Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1833: Chương 1833: Mỗi người đều tự thể hiện sự thần thông của mình (1)




Ngươi tiểu tử này còn có thể đê tiện thêm một chút nữa không hả?

Quái Cửu Lang thật sự là không nghĩ đến, Lý Kỳ và vợ lão lần đầu gặp mặt, câu nói đầu tiên lại chính là cáo trạng, hơn nữa còn cáo trạng một cách không thể tưởng tượng được như vậy, lấy đâu ra giống một quan lớn nhất phẩm, ngay cả lưu manh vẫn còn quân tử hơn so với hắn ba phần nha, trên trán mơ hồ hiện lên ba vạch đen.

Nhưng phụ nhân kia lại theo bản năng nhìn về phía Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang ho nhẹ một tiếng, hơi một tia uy nghiêm nói:

- Sư phụ đánh đồ đệ, đây là việc hoàn toàn chính đáng, hơn nữa ta cũng không phải vô duyên vô cớ đánh nàng, bà hỏi lại nàng, ta có đánh sai nàng không.

Lưu Vân Hi vuốt cằm nói:

- Sư phụ đánh đúng, là bản thân Thập Nương ngu xuẩn, đi cùng tiểu nhân vô sỉ này.

Quái Cửu Lang ừ một tiếng, nói:

- Sau này nhìn người cần phải nhìn cho cẩn thận, trên đời này lòng người hiểm ác, có vài người chính là nhân khuôn nhân dạng, nhưng tâm địa lại vô cùng ác độc, nhớ lấy, nhớ lấy.

- Vâng, đồ nhi nhớ kỹ.

Doãn thị nhìn thế thì có chút ngơ ngẩn, cảm giác, lời nói của thầy trò bọn họ là có hàm ý khác, nhưng lại không biết bọn họ là đang chỉ cái gì, nếu bây giờ bà liếc mắt nhìn một cái Lý Kỳ, khả năng liền sẽ hiểu rõ cả thôi, bèn nói:

- Vậy ông cũng không cần phải hạ nặng tay như vậy chứ, ông cũng không còn nhỏ a.

Đâu chỉ không còn nhỏ nữa, quả thực là già khọm rồi. Lý Kỳ âm thầm nguyền rủa Quái Cửu Lang, mẹ ôi, ngươi nha nói ta ác độc, ta nhận, người nào làm quan mà không ác độc, lão tử ra lệnh một tiếng, chính là hơn vạn cái nhân mạng, nhưng ngươi không thể làm nhục diện mạo của ta, đây là cha mẹ ta cho ta, vì sao kêu nhân khuôn nhân dạng, lão tử đây gọi là ngọc thụ lâm phong được không.

- Tốt lắm, tốt lắm, lần sau ta sẽ chú ý mà.

Quái Cửu Lang khẩn trương nói sang chuyện khác, lại chỉ về phía Lý Kỳ nói:

- Vị này chính là một vị --- bạn vong niên của ta, lúc này đây là vợ hắn có bệnh nan y, vì vậy tới đây mời ta giúp vợ hắn trị bệnh.

Tuy rằng Quái Cửu Lang cố ý giấu diếm, không muốn làm cho thê tử lo lắng, hơn nữa hành động của lão cũng vô cùng hợp lý, không lộ ra sơ hở gì, nhưng lão làm sao có thể giấu diếm được một nữ nhân cùng lão cùng giường chung gối.

Phụ nhân kia cùng Quái Cửu Lang định cư ở nơi này hơn mười năm, vẫn chưa từng có người tới quấy rầy bọn họ. Quái Cửu Lang cũng không có đem hành tung của bọn họ nói cho bất cứ kẻ nào, Lý Kỳ bọn họ đột nhiên đến vậy, việc này hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, nhưng vốn là một nữ nhân thông minh, ngay lúc này đều làm bộ như ngu muội, đây mới thực sự là vô tài đó là đức, hướng Lý Kỳ hạ thấp người nói:

- Hữu lễ.

- Tẩu phu nhân. Tại hạ Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa. Thu liễm vài phần ngạo khí, chắp tay hô.

Nhưng một câu nói tẩu phu nhân kia làm cho trên mặt hai thầy trò Quái Cửu Lang lúc đỏ lúc trắng.

Lý Kỳ này rất rõ ràng chính là đang chiếm tiện nghi của hai người bọn họ, tuổi của Quái Cửu Lang cũng có thể làm ông nội của hắn rồi, một tiếng tẩu phu nhân này, làm cho hắn và Quái Cửu Lang đều ngang hàng rồi, bên kia Lưu Vân Hi vừa mới nhận biết sư nương, vòng vo nửa ngày, ngược lại còn thấp hơn so với Lý Kỳ một bối phận.

Nhưng điều này có thể trách ai, còn không phải chỉ trách Quái Cửu Lang, ai kêu lão mới vừa nói Lý Kỳ là bạn vong niên của lão, vậy còn không phải là ngang hàng rồi ư, Lý Kỳ tinh giống như khỉ vậy, có tiện nghi mà không chiếm đó là vương bát đản. Còn không khẩn trương được thể mà lấn tới sao

Tiểu tử này thật sự là không có kẽ hở nào không chui nha! Quái Cửu Lang thầm mắng một tiếng.

Nhưng nói đi cũng phải nói trở lại, Lý Kỳ kêu một tiếng tẩu phu nhân này, dù có chọc tức nhưng lại không khiến người khác cảm thấy không được tự nhiên, dù sao phu nhân này tối đa cũng chỉ lớn hơn Lý Kỳ hơn mười tuổi, điều này rất bình thường, mấu chốt là tuổi của Quái Cửu Lang còn đó, đây không phải cố ý làm khó Quái Cửu Lang, châm chọc lão trâu già gặm cỏ non sao.

Phụ nhân kia liếc nhìn Quái Cửu Lang đầy vẻ trêu ghẹo, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ ái mộ, từ một chi tiết này sẽ không khó nhìn ra vợ chồng bọn họ vô cùng ân ái, khả năng đây cũng là nguyên nhân vì sao Quái Cửu Lang lại nguyện ý vì người phụ nữ này mà buông tha cho hết thảy.

Phụ nhân kia lại liếc nhìn Triệu Tinh Yến đang nằm ở trên cáng cứu thương, không khỏi cũng bị mỹ mạo của Triệu Tinh Yến làm chấn động kinh sợ, sửng sốt một chút, sinh lòng thông cảm, lại hướng tới Quái Cửu Lang nói:

- Cha nó. Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu ông có thể cứu được, thì tận lực giúp bọn họ một chút đi.

Lý Kỳ đôi mắt vừa chuyển, bước lên phía trước cười nói:

- Tẩu phu nhân thật sự là tâm địa Bồ Tát. Quái Cửu huynh của ta có thể lấy được ngươi, thực xem như tám đời tích phúc a!

Quái Cửu huynh?

Hoắc, Hồ hai người liều mạng cắn môi, cố gắng không để mình cười ra tiếng, cùng nghĩ, Xu Mật Sứ này thật đúng là có thể làm thứ người thường không thể nha.

Cho dù là Lưu Vân Hi nghe thấy thế sắc mặt cũng biến thành cổ quái.

Phụ nhân kia cười khanh khách nói:

- Lý huynh đệ quá khen.

Quái Cửu Lang loại người nào mà chưa từng gặp qua, bất kể là ác, hay là thiện, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được loại người vô sỉ như vậy, hèn hạ như vậy, đều sắp nổi điên rồi, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ, nói cho cùng, Lý Kỳ còn đang khen vợ lão đó, lại ho nhẹ một tiếng, hướng tới phụ nhân kia nói:

- Bà đi giết một con gà, thêm hai món ăn.

- Được được được

Phụ nhân kia liên tục gật đầu không ngừng.

Lý Kỳ lắc lư đôi mắt vài cái, nói:

- Tẩu phu nhân không vội, không vội, hôm nay bởi vì ta đi vội vàng, không có mang theo lễ vật đến, trong lòng rất là áy náy, như vậy đi, ta liền mượn hoa hiến Phật, làm vài món ăn gia đình cho bà chị và Quái Cửu huynh nhấm nháp một chút.

Phụ nhân kia vội nói:

- Làm thế sao được chứ.

- Được mà, được mà. Ta cùng Quái Cửu huynh tuy hai mà một đấy.

Lý Kỳ ha hả nói.

Quái Cửu Lang nghe hắn trái một câu Quái Cửu huynh, phải một câu Quái Cửu huynh, hận đến ngứa cả răng, bất hạnh tạm thời lại không làm gì được hắn, chỉ muốn sớm một chút đuổi hắn đi, vì thế nói:

- Bà để cho hắn làm đi, bằng không bữa cơm này hắn có ăn cũng không bớt lo, ồ, vị tiểu đệ này của ta nghe nói còn là cái gì Trù Vương, cũng tiện xem hắn có phải hư danh nói chơi hay không.

Tiểu đệ? Dựa vào, ngươi thật đúng là dám nói. Lý Kỳ thầm mắng một câu.

Phụ nhân kia còn nghĩ rằng Quái Cửu Lang nói không bớt lo là chỉ Lý Kỳ ngượng ngùng, không biết Quái Cửu Lang là biết Lý Kỳ sợ lão hạ độc, lại thấy hai người bọn họ chế nhạo lẫn nhau, cho là quan hệ của bọn họ thật sự là rất tốt, nên cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:

- Một khi đã như vậy, thì lão thân cũng không miễn cưỡng nữa, chưa tận tình chủ nhà, kính xin vài vị thứ lỗi, thứ lỗi.

- Đâu có, đâu có. Là chúng ta quấy rầy nhị vị mới phải.

Quái Cửu Lang lười nghe hắn ở trong này mò mẫm, hướng tới Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nói:

- Hai phế --- các ngươi đem người bệnh mang tới trong phòng đi.

- Vâng.

Lý Kỳ vừa nghe, thầm nghĩ, xem ra Quái Cửu Lang này cũng rất tôn kính vợ lão đấy, ha hả, thật sự là trời cũng giúp ta. Hướng tới Mã Kiều đưa mắt liếc ra hiệu một cái, ra hiệu y hãy nhìn chăm chú một chút, sau đó đưa tay về hướng phụ nhân kia nói:

- Tẩu phu nhân, làm phiền rồi.

Phụ nhân kia vội nói:

- Bên này mời.

- Mời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.