Không thể phủ nhận, Lý sư phó tuyệt đối là một nam nhân có tính kỷ luật vô cùng mạnh. Lễ vật đã nhận, đương nhiên sẽ bàn chính sự, nhưng sứ giả Cao Ly và sứ giả quốc gia khác không giống nhau, mấy ngày trước bọn chỉ là cầu kiến, cũng không có nói thẳng ý muốn mua vũ khí, cho nên Lý Kỳ cũng không tiện miệng trước, vì thế mấy người bắt đầu nói đến quan hệ mua bán giữa đôi bên.
Nói chuyện làm ăn, quan trọng là kiên nhẫn, Lý Kỳ thật sự không nóng nảy, từ đầu đến cuối đều mỉm cười, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giống như đã quên béng chuyện vũ khí quân sự vậy.
Sau khi chuyện trò với nhau một hồi, đám người Phác Trí Khiêm bắt đầu có chút ngồi không yên, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, vậy coi như lãng phí cả ngày hôm nay rồi, lời nói xoay chuyển, ha ha nói:- Đúng rồi, nghe nói quý quốc dự định bán vũ khí ra ngoài, không biết việc này có thật không?
Oa! Ngươi thật sự là dối trá nha, lão tử đã làm vài vụ mua bán lớn rồi, ngươi lại không biết? Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói:
- Đúng là có chuyện này. Sao thế? Chẳng lẽ Phác huynh cũng có ý?
Phác trí khiêm cũng thầm mắng Lý Kỳ dối trá, nghĩ thầm, ta đã tìm ngươi mấy lượt rồi, nếu không có ý, ta cần gì làm thế. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì, hiếu kỳ nói:
- Giám sự, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vũ khí chính là gốc rễ của quốc gia, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Vì sao quý quốc đột nhiên lại bán ra ngoài vậy?- Phác huynh nói cực kỳ có lý, nhưngôi.
Lý Kỳ thở dài một cách cực kỳ bất đắc dĩ ngừng nói.
Lòng hiếu kỳ của Phác Trí Khiêm đã bị gợi lên, vội hỏi:
- Giám sự chắc không phải có gì khó nói chứ?
Không khó! Tuyệt không khó! Ngươi hỏi thêm vài lần, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Lý Kỳ xoa xoa mặt, tỏ vẻ càng thêm buồn rầu, thở dài:
- Ôi, nhà nào cũng có chuyện khó nói ra cả.
Tên đầu bếp này thật thích thừa nước đục thả câu. Phác Trí Khiêm hận đến mức ngứa ngày trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Lý Kỳ, chỉ có thể mặt dày tiếp tục dò hỏi:- Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể cho tại hạ biết không.
Lý Kỳ ra vẻ do dự, trầm ngâm không nói, làm một đầu bếp, kích thích khẩu vị của người ăn là kỹ năng cơ bản nha.
Phác Trí Khiêm thấy thế, trong lòng âm thầm tức giận, lấy lui làm tiến nói:
- Nếu Giám sự có chuyện bí mật khó nói, vậy xem như tại hạ chưa nói gì.
Sặc! Sao có thể như vậy chứ, ngươi cũng đã hỏi rồi, sao không hỏi thêm vài lần chứ, thật không kiên trì mà. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Thật ra chuyện này không phải không thể nói, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Đại Tống ta bán vũ khí, các vị hẳn đều hiểu rõ!
- Chúng ta hiểu rõ?Phác Trí Khiêm sửng sốt, trao đổi ánh mắt với cộng sự một phen, ba người không hẹn mà cùng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Lý Kỳ nhanh chóng liếc bọn họ một cái, thở dài một hơi, đột nhiên nói:
- Các vị hẳn đều biết Minh ước giữa Đại Tống chúng ta và nước Kim chứ?
Phác Trí Khiêm sắc mặt cả kinh, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ có liên quan đến nước Kim?
Nói đến nước Kim này, trái tim y bắt đầu đập nhanh hơn, hiện tại trên dưới toàn Cao Ly nhân tâm bàng hoàng, vì sao ư? Còn không cũng vì nước Kim mới quật khởi này. Trước kia bọn họ luôn muốn đặt địa bàn của người Nữ Chân vào trong bản đồ của mình, cho nên liên tiếp phát động chiến tranh. Khi đó người Nữ Chân vẫn là con dân của Liêu quốc, cũng là đối địch của nước Kim và Cao Ly, nhưng cứ như vậy, người Nữ Chân càng thêm vô tội, thật sự là thiên tai mà.Hiện giờ phong thủy luân chuyển, nước Kim cường thịnh lên, hơn nữa vừa lên thì không thể thu hồi lại, Cao Ly dĩ nhiên sợ nước Kim trả thù. Bắt đầu từ năm ngoái bọn họ đã chạy chọt khắp nơi, nghĩ cách tránh sự báo thù của nước Kim, cho nên hai chữ nước Kim vẫn luôn khiêu chiến thần kinh của người Cao Ly.
Điểm này Lý Kỳ dĩ nhiên rất rõ, gật đầu nói:
- Vậy chắc các vị cũng từng nghe qua xây dựng kinh tế của hai nước Tống Kim chúng ta?
Phác Trí Khiêm chất phác gật đầu, dường như đã đoán ra cái gì đó.
Lý Kỳ thấy kích thích khẩu vị cũng không sai biệt lắm rồi, nói:
- Cái gọi là xây dựng kinh tế, chính là Đại Tống ta đến nước Kim đầu tư, nhưng kim ngạch đề cập trong đó lại vô cùng lớn, lớn đến mức ta không dám nghĩ. ĐạiTống ta tuy rằng giàu có, nhưng cũng có chút lực bất tòng tâm, cho nên chỉ có thể dựa vào mua bán vũ khí quân sự để kiếm chút tiền, để bù đắp vào lỗ hổng kia.
Phác Trí Khiêm nghe thấy cau mày, nói:
- Quý quốc là đại quốc Trung Nguyên, vì sao phải lấy lòng Kim quốc như vậy?
Chiêu châm ngòi ly gián này của ngươi cũng quá kém mà. Lý Kỳ nhấc tay nói:
- Ta không phủ nhận, nước Kim hiện giờ đích xác rất mạnh, không ai dám đối địch, nhưng quan hệ giữa chúng ta và nước Kim thân như huynh đệ vậy, hành động này tuyệt đối không phải lấy lòng nước Kim. Chúng ta cũng chỉ là cố gắng thực hiện Minh ước, dù sao Đại Tống ta là quốc gia quân tử, sao có thể nói không giữ lời.
Đây còn không phải là e sợ nước Kim, bị ép đến mức phải bán hàng sao. Phác Trí Khiêm nghe thấy lo lắng trùng trùng, ngay cả đại quốc Trung Nguyên còn dámthừa nhận sự lớn mạnh của nước Kim, có thể thấy nước Kim đáng sợ bao nhiêu, nói:
- Phải phải phải, tại hạ lỡ lời, Giám sự chớ trách.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không sao, không sao, ta cũng biết rõ ân oán giữa quý quốc và nước Kim, ta đây có thể hiểu được.
Phác Trí Khiêm phát giác câu này của Lý Kỳ còn có hàm ý khác, thật cẩn thận hoi:
- Câu này của Giám sự dường như còn chỉ gì đó?
Lý Kỳ à một tiếng, nói:
- Khôngkhông có, Phác huynh lo lắng quá.Vậy mà nói không có? Phác Trí Khiêm nói:
- Giám sự, hai người chúng ta coi như có chút giao tình, hôm nay xem như gặp gỡ riêng tư vậy, Giám sự có lời gì đừng ngại cứ nói.
Lý Kỳ cười ha ha, nói:
- Ta cũng chỉ nghe đồn thôi, không nói cũng được.
Quả nhiên có ẩn tình. Phác Trí Khiêm cười nói:
- Không có việc gì, coi như nói chuyện phiếm, ta cũng chỉ xem như tin đồn là được
- Như vậy à!
Lý Kỳ xoa mũi vài cái, do dự một hồi, mới nói:
- Thật ra là như vậy, lần trước khi ta đi sứ nước Kim, có nghe được một vài lờibàn luận.
- Lời bàn luận gì?
- Là do một số người Kim nói, cụ thể là ai, ta đây cũng không rõ ràng. Bọn họ nói Nữ Chân có hai kẻ thù lớn, thứ nhất chính là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi, còn thứ hai!
- Thứ hai là ai?
Lý Kỳ gãi đầu nói:
- Thứ hai chính là quý quốc. Nghe nói lúc trước, quý quốc từng nhiều lần cướp đoạt địa bàn và nhân khẩu của người Nữ Chân, còn ngược đãi bọn họ.Phác Trí Khiêm vừa nghe, thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, cà lăm nói:
- Lờilời này là thật?
Nhưng sau đó y lại tỏ vẻ phẫn nộ, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Lẽ nào lại vậy, đây là kẻ nào miệt thị chúng ta, thật khinh người quá.
Nếu ngươi không có làm thì kích động như vậy làm gì? Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng không biết, ta cũng chỉ nghe đồn thôi.
Dừng một chút, hắn đột nhiên nói:
- Phác huynh còn chuyện gì không, nếu không còn, ta còn phải đi Thương Vụ Cục xử lý một số chuyện.
Phác Trí Khiêm hiện giờ là chim sợ cành cong, vội hỏi:
- Giám sự chờ đã, tại hạ còn có một việc muốn bàn với Giám sự?