Người ở trong này có thể nói đều là những diễn viên gạo cội nha. Bọn họ đều không lên tiếng. Bọn họ muốn đánh thì đánh nhưng sau này nếu có ai hỏi tới, ta dù sao cũng là không đồng ý.
Đám người trẻ tuổi Chiết Ngạn Dã tuy không rõ tình hình nhưng thấy bậc trưởng bối không nói lời nào thì tự nhiên cũng không dám nói theo. Bọn họ cũng không có tư cách này. Không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Triệu Giai nghiêm mặt. Ta là hoàng đế, việc này do các ngươi mãnh liệt yêu cầu, ta lấy nhân nghĩa làm hoài bão, chỉ là bị bức bách bởi áp lực của quần thần mới rơi vào đường cùng nên đồng ý việc này đó. Đây mới là quá trình hoàn mỹ nhất, cũng là quá trình phải có. Nhưng nhìn thấy bọn họ chết sống đều không nói lời nào, trong lòng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:- Được rồi. Các ngươi đều không phản đối. Vậy thì làm theo lời Xu Mật Sứ nói vậy.
Xong rồi. Việc này làm nhơ danh mỗi mình lão tử thôi.
Lý Kỳ xúc động chửi thề, miệng to trút giận, tiếng vang ào ào giống như sợ Triệu Giai không biết đến nỗi bất bình của hắn.
Triệu Giai chỉ có thể xem như không nghe thấy.
Tông Trạch lại hỏi:
- Hoàng thượng. Cho dù chúng ta xuất binh đánh Tây Hạ thì cũng phải có một lý do nào chứ, chẳng lẽ xuất quân vô cớ sao.Ông ta vừa dứt lời, một gã hộ vệ đi đến, đưa lên một phong thư cấp báo:
- Khởi bẩm hoàng thượng. Đây là cấp báo Bộ soái gửi đến.
- Hả? Mau mau trình lên.
Tên hộ vệ kia vội vàng trình cấp báo lên. Triệu Giai mở ra xem. Sau một lúc lâu liền cười ha hả nói:
- Thật là trời giúp ta. Ngô Giới đã đưa lý do tới rồi.
Hóa ra Ngô Giới mặc dù không còn tiếp tục hành quân nhưng y nhất định vẫn phải quan tâm tới chiến sự của Tây Hạ và Kim quốc. Khi bọn họ biết được Lý Định Biên rơi vào tuyệt cảnh, không ngờ quân Kim lại thả Lý Định Biên một lần. Việc này khiến cho Ngô Giới cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Vì thế liền đem chuyện này báo cho Triệu Giai biết.Bọn người Tông Trạch sau khi biết được lập tức hiểu ra dụng ý của quân Kim đang muốn lôi kéo Tây Hạ đối phó bọn họ. Trong lòng lại càng không ngớt bội phục Lý Kỳ. Từ tình hình trước mắt mà thấy, Tây Hạ rất có khả năng sẽ liên minh với Kim quốc. Bức thư cấp báo này cũng khiến cho Tông Trạch thả lỏng những băn khoăn trong lòng, nhất trí tán thành việc xuất binh tiêu diệt chính quyền Đảng Hạng.
Bộ tổng tham mưu lập tức triển khai thảo luận việc khai chiến với Tây Hạ. Rất nhanh kế hoạch đã ra lò. Bởi vì tình hình hiện tại đối với Đại Tống mà nói thật sự rất có lợi. Tây Hạ cơ hồ không có bất kỳ sự phòng vệ nào đối với Đại Tống.
Kế hoạch vừa mới vạch ra liền lập tức phát tới tay mỗi tướng quân tác chiến ở Tây Hạ. Trước hết là do Ngô Giới sắp xếp một đội binh lính ngăn trở ở phía tây nam thànhNgột Thứ Hải . Đầu tiên là không thể để bọn chúng trở lại cầu cứu. Đồng thời, Ngô Giới cũng mai phục ở bờ nam Hoàng Hà, phát động bất ngờ tập kích đại quântrở về nước của Lý Định Biên. Mặt khác, Trương Tuấn sẽ suất lĩnh binh lính âm thầm tiến ra Dã Hồ Lĩnh, bọc vòng lại phía sau đại quân Lý Định Biên phối hợp với Ngô Giới, hai phía giáp công. Chiến tranh ở khu vực Hà Sáo một khi khai hỏa, Ngô Lân lập tức lĩnh quân tiến công phủ Tây Bình. Chủng Sư Đạo ở Hạ Châu hành động trước để kiềm chế đối phương, tiêu diệt quân đội Đảng Hạng tại địa phương. Sau đó sẽ phối hợp với Ngô Lân tấn công phủ Hưng Khánh.
Nhưng trong mệnh lệnh của Triệu Giai vẫn liên tục nhấn mạnh một điều chính là cố gắng hết sức đừng để giết chóc vọng động.
Lúc này, quốc chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận vẫn hoàn toàn chẳng hay biết gì. Đối với việc này còn mơ màng màng màng không biết chút nào cả.
Đây dường như đã là một thế cục khó giải.Bởi vì Tây Hạ lúc này đã bị Hoàn Nhan Tông Vọng đánh đập tàn phế. Đất đai đã đánh mất hơn phân nửa, quân đội cũng đã chết hơn phân nửa, chủ lực duy nhất chính là một tốp đại quân của Lý Định Biên kia. Đơn giản mà nói, mấu chốt chính là có thể tiêu diệt được đám đại quân của Lý Định Biên hay không?
Tuy nhiên đối với Ngô Giới mà nói thật sự là rất đơn giản bởi vì đối phương không hề có sự chuẩn bị nào. Việc này nếu như đánh thua, vậy thì y rõ ràng phải đi tự sát cho rồi.
Ngay lúc Lý Định Biên qua sông chuẩn bị trở về phủ Hưng Khánh đóng tại bờ Nam Hoàng Hà, Ngô Giới bất ngờ phát động tiến công. Cũng vào lúc này, Trương Tuấn vẫn luôn chờ thời cơ ở bên cạnh cũng từ phía sau phát động công kích đại quân của Lý Định Biên.Lý Định Biên nào nghĩ rằng Đại Tống đột nhiên lại trở mặt, phát động tấn công bọn họ, hơn nữa lại là thừa dịp lúc bọn họ qua sông. Đại quân của gã vốn đã mỏi mệt. Nỗi kinh sợ nơi Quỷ Cốc đến nay vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng mà quân lính của Ngô Giới, Trương Tuấn đều đã nghỉ ngơi được một lúc rồi. Ngô Giới không hề trì hoãn thu lấy đại đại thắng. Chưa đánh được chốc lát, người Đảng Hạng toàn bộ vứt bỏ khí giới đầu hàng, còn bắt sống Lý Định Biên. Bắt Lý Định Biên chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới. Đã là một lão già khọm rồi. Mấu chốt chính là Ngô Giới tìm được trên người Lý Định Biên phong mật hàm Hoàn Nhan Tông Vọng đưa cho gã. Lý Định Biên còn đang dự định sẽ đưa phong thư này cho Lý Càn Thuận xem đấy. Lần này Đại Tống cây ngay không sợ chết đứng, bằng chứng rành rành như núi thế này, các ngươi vẫn còn nguy biện được sao?
Ngay trong đêm đó, Chủng Sư Đạo ở Hạ Châu phát động bất ngờ tập kích. Thừa lúc quân canh giữ Đảng Hạng ở Hạ Châu đang ngủ say, trong một đêm khống chếgọn đám người Đảng Hạng lại.
Cùng lúc đó, Ngô Lân suất lĩnh quân Trấn Nam chớp nhoáng phát động tấn công phủ Tây Bình. Tảng sáng bắt đầu tiến hành, thái dương vừa mới ló liền hạ được một tòa cố đô phủ Tây Bình này, đại khái dùng hết một canh giờ. Nguyên nhân vô cùng đơn giản là bởi vì phủ Khánh Hưng không có binh lính gì trấn thủ còn Ngô Lân thì có đến ba vạn đại quân, bao vây toàn bộ khu vực.
Nội trong một ngày, Tây Hạ chỉ còn lại phủ Hưng Khánh và thành Ngột Thứ Hải. Ba đạo đại quân của Ngô Giới, Ngô Lân, Chủng Sư Đạo khí thế mạnh mẽ vượt qua Hoàng Hà, bao vây phủ Hưng Khánh. Thành Ngột Thứ Hải muốn đến giải cứu, kết quả là vừa mới vượt qua sông đã bị Trương Hiến mai phục ở đó tiêu diệt toàn quân.Quốc chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận sai sứ đến đại trướng của quân Tống, la mắng triều Tống thất tín bội nghĩa. Loại việc thế này các ngươi cũng làm ra được, so với người Nữ Chân còn ác hơn một bậc. Nhưng mà Ngô Giới lấy lá thư một phát cắn chết người ra. Là người Đảng Hạng các người trước đã liên minh với người Nữ Chân. Là các người phản bội chúng ta trước. Chúng ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi.
Lý Càn Thuận ở hoàng cung la mắng suốt một ngày, cũng khóc ròng rã trọn một ngày nhưng trong lòng cũng rõ ràng một điều là thế bại đã định, căn bản không có bất cứ điều gì để hy vọng lật ngược lại tình thế này. Ngày thứ hai liền suất lĩnh văn võ cả triều ra khỏi thành đầu hàng. Ngươi không ra khỏi thành e rằng nhiều lắm cũng trong một ngày, cứ thế mà công phá phủ Hưng Khánh. Như vậy mà nói sẽ phải chết bao nhiêu người đây. Tội gì phải khổ như thế. Ngày thứ hai sau khi tập kích phủ Hưng Khánh, Ngột Thứ Hải Thành cũng đầu hàng.Mười ngày.
Đại Tống chẳng qua chỉ dùng có mười ngày ngắn ngủi đã tiêu diệt được Tây Hạ.
Đây có thể là một quốc gia đầu tiên nhanh chóng tiêu diệt được một lãnh thổ to lớn như thế từ trước đến nay trong lịch sử.