Bắc Tống Phong Lưu

Chương 717: Chương 717: Mĩ vị trong thơ




Sau một lúc lâu, sương trắng tan dần, rồi lại tựa như sương lúc nửa đêm, ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống, trong mông lung, như lạc vào nơi tiên cảnh, một tòa hình cây cầu lớn cũng dần dần lộ ra một cách chân thật.

Mọi người đều trợn to hai mắt, ngay cả chớp mắt cũng không dám, sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào .

Rồi lại thấy một chiếc xe gỗ chạy qua chiếc cầu lớn màu trắng, mặt cầu mặc dù không bằng phẳng, nhưng lại trắng nõn như ngọc, giống như từng khối bạch ngọc ghép lại mà thành, hai bên cầu hiện ra màu ánh hồng, trên hai bên thành cầu, cách mỗi một khoảng cách liền được khảm một viên "trân châu màu trắng" trong suốt, những viên "Trân châu" này lướt qua và triền miên cùng sương mù, làm hiển lộ vẻ kiều diễm động lòng người, mới vừa rồi có chút ít bạch quang đúng là từ những hạt "Trân châu" này phát ra, từ đầu cầu tới cuối cầu, không nhiều không ít, đúng là hai mươi bốn viên "Trân châu", vừa hợp với một câu 'Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ' kia.

Dưới "cầu"là một chiếc khay hình bầu dục, bình thường nấu ăn, đồ ăn đều được đặt trong mâm, nhưng món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ này của Lý Kỳ cố tình không theo quy tắc, chỗ chính giữa hình vòm cầu lớn kéo dài qua hai bên khay, không chạm đến hai vành.

Lại thấy trong khay là một cái đĩa có chút súp nồng mầu trắng ngà, tựa như từ dưới cầu chảy qua, "Châu quang" màu trắng rơi lạc tại trên mặt đĩa súp, lấp lánh như vô số ánh sao, mặt khác, trong súp còn dựng đứng ba cái lập trụ chống đỡ thân cầu, lập trụ làm bằng đầu cá, cái ở giữa lớn nhất, hai bên hơi nhỏ hơn.

Mà bốn phía của cầu có rau xanh làm đẹp, hết thảy cảnh đẹp thu hết vào mắt.

Mọi người tựa hồ cũng bị kỳ cảnh này dẫn vào trong thơ: "Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều Thu tận giang nam thảo vị điêu Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu. (Non xanh khuất khuất nước mang mang Thu muộn Giang Nam cỏ úa vàng. Hăm bốn cầu soi đêm nguyệt sáng Tiêu đâu người ngọc thổi đưa sang).

Đến tột cùng là thơ vì đồ ăn mà vịnh ra, hay là đồ ăn vì thơ mà nổi tiếng, điều này khiến trong lòng mọi người đều rất là mâu thuẫn.

Kỳ thật không cần nói đến đám người Tống Huy Tông bọn họ, ngay cả Phong Nghi Nô, đám người Ngô Tiểu Lục đều xem ngây người, không sai, mấy người bọn họ mới vừa rồi vẫn luôn ở phòng bếp, cũng đã nhìn thấy hình vòm cầu lớn này, nhưng lúc ấy nhìn qua, cũng chỉ cảm giác làm vô cùng giống, cũng không liên tưởng đến câu thơ, nhưng bọn họ tuyệt đối thật không ngờ, tại đây, dưới màn sương trắng bao phủ, không khí lập tức liền được tô đậm ra, thực tại làm người ta bất ngờ liên tục.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn quét mọi người một cái, khóe môi nhếch lên một tia ý cười như ẩn như hiện .

Kỳ thật món ăn này bảo hắn làm trước lúc xuyên qua. Hắn có lẽ còn không làm được, bởi vì khi đó tay nghề làm bếp của hắn đã đạt tới một cái bình cảnh, rất khó tiến thêm một bước nữa. Cho đến lần trước Tứ quốc yến, dưới tình huống khuyết thiếu cá nóc, hắn lĩnh ngộ được cái gì gọi là hương vị trong tưởng tượng, điều này mới khiến hắn đột phá bình cảnh này. Tư tưởng con người là không có có cực hạn. Nếu hương vị là có thể tưởng tượng ra tới, như vậy nói cách khác tay nghề làm bếp cũng là không có cực hạn.

Món ăn này hắn là lần đầu tiên làm, trong đó mỗi bước đều là hắn tự tưởng tượng ra tới.

Vẻ mặt của mọi người đã rất thành khẩn nói cho hắn biết, hắn lại một lần nữa lấy được thành công hoàn mỹ.

- Tuyệt

Tống Huy Tông chợt quát to một tiếng, khen: - Đây thật là tác phẩm khéo léo tuyệt vời a.

Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, đều lâm vào trầm trồ khen ngợi, thật tâm cảm thấy món ăn này chỉ cần liếc mắt nhìn, vậy cũng đủ rồi, đây cũng không phải là tinh thần AQ gì đó.

Lý Kỳ nhìn mọi người chắp tay nói: - Đa tạ các vị cổ động, đa tạ các vị cổ động.

Thái Kinh ha ha nói: - Nếu muốn để cho chúng ta đến cổ động, vậy cũng phải có bản lãnh thật sự mới được.

Mọi người nhất thời bật cười ha hả.

Tống Huy Tông, mấy người Thái Kinh lại vây đi qua, cẩn thận xem xét món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ này.

- A!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, chỉ thấy Cao Nha Nội run rẩy chỉ vào trong mâm, rung giọng nói: - Người người.

Mọi người vội trụ mắt nhìn lại. Chỉ thấy trong súp nồng, vẫn còn có một đạo nhân ảnh, mông lung, giống như trong nước, lại nhìn kỹ, chỉ thấy ảnh đó dường như đang đứng ở trên cầu thổi tiêu, mọi người theo bản năng giương mắt nhìn lên hình vòm cầu. Thấy trên cầu cũng có một người, kỳ cảnh này khiến cho một đạo đồ ăn này như được phủ thêm một tầng lụa mỏng thần bí.

- Kỳ. Thật sự là quá thần kỳ.

Tả Bá Thanh lắc đầu thật mạnh.

Mà ngay cả Tần phu nhân cũng không kìm nổi vẻ mặt vẻ hưng phấn, nhẹ nhàng thì thầm: - Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu. Thơ trong cảnh sắc, cảnh trong ý thơ, hay, hay, thật sự là quá diệu. Trong giọng nói không che dấu chút nào nói ra sự yêu thích đối với món ăn này của hắn.

Tống Huy Tông vừa mới nghe được rõ ràng, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, ha ha nói: - Vương điệt nữ nếu là lấy 'Thơ trong cảnh sắc, cảnh trong ý thơ' làm vế trên mà nói, thật ra ta nghĩ đến một vế dưới.

Tần phu nhân sửng sốt, lập tức vuốt cằm nói: - Kính xin đại quan nhân chỉ giáo.

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười, nói: - Vế dưới của ta chính là, 'Họa trong mỹ vị, vị trong họa cảnh'.

Mọi người vừa nghe, trong lòng không hiểu, hai liên trên dưới đến tột cùng có liên hệ gì?

Tần phu nhân nghe thấy cũng khẽ nhăn mày ngài, không biết nguyên do trong đó .

Lý Kỳ cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ, đám người các ngươi nha, phẩm cái đồ ăn cũng phải niệm trước vài câu đối, lão tử thật sự là ăn xong, xem ra đây là Tống triều không sai rồi.

- Hay. Đại quan nhân thực đúng rất hay.

Thái Kinh hì thào tự nói vài câu, bỗng nhiên lại lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói hiển thị rõ hưng phấn, không có chút nào làm ra vẻ, tuyệt đối là lời phát ra từ tâm huyết.

Đám người Bạch Thì Trung, Cao Cầu sau khi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng là hô to hay lắm.

Những người còn lại nhìn lên, trong lòng đều là tò mò.

Tên Cao Nha Nội nói: - Phụ thân, các ngươi đang nói cái gì à?

Cao Cầu cười mà không nói.

Thái Kinh lớn chắp tay nói: - Vế dưới này của Đại quan nhân thực đúng hay lắm, món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và món Nhật Nguyệt Tranh Huy, Khí Thôn Sơn Hà ở Tứ Quốc Yến mà Lý Kỳ làm lần trước đích thật là có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu a.

Tống Huy Tông nhất thời bật cười ha hả.

Mọi người vừa nghe, lúc này mới nhớ tới tác phẩm kinh thế lần trước của Lý Kỳ, bọn họ tuy rằng đều chưa từng gặp qua, nhưng cũng từng nghe thấy Lý Kỳ ở trên Tứ Quốc Yến lấy đồ ăn vẽ tranh đoạt được danh hiệu Kim Đao Trù Vương.

Vế trên của Tần phu nhân nói rất đúng ý cảnh của đạo Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, mà Tống Huy Tông lại lấy họa cảnh của đạo Nhật Nguyệt Tranh Huy, khí thế nuốt núi sông để đối lại, lấy đồ ăn đối đồ ăn, lấy họa đối với thơ, đáng quý chính là, song phương cũng không đề cập đồ ăn, chỉ có hiểu để ý điều này, mới có thể hiểu được hàm nghĩa thực sự của hai liên này.

Tần phu nhân vụng trộm liếc mắt nhìn Lý Kỳ, người sau vừa vặn cũng mang theo một tia ánh mắt giảo hoạt nhìn sang, Tần phu nhân thấy hắn đắc ý đầy mặt, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.

Nhưng, đó không có ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của Lý Kỳ.

- A? Đây là đầu cá nóc?

Tả Bá Thanh bỗng nhiên nói.

Tống Huy Tông chăm chú nhìn lên, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ nói: - Khó trách, khó trách ta mới vừa rồi ngửi được một trận kỳ hương quen thuộc như vậy, hóa ra là hương thơm của cá nóc.

Thái Kinh bỗng nhiên nói: - Có phải mắt lão hủ vụng về rồi hay không. Sao lão hủ thấy mặt cầu kia chỉ dùng xương cá trải thành nhỉ.

Lý Kỳ cười nói: - Thái sư đúng là càng già càng dẻo dai, không sai, mặt cầu kia chính là ta dùng mười hai cái xương sống cá nóc trải thành đấy, kỳ thật dưới cầu còn có mười hai cái xương cá, mà thân cầu còn lại là thịt chân giò nướng làm thành đấy, ta sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là vì khiến thịt chân giò nướng thêm ngon; hai là phải dựa vào hai mươi bốn cái xương cá này cố định trụ thân cầu. Khiến nó nhìn qua thì chắc chắn, mà gai nhỏ hai bên xương cá đã đâm vào thân thể; về phần một chút cuối cùng, tất nhiên là vì theo đuổi chủ đề Nhị Thập Tứ.

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Đám người Tống Huy Tông liên tiếp gật đầu.

Lúc này, Đặng Xuân của Nghênh Xuân Lâu bỗng nhiên nói: - Lý sư phó, ngươi không phải nói không dùng cá nóc nấu ăn. Vì sao hôm nay lại dùng đến cá nóc này.

Tổ sư bà bà nhà ngươi! Ngươi lần trước không phải thắng trươc rôi sao? Tại sao còn nhớ rõ như vậy chứ. Lý Kỳ chỉ vào hai mươi bốn viên minh châu trên cầu kia, nói: - Ta sở dĩ lựa chọn cá nóc, toàn bộ là vì chúng nó.

Tống Huy Tông nghe vậy mơ mơ màng màng, đơn giản không thèm nghĩ nữa, nói: - Vậy ngươi nói một chút cho chúng ta nghe đi.

- Vâng.

Lý Kỳ khẽ vuốt cằm, lập tức nói: - Hai mươi bốn viên minh châu này nói vậy mọi người cũng đều đoán được, chỉ dùng đậu hủ làm đấy. Mà đậu hủ đặc sắc ở chỗ nhẹ, ta nghĩ đến nếu món ăn này chủ đạo là đậu hủ, như vậy liền không nên phá hư đặc sắc của đậu hủ, tất cả nguyên liệu đều chỉ có thể làm phụ trợ cho nó, nếu là đem cá hoặc là chân giò hun khói để lại cùng một chỗ với nó chưng hoặc luộc, như vậy rất hiển nhiên chính là, hương vị đậu hủ sẽ bị cá và chân giò hun khói thay thế, mọi người căn bản không thưởng thức được cái ngon của đậu hủ. Có thể nói là bị giọng khách át giọng chủ rồi, còn sỗ sàng mà nói, hương vị tuy đẹp cũng chính là như vậy, nhất định phải do nguyên liệu khác phụ trợ, cho nên ta vì hai thứ kiêm được, mới áp dụng cách chưng khí nhập vị này.

Tả Bá Thanh cau mày nói: - Cách chưng khí nhập vị? Vì sao ta chưa từng nghe qua?

Lý Kỳ cười nói: - Đây là vừa mới nghĩ ra được, Tả đại ca đương nhiên chưa từng nghe qua.

Tả Bá Thanh sửng sốt. Cười khổ nói: - Thì ra là thế. Vậy ngươi nói với ta xem cách chưng khí nhập vị này là như thế nào?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta đầu tiên là tìm một cái chân giò hun khói lớn nhất, lấy một miếng thịt xuống, rồi sau đó lại ở trong nước, điêu khắc ra hai mươi bốn tiểu cầu từ một khối đậu hủ, lại tìm đến hai mươi con cá nóc. Bỏ thịt bỏ nội tạng, rồi hạ nồi nâu canh, đợi hầm hết nửa canh giờ, lấy xương cá, để nguyên đầu cá, lấy xương cá đâm vào trong thịt chân giò nướng, chậm rãi uốn cong thành hình cây cầu, rồi đem cùng hai mươi bốn tiểu cầu kia để vào trong hầm băng làm lạnh. Cuối cùng, đợi sau khi súp đầu cá súp nấu xong, ta lại lấy ra chân thịt nướng làm lạnh dọn ra, đem hai mươi bốn tiểu cầu kia khảm lên, đem súp nóng rót vào trong khay, lại đem chén đĩa đặt vào dưới cầu, cho vào lồng hấp chưng lên.

Mà ta lại đem lồng hấp hoàn toàn bịt kín, mọi người hẳn là đều biết rằng, làm súp bị nóng sẽ toát ra nhiệt khí, nhiệt khí một khi gặp lạnh lại sẽ hóa thành bọt nước, cho nên trong quá trình chưng, súp nồng không ngừng biến thành hơi, hơi gặp được lạnh như băng của thân cầu, lại hóa thành nước bám vào mặt trên, rồi sau đó bởi vì bên dưới còn đang không ngừng tăng nhiệt độ, bọt nước sẽ ngấm vào bên trong đậu hủ cùng với chân giò hun khói. Nhưng, bình thường cá hầm thành súp, lúc sau súp hóa thành hơi, hương vị này sẽ trở nên rất nhạt, kể từ đó, viên đậu hủ mặc dù hút vào hơi, hương vị vẫn không đủ như cũ , nhưng cá nóc hầm thành súp có thể nói là tươi đệ nhất thiên hạ, trong đó vị tươi cũng không cần ta nói, cho nên ta mới chọn cá nóc này.

Mà thịt chân giò nướng và đầu cá súp hương vị vốn là đều đậm, mặc dù thả cùng một chỗ để luộc, cũng có thể đạt đến dung hợp tốt nhất, tuyệt sẽ không xuất hiện hiện tượng giọng khách át giọng chủ, nếu là nhờ hơi tạo sự ngon miệng, vậy thì rất khó nếm ra vị cá nóc tươi, mà xương cá cắm vào thịt sẽ đền bù điểm này rất tốt, làm hơi ở trên xương cá biến thành bọt nước, mà bọt nước gia tăng tới được số lượng nhất định, liền giống như việc đem xương cá và chân giò hun khói luộc cùng một chỗ luộc, vị xương cá tươi cũng liền ngấm vào giữa chân giò hun khói, vị tươi của chân giò hun khói cũng thẩm thấu tới trong xương cá. Ta đây nói Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và trong sách không đồng dạng là, trong sách nói phải chân giò hun khói vứt đi không ăn, mà món ăn này của ta thì mỗi một chỗ đều có thể nói là một mỹ vị.

Lý Kỳ nói hết ra, giấu diếm một tia nghi ngờ, món ăn này nếu ai muốn mang đi để bán, vậy chính là chuốc lấy đau khổ, chỉ hai mươi bốn con cá nóc kia đã đủ cho bọn họ gào lên rồi.

Phen này thao thao bất tuyệt xong, tất cả mọi người nghe đến si ngốc, mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy món ăn này cũng đã đoán được quá trình thực hiện sẽ hết sức phức tạp, nhưng, thực hiện món ăn này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ có Tả Bá Thanh, Thái Mẫn Đức hai người nghe được là như si mê như say sưa, trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, mỗi một khâu này, mỗi một bước này đều là phối hợp vừa đúng. Hơn nữa bọn họ dường như cũng từ trong đó lĩnh ngộ được rất nhiều tri thức, nhất thời là suy nghĩ như suối tuôn.

Mẹ nó chứ. Tiếng hoan hô đâu rồi? Âm thanh ủng hộ đâu rồi? Lý Kỳ nói xong thấy trong đại sảnh là hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến hắn đều có thể nghe được tiếng mọi người nuốt nước miếng, nhìn quét liếc mắt một cái, nhất thời cả kinh, chỉ thấy mọi người đều trắng trợn nhìn chằm chằm món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ này, mắt cũng không nháy một chút.

Chỉ có một người bất đồng. Người này chính là Cao Nha Nội, chỉ thấy y một bộ tựa như có điều muốn hỏi: - Ai, Lý Kỳ, ảnh ngược mỹ nhân trong nước kia lại là chuyện gì xảy ra?

Vì sao tư tưởng của thằng nhãi này vĩnh viễn cũng không giống với người khác. Lý Kỳ nói: - Đó là bởi vì ta thả ở trong súp một miếng đậu hủ điêu khắc. Hắn lúc nói lời này còn liếc mắt sang Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô cũng đúng lúc nhìn sang, trên mặt lộ ra một tia đắc ý.

Kỳ thật này ý tưởng là Phong Nghi Nô nghĩ đến đấy. Nàng nói cho Lý Kỳ, người ngọc mới là điểm mắt của Nhị Thập Tứ Kiều, nếu cầu không có người, vậy chẳng phải là thiếu đi một phần ý cảnh.

Lý Kỳ ngẫm lại cũng hiểu được nàng nói rất có lý, hắn vốn là muốn trực tiếp điêu khắc một tượng đậu hủ đặt ở phía trên cầu, nhưng nếu như vậy, chỉ cần thoáng có một chút chấn động. "Người ngọc" này sẽ từ trên cầu rớt xuống rồi, nếu làm như vậy, chỉ sợ món ăn này cũng chỉ có thể tên là người ngọc nơi nào muốn nhảy sông rồi. Cho nên hắn rõ ràng chơi điểm gì đó khá có nội hàm, dùng ảnh ngược giữa sông để diễn tả một ý cảnh này, hơn nữa "Người ngọc" này đúng là chiếu theo nguyên hình Phong Nghi Nô điêu khắc mà thành.

Theo một góc độ nào đó mà nói, món ăn này là hai người bọn họ hợp tác hoàn thành, nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao chuyện xưa cũng là hai bọn họ hợp tác viết đấy.

Tống Huy Tông đầy bụng tán từ, lại nói không nên lời, bởi vì ông ta cảm thấy bất luận tán thưởng cái gì đối với cái món ăn này, đều quá mức tục tằn rồi, chỉ nói:

- Trước đó lúc ta nhìn thấy món ăn này, nghĩ đến vậy cũng đã đủ rồi, nếu thưởng thức những mĩ vị trong đó, vậy có chút vẽ rắn thêm chân rồi, nhưng nghe ngươi nói xong, ta lại cảm thấy nếu không nhấm nháp món ăn này, có lẽ sẽ tiếc nuối suốt đời.

Đôi câu vài lời. Nhưng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

Chỉ thấy đám người Thái Kinh liên tiếp gật đầu, bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Đại quan nhân khen trật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.