Nhiều ngày không gặp, Quý Hồng Nô dường như gầy đi không ít, kết quả là, Lý Kỳ vừa lên xe đã kiểm tra toàn diện Quý Hồng Nô, khiến Quý Hồng Nô
thở hổn hển, mặt đỏ bừng xấu hổ, nằm trong lòng Lý Kỳ không thể động
đậy, còn phải nói, trải qua lần kiểm tra này của Lý Kỳ, khí sắc Quý Hồng Nô tốt lên không ít, càng hiện nét kiều diễm động lòng người, hai người ôn tồn một hồi, Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, Hồng Nô, vừa nảy các
muội từ đâu đến?
Quý Hồng Nô này còn chưa mở miệng, Trần A Nam ở bên ngoài đã cười ha hả
nói: - Đại ca, Hồng Nô tỷ sáng sớm hôm nay biết huynh trở về, liền muốn
ra đường đón huynh, nhưng lúc đó đường phố đã phong tỏa rồi, bọn đệ chỉ
có thể đứng từ xa ngóng thôi. Sau đó Hồng Nô tỷ lại bảo bọn đệ đến trước cửa cung đợi huynh, nhưng huynh vừa đi ra đã lên ngay xe ngựa Cao Thái
Úy rồi, thế là bọn đệ đi theo đến đây.
- A! A Nam sao ngươi lại nói ra hết rồi! Quý Hồng Nô nấp vào ngực Lý Kỳ ngượng ngập nói.
Trần A Nam này là người thô lỗ không hiểu hỏi: - Tại sao không thể nói?
Trong lòng Lý Kỳ rất cảm động, hôn lên gương mặt mịn màng của Quý Hồng
Nô một cái, nói khẽ: - Nha đầu ngốc, sau này đừng có làm vậy, vất vả
quá.
Quý Hồng Nô dán mặt vào ngực Lý Kỳ, tay nhỏ ôm chặt lấy Lý Kỳ, nói: - Đại ca, Hồng Nô rất nhớ huynh.
Cô gái này thật quá khiến người ta cảm động. Tay Lý Kỳ không kềm nén được lại siết chặt thêm mấy phần.
Lúc này thực sự là vô thanh thắng hữu thanh.
Một lát sau, Quý Hồng Nô đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: - Đúng rồi, đại
ca, Thất Nhi tỷ vốn cũng định đến, nhưng tỷ ấy đột xuất phải bàn chuyện
làm ăn với người khác, cho nên cho nên mới không có đến, tỷ ấy nói sẽ
đến tìm huynh trễ một chút.
Lý Kỳ sửng sốt, liền ồ một tiếng.
Quý Hồng Nô thấy phản ứng cửa Lý Kỳ rất bình thản, thấp thỏm hỏi: - Đại ca, có phải huynh trách Thất Nhi tỷ không?
Lý Kỳ biết cô gái này hiểu lầm rồi. Kỳ thực mới vừa rồi hắn chỉ lo Bạch
Thiển Dạ vất vả quá. Cười ha ha nói: - Đại ca đâu có nhỏ nhen như vậy,
dù sao ta cũng đã về rồi, lúc nào gặp cũng được, đương nhiên việc kinh
doanh quan trọng mà, lát nữa ta sẽ đến công ty một chuyến.
Quý Hồng Nô nghe Lý Kỳ nói vậy. Nhẹ thở ra một hơi, lập tức mặt mày hớn
hở nói: - Đại ca, huynh biết không Thất Nhi tỷ đã thôi công việc ở học
viện rồi, chuyên tâm giúp huynh lo chuyện kinh doanh, hơn nữa Thất Nhi
tỷ lợi hại lắm, một lúc làm đến mấy vụ kinh doanh lớn. Ngay cả phu nhân
cũng tự thấy không bằng.
Phu nhân nàng ấy biết làm kinh doanh sao? Lý Kỳ tò mò hỏi: - Kinh doanh gì mà lớn?
Quý Hồng Nô vội đáp: - Thì là bán phấn viết và bảng sơn đen đi các nước
như Tây Hạ, Cao Ly, và còn, và còn, và còn các món đồ trang sức, khăn
quàng cổ.
- Vậy à?
Lý Kỳ cười, nói: - Xem ra nàng ấy còn đi trước cả ta.
Quý Hồng Nô cười hi hi đáp: - Đại ca, Thất Nhi tỷ có phải rất lợi hại không?
Lý Kỳ ừ một tiếng. Nhưng hắn không nói gì thêm.
Lúc này xe ngựa đột nhiên dừng lại, Trần A Nam ở bên ngoài nói: - Đại ca, đến Túy Tiên Cư rồi.
- Xuống xe thôi.
Quý Hồng Nô bỗng nhiên ngượng ngùng nói: - Đại ca, bây giờ muội phải đi học viện rồi, tối nay lại đến cùng huynh được không?
Lý Kỳ sững sờ, trong lòng nghĩ, cũng được. Dù sao nàng ấy đi Túy Tiên Cư cũng không tiện. Liền cười nói: - Vậy được, muội đi trước đi.
- Ừ.
Sau khi xuống xe ngựa, Lý Kỳ cho Trần A Nam đưa Quý Hồng Nô đi học viện, cho đến khi xe ngựa khuất bóng ở cuối đường, hắn mới quay người đi vào
Túy Tiên Cư.
- Lý Sư phó, ngài trở về rồi.
- Lý Sư phó, từ biệt đến nay vẫn khỏe chứ?
- Ha ha, Lý Sư phó, cuối cùng ngài cũng trở về rồi.
Lý Kỳ tiến vào trong điếm, những vị khách quen nhốn nháo đứng dậy chào
hỏi hắn. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, hắn trở về chuyến này
việc kinh doanh của Túy Tiên Cư lập tức đi lên trở lại không ít.
Sau một hồi hàn huyên, những vị khách này lại rối rít hét lên đòi nếm
thử tay nghề của Lý Kỳ, nhưng lại bị Lý Kỳ từ chối khéo, hắn vừa trở về
chưa được mười hai canh giờ. Buổi sáng lại tốn nhiều sức như vậy, đâu
còn tinh lực nấu ăn chứ, nhưng hắn cam đoan với các vị khách, trong vòng mười ngày, Túy Tiên Cư sẽ đổi mới thực đơn.
Đối với những vị khách quen này mà nói thật là một tin tức làm phấn chấn lòng người.
Ở Túy Tiên Cư đưa đẩy một vòng, Túy Tiên Cư thiếu Ngô Phúc Vinh và Tiểu
Ngọc khiến hắn cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng cũng may nhân
viên của Túy Tiên Cư hiện nay đều là lúc đầu tìm ở công ty Đệ Chương
Đoàn, nhưng hắn chợt phát hiện ngựa của hắn còn ở trong cung, đành phải
ra hậu viện tìm con lừa Đạm Định của hắn, cách biệt nhiều ngày, con lừa
Đạm Định ấy lại mập ra không ít, y như một con heo.
Lý Kỳ không khỏi cảm khái nói: - Bằng hữu, ngươi thật là tâm rộng xác to, làm người khác phải ghen tỵ đấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay ngồi trên con lừa Đạm Định lại
thoải mái hơn nhiều, mềm mại, còn tốc độ à, dù sao từ lúc bắt đầu nó đã
không biết chạy, vì vậy cũng không có quá nhiều cảm giác.
Lý Kỳ cưỡi lừa thảnh thơi đi đến tập đoàn công ty Túy Tiên Cư, hai thiếu nữ đang đứng ở bục phía trước nhìn thấy Lý Kỳ, ngạc nhiên vui mừng nói: - Lý đại ca, huynh trở về rồi.
Lý Kỳ giả vờ sầm mặt, nói: - Gọi Chủ tịch hội đồng quản trị ra đây.
Hai thiếu nữ vội cúi đầu kêu một tiếng.
- Được rồi, chớ khẩn trương, ta cố ý trêu chọc các muội đó. Lý Kỳ cười ha hả, hỏi: - Bạch nương tử có ở đây không?
Một thiếu nữ đáp: - Bạch nương tử và Tiểu Ngọc tỷ bây giờ đang ở trong
phòng hội nghị bàn chuyện làm ăn với thương nhân từ Đại Lý tới, phu nhân ở trong văn phòng.
- Ừ. Được rồi. Các muội làm cho tốt. Ta đi lên trước.
Lý Kỳ gật gật đầu, đi lên lầu.
Lên trên lầu, chỉ nhìn thấy các nhân viên đang vùi đầu chăm chỉ làm
việc, giống như có việc làm không hết, tuy nhiên cũng khó trách, suy cho cùng dụng cụ văn phòng hiện nay đều là thuần thủ động hóa, những công
việc mà ở hậu thế chỉ vài phút là làm xong, thì ở đây có lẽ phải mất hơn nửa canh giờ thậm chí là một canh giờ.
Những nhân viên đó thấy Lý Kỳ đến, tinh thần sôi nổi, vui mừng khôn
xiết, đối với bọn họ mà nói, Lý Kỳ chính là trụ cột tinh thần của họ.
Nhanh chóng ngừng ngay công việc trên tay, hướng về Lý Kỳ hành lễ, người người tràn đầy nụ cười trên mặt, nào thấy nửa phần mệt mỏi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, khích lệ bọn họ mấy câu. Rồi để cho họ tiếp tục công việc, hắn thì tự mình đi lên lầu ba.
Lên đến lầu ba, Lý Kỳ vốn định đến phòng hội nghị, nhưng nghĩ lại, mình
đến có thể sẽ làm đảo lộn tiết tấu công việc của Bạch Thiển Dạ, thế là
quay lại đi đến văn phòng của mình.
Trong văn phòng ngoại trừ trên bàn làm việc có thêm nhiều văn kiện.
Những thứ khác đều không có thay đổi gì, hắn trước tiên đến trước cửa
văn phòng Tần phu nhân, gõ vài cái.
Rất nhanh tiếng của Tần phu nhân từ trong phòng truyền ra:
- Là Thất nương phải không?
- Là ta, chủ nhân thật sự của văn phòng này.
Bên trong tĩnh lặng một hồi, một lúc sau. Lại nghe thấy Tần phu nhân nói: - Có việc gì à?
Xem ra nàng ấy không định mở cửa rồi. Lý Kỳ biết nàng ấy chắc chắn còn
giận chuyện tối qua, trợn mắt nói: - Không có gì, ta muốn đến nói cho
phu nhân biết, bên ngoài phòng ngươi hiện có nam nhân rồi, chú ý hình
tượng một chút.
Tần phu nhân quả quyết chọn sự im lặng.
Lý Kỳ không cam tâm nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng Tần phu nhân phòng bị cẩn
thận, khiến cho hắn không có chút cáu kỉnh nào. Chỉ lên cánh cửa miệng
lầm bầm một hồi. Tâm tình mới trở nên thoải mái, ngồi lên ghế, lấy văn
kiện trên bàn tùy ý lật.
Chưa xem được bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Két một tiếng, chỉ thấy Ngô Phúc Vinh từ bên ngoài bước vào.
Lý Kỳ vội đứng dậy chào: - Ngô đại thúc.
Ngô Phúc Vinh cười hiền hậu gật đầu, nói:
- Lão hủ nghe nói cậu đã về, nên vội vàng qua đây, phu nhân không có ở đây à?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không có. Vừa đáp hắn vừa giơ tay ra hiệu nói: - Mau mau mời ngồi.
Ngô Phúc Vinh đáp lại một tiếng, ngồi đối diện với Lý Kỳ, quan tâm hỏi: - Cậu đi chuyến này thuận lợi chứ?
Lý Kỳ cười nói: - Dám nhận Ngô đại thúc quan tâm, tất cả đều rất thuận lợi.
- Không dám, không dám. Ngô Phúc Vinh cười khà khà, thấy hắn tất thảy
đều ổn, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: - Kỳ thực lão hủ thì
chẳng xem là gì, quan trọng là phu nhân.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Phu nhân?
Ngô Phúc Vinh gật đầu ừ một tiếng, nói: - Ngài có lẽ còn chưa biết, lúc
đầu phu nhân biết ngài phải đi sứ Kim Quốc, trong lòng lo lắng, ngài đi
chuyến này không biết chừng gây ra mầm họa gì, lại nói bọn người Kim đó
không giống như bách tính Đại Tống ta, đều là những kẻ man rợ, không
khéo là mất đầu.
Lão nói được một nửa, chợt nghe trong phòng có người nói: - Ngô thúc, thúc nói hồ đồ cái gì vậy?
Ngô Phúc Vinh sợ run cầm cập, suýt té từ trên ghế xuống, kinh ngạc nhìn
Lý Kỳ, như đang nói: - Không phải cậu nói phu nhân không có ở đây sao?
Lý Kỳ giả vờ ngạc nhiên nói: - Ta không biết, lúc nãy ta gõ cửa, trong này không có người lên tiếng.
Ngô Phúc Vinh nhìn gương mặt đầy tiếu ý của hắn, trong lòng lập tức hiểu ra, oán trách nói: - Cậu cũng thật là, vừa trở về đã chọc ghẹo lão hủ.
Lý Kỳ nhịn cười nói: - Cháu thật không biết.
Ngô Phúc Vinh nào tin lời hắn, chỉ lắc đầu thật mạnh.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, gần đây việc kinh doanh thế nào?
Ngô Phúc Vinh hơi ngẩn ra, nói: - Tuy việc kinh doanh trong điếm không
được như lúc cậu ở đây, nhưng việc kinh doanh của tập đoàn công ty chúng ta thì lại khá lên không ít, tính ra, chúng ta kiếm được nhiều hơn
trước đây nhiều rồi. Đây đều là nhờ Thất nương, lúc ngài đi vắng, các sự vụ lớn nhỏ của tập đoàn công ty đều do nàng ấy xử lý, hơn nữa đều xử lý rất rõ ràng ngăn nắp, nhưng.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Nhưng cái gì?
Ngô Phúc Vinh tựa đầu qua, nói khẽ: - Nhưng Thất nương nàng ấy có chút
quá cấp tiến, tháng rồi, có đến mấy buổi tối tất cả mọi người trên dưới
công ty đều không ngủ, làm luôn đến hôm sau, mệt chết người ta. Ưm, việc này cậu đừng nói là lão hủ nói với cậu nghen.
Lý Kỳ không thể tin nổi cười, nói: - Ngô đại thúc, thúc giống như là rất sợ Thất nương vậy?
Ngô Phúc Vinh cười khà khà nói: - Cũng không ngại nói cho cậu biết, kỳ
thực đừng nói lão hủ, ngay cả Chu viên ngoại, Phàn công tử, và còn phụ
thân của Tiểu Cửu nay cũng đều sợ nàng ấy.
- Oa! Có khoa trương vậy không.
- Lão hủ đã chú ý lựa lời rồi.
Toát mồ hôi! Thất nương chắc không phải đã biến thành ma rồi chứ, đáng
sợ đến như vậy! Lý Kỳ cười cười, nói; - Lát nữa cháu sẽ nói với nàng ấy.
Ngô Phúc Vinh lắc đầu nói: - Không cần phải như vậy, nàng ấy làm như vậy cũng là muốn tốt cho công ty, hơn nữa nàng ấy là thân nhi nữ, nếu không cứng rắn một chút, thì sao có thể phục chúng, lão hủ và phu nhân đều
rất hiểu nàng ấy, huống hồ hôm nay cậu cũng đã trở về rồi.
Lý Kỳ cười nhưng không nói, kỳ thực trong lòng hắn hiểu rất rõ. Bạch
Thiển Dạ trời sinh mạnh mẽ, trước kia khi hắn còn ở đây, như chuyện làm
ăn hợp tác giữa bọn Chu viên ngoại và hội quỹ từ thiện ai cũng tưởng
Bạch Thiển Dạ không biết làm kinh doanh, cùng một câu nói, phát ra từ
miệng của hắn và phát ra từ miệng của Bạch Thiển Dạ là hai kết quả khác
nhau. Cho nên Bạch Thiển Dạ nhất định muốn nhân cơ hội này chứng tỏ bản
thân.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên từ bên ngoài mở ra, một bóng hình xinh
đẹp bước nhanh đến, lập tức nghe được tiếng reo chứa đựng niềm vui bất
ngờ: - Lý đại ca.
Không phải Bạch Thiển Dạ thì là ai nữa.
Bạch Thiển Dạ vui sướng kêu lên một tiếng, lại nhìn thấy Ngô Phúc Vinh
cũng ở đây, vẻ mặt hơi lúng túng. Nhìn Ngô Phúc Vinh ngượng ngùng nói: - Ngô thúc, thúc cũng ở đây à.
Ngô Phúc Vinh đứng dậy, cười khà khà nói: - Lão hủ thấy Lý Sư phó trở về rồi, liền qua thăm, lão hủ xin cáo từ trước. Cáo từ. Lão vừa nói vừa
nhìn Lý Kỳ chắp tay, rồi vung ống tay áo đi khỏi.
Từ lúc Bạch Thiển Dạ tới đến giờ. Lý Kỳ luôn quan sát nàng ấy, Bạch
Thiển Dạ hôm nay đã không còn là Bạch Thiển Dạ cổ linh tinh quái của
trước kia, hai đầu lông mày hiện ra mấy phần uy nghiêm, cả người toát ra thập phần lão luyện, tóm lại, đã trưởng thành rất nhiều.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ ngơ ngác nhìn mình, thẹn thùng nói: - Đại ca, huynh nhìn gì vậy?
Lý Kỳ hơi ngẩn ngơ, nói:
- Sao hả? Chẳng lẽ đến thê tử của mình ta cũng không được nhìn sao? Vừa
nói vừa dang hai tay, cười khì khì nói: - Nào nào nào, để đại ca kiểm
tra kiểm tra, xem xem Thất nương của ta ốm hay là mập.
Bạch Thiển Dạ tuy rằng tư tưởng cũng khá tân tiến, nhưng gặp phải nam
nhân dũng mãnh như vậy, cũng không khỏi đỏ mặt tía tai, sẵng giọng: -
Đại ca, huynh nói gì vậy, Vương tỷ tỷ còn ở bên trong kìa.
Lý Kỳ giở lại chiêu cũ. Lắc đầu nói: - Phu nhân nàng ấy không có ở đây.
Bạch Thiển Dạ hừ nhẹ một tiếng, nói: - Huynh chỉ muốn gạt muội, Vương tỷ tỷ nếu như không có ở đây, thì trên cửa đã có mấy ổ khóa lớn. Vừa nói,
tay nàng vừa chỉ lên cửa.
Mấy ổ khóa lớn? Phu nhân nàng ấy phòng sói hay là phòng người ngoài hành tinh vậy. Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Mấy ổ khóa lớn, có cần thiết như vậy
không, nàng ấy sao lại kiêng dè muội như vậy.
Bạch Thiển Dạ trợn mắt nói: - Vương tỷ tỷ không phải kiêng dè muội, tỷ ấy kiêng dè huynh.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Làm ơn đi, ta chẳng có ở đây.
Bạch Thiển Dạ cười hi hi nói: - Vương tỷ tỷ nói muốn nuôi dưỡng thành thói quen tốt từ khi mới bắt đầu.
Toát mồ hôi! Còn thói quen tốt nữa? Ta có đáng sợ vậy không? Lý Kỳ nghe
thế dở khóc dở cười, nói; - Mặc kệ đi, muội mau qua đây cho đại ca ôm
một cái, phu nhân nàng ấy không dám ra, cứ để nàng ấy ngưỡng mộ ngưỡng
mộ.
- Đừng mà.
- Hử?
Bạch Thiển Dạ thấy sắc mặt Lý Kỳ trầm xuống, thì bĩu môi, đột nhiên cười lên một cái, phóng vào lòng Lý Kỳ, thậm chí còn chủ động hôn nhanh lên
môi Lý Kỳ.
Làm Lý Kỳ vui chết đi được, thật không ngờ Bạch Thiển Dạ biết hắn chắc
chắn là không thành thật, và nàng bị động, còn không bằng biến bị động
thành chủ động, đương nhiên, chủ yếu nhất chính là, nàng cũng vô cùng
nhớ Lý Kỳ.
Quả nhiên Lý Kỳ có chút sửng sốt, nhưng sau đó hai tay cũng không an
phận, lướt một cách thuần thục trên người Bạch Thiển Dạ, trên mặt lại
nghiêm túc nói: - Cũng được, cũng được, chỗ cần lớn đã lớn rồi.
Bạch Thiển Dạ đè đôi tay dê xồm của Lý Kỳ lại, gắt giọng: - Đại ca, huynh vừa trở về đã ức hiếp muội.
- Thế này sao gọi là ức hiếp, đây là việc mà một trượng phu nên làm.
Còn chưa dứt lời, cánh cửa văn phòng Tần phu nhân đột nhiên mở ra, chỉ
thấy Tần phu nhân hai má đỏ rực đi ra, không dám nhìn về Lý Kỳ, vội nói: - Thất nương, tỷ về trước đây. Lời chưa nói hết, nàng ấy đã vội chạy
đi.
Nàng thật sự sợ Lý Kỳ ở đây làm ra chuyện quá giới hạn, sau khi cân nhắc một phen, nàng cảm thấy muộn đi không bằng sớm đi.
Cổ Bạch Thiển Dạ đã đỏ lên, giãy giụa thoát ra, oán trách nói: - Đều tại huynh hết.
Lý Kỳ bỏ hai tay ra buồn bực nói: - Ta nghĩ phu nhân hiểu lầm rồi.
Bạch Thiển Dạ ngồi đối diện với Lý Kỳ, oán giận nhìn hai mắt Lý Kỳ,
không mấy chốc, nàng lại hưng phấn nói: - Đại ca, muội nghe nói huynh đi sứ lần này lại lập đại công. Hì hì, muội biết đại ca nhất định có thể
mã đáo thành công.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Đến hôm nay là công là tội còn chưa thể đoán được, phải chờ xem.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Vì sao vậy?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này một lời khó nói hết, tối nay về nhà từ
từ kể với muội, nói chuyện muội trước đi. Ta vừa về kinh thành nghe được nhiều nhất đều là nói về muội.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, lập tức hiểu ra, thấp thỏm nói: - Đại ca, muội có việc muốn thương lượng với huynh?
- Chuyện gì?
- Muội nói ra rồi, huynh không được trách muội đấy.
- Ta sao nỡ trách muội. Mau nói đi.
Bạch Thiển Dạ cười ngọt ngào, lại nghiêm trang nói: - Muội muốn thay thế huynh làm Chủ tịch của tập đoàn công ty.