗi nước chảy cũng không lọt, người già, người lớn, trẻ em, thiếu nữ, phụ nữ, tài tử giainhân, muôn hình vạn trạng. Nhìn giống như người ở thành Biện Lương đều đã kéo tới đây.

Nhà hát lớn Biện Lương đương nhiên là cho giăng đèn kết hoa, lụa đỏ vắt ngang, ba mươi chiếc đèn lồng đỏ lớn được treo cao, hướng thẳng xuống, chiếu rọi sáng bừng bốn phía, xung quanh bày đầy những gian hàng, dường như cả đường đi cũng đã bị chiếm hết, các loại đồ ăn vặt bày đầy trước mắt, nào là cơm, thịt hầm, thịt sấy, chồn hoang, thịt khô, bánh bao lươn, dê quay, bạch tràng, đầu cá đông lạnh, đầu dê cắt nhỏ, thịt thỏ mùa đông, thịt lợn quay nguyên bì, món cá, đồ chiên tự gắp, chân vịt v.vNhiều không kể xiết, khiến người đi đường phải nuốt nước miếng.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ từ tiến tới, nhưng mới trông thấy nhà hát lớn Biện Lương từ xa thì đã bị bắt dừng xe rồi, quả thực là quá đông người, hơn nữa còn có nhiều trẻ em, xe ngựa không thể so sánh với ô tô, có phanh gấp.- Ai, Chính Hi, con cẩn thận một chút, đừng để bị ngã nhé.

Xe ngựa vừa mới dừng hẳn, một bóng dáng bé nhỏ liền chui từ trong xe ngựa ra, vô cùng hoạt bát trèo từ trên xe ngựa xuống, phía sau có một thiếu phụ trẻ vội vã đuổi theo, kéo tay đứa nhỏ lại.

Chính là mẹ con Quý Hồng Nô.

- Wa ! Nhiều người quá ! Cha à, dì Phong, mọi người mau xuống đây xem, chỗ này nhiều người quá.

- Tới đây, tới đây.

Lý Kỳ và Phong Nghi Nô đi từ trên xe ngựa xuống, đưa mắt nhìn quanh, đâu đâucũng là đầu người đang chuyển động, không khỏi cười nói:

- Người quả thực là không ít.

Lời mời của khắc tinh, Lý Kỳ nào dám không đi, vốn dĩ cả nhà hắn đều muốn tới, nhưng Lưu Vân Hi bận nghiên cứu phương pháp mổ đẻ, căn bản không hề có thời gian, mà Da Luật Cốt Dục trước giờ đều không có hứng thú với những chuyện này, còn về Thất nương, hiện giờ việc phát hành tiền mới đã cận kề, nàng làm gì có thời gian để đến đây.

Cho nền, hắn liền dẫn theo mẹ con Quý Hồng Nô và Phong Nghi Nô tới, đương nhiên, còn có Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ, Tiểu Ngọc, Điền Thất, v.v..

Phong Nghi Nô cũng kinh ngạc nói:

- Không ngờ chỗ này lại đông đến thế.Lý Kỳ cười hì hì nói :

- Đây còn kém xa so với muội, muội đứng lên khán đài, sợ là chưa đầy thời gian uống một chén trà, người tới còn đông hơn chỗ này nhiều.

Phong Nghi Nô lườm Lý Kỳ, gắt giọng:

- Huynh đừng có nói nhảm, để người khác nghe được người ta cười cho đấy, muội làm gì mà lợi hại như thế được.

Quý Hồng Nô thấy nhiều người như vậy, buồn bực nói:

- Nhưng mà đông người như thế, thì làm sao mà vào đây.

Phong Nghi Nô hì hì nói:

- Hồng Nô muội, muội sợ gì chứ, có phu quân ở đây, chúng ta còn phải đichen lấn sao.

- Đúng là nương tử ta, rất hiểu ta.

Lý Kỳ cười ha ha, đem theo Phong Nghi Nô và mọi người đi vào hướng bên cạnh.

Thời gian uống một chén trà trôi qua, bọn họ đã tới trước một lối đi nhỏ bên cạnh Nhà hát, con đường này có thể gọi là con đường chuyên dùng dành cho VIP, thường dùng để diễn viên đi vào trong, tiện đó tiếp đãi một số quan chức quyền quý, ngươi chẳng thể bắt những người này đi xếp hàng được, Cao Nha Nội tuy là ngu đần, nhưng cũng rất tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, dù sao y cũng được Cầu ca dạy dỗ.

Mặc dù là cửa hông, nhưng trước cửa cũng chẳng ít người, tuy rằng trong số họcó rất nhiều người không có cách để vào xem, nhưng làm người mà, ai cũng thích đi xem chuyện náo nhiệt, chỗ nào đông người thì vào đó góp vui.

- Ồ, Xu Mật Sứ đến rồi, tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ, hai vị phu nhân.

Lý Kỳ vừa đến trước cửa, một người đàn ông trung niên liền tới nghênh đón, Lý Kỳ biết người này, đây là Viện công ở trong phủ Thái úy, đây thực là một sự kiện lớn, đám quan to quyền quý nhất định sẽ tới, thằng nhãi Lục Thiên hẳn không đủ tư cách.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Lẵng hoa của ta đã đem đến chưa.

Tên viện công kia vội nói:- Đã mang đến rồi, thái úy còn nói rằng ý tưởng của lẵng hoa này thật khéo quá, lẵng hoa của Xu Mật Sứ vừa bày ra trước cửa, Nha Nội nhà ta được nở mặt nở mày biết bao, sau đó thái sư bọn họ đều sát giờ vội vã sai người đi tìm lẵng hoa để đem đến.

Không hổ là người của Cầu ca, đúng là có chút biết ăn nói.

- Vậy thì được, thái úy thích là tốt rồi.

Lý Kỳ cười cười, lại hỏi:

- Vẫn chưa bắt đầu đấy chứ?

- Còn nửa canh giờ nữa mới bắt đầu.

- Vậy Cao Nha Nội bọn họ có tới không?- À, Nha Nội bọn họ từ sáng tới giờ đều ở đây.

Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói:

- Cũng chuyên nghiệp lắm đấy chứ.

Người viện công kia đáp:

- Xu Mật Sứ không biết đó thôi, Nha Nội rất coi trọng màn biểu diễn này, kể từ sau khi ra tù, thì vẫn luôn ở đây tập luyện.

Với tính cách của tên đần kia, y có thể coi trọng không. Lý Kỳ lại nói:

- Vậy thái úy thì sao?

- Thái úy sớm cũng đã tới rồi, ngoài ra, thái sư, Bạch lão, Vương viện trưởng bọn họ đều đã tới rồi.- Vậy ư ? Ta còn tưởng ta đến sớm lắm rồi.

Người viện công nọ vội đưa tay ra nói:

- Xu Mật Sứ, các vị, mời mau vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.