Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2295: Chương 2295: Mượn lời cầu hôn(4)




Điều này cũng đúng, dù sao hắn cũng là Xu Mật Sứ. Vương Dao gật đầu nói:

- Vậy cũng được, nhưng ngươi bỏ tay ra trước đã.

Lý Kỳ kéo tay nàng đặt vào trong ngực mình, nói:

- Điều này thì không được, ta không dễ dàng gì có được, sao có thể dễ dàng buông tay được, đi thôi, đi thôi, ở đây lúc nào cũng có thể có người tới, để người ta nhìn thấy thì rất ngại. Nàng cũng biết rồi, con người ta rất hay xấu hổ.

Nói xong, hắn liền kéo tay Vương Dao đi tới bên dòng suối.

Ngươi còn biết xấu hổ sao? Da mặt của người này thực sự càng ngày càng dày. Vương Dao tức giận, khẽ giằng co một chút, thấy con người xấu xa này luôn phòng bị, cũng chỉ còn biết đi cùng kẻ xấu xa này. Nhưng nàng vẫn là lần đầu tiên cầm taymột người đàn ông tản bộ giữa ban ngày, không khỏi có chút ngượng ngùng. Vẻ mặt ửng đỏ vẫn không thể tháo xuống được, lại giống như có một lớp son diễm lệ hiện lên làm lay động lòng người.

Hai người rất ăn ý trầm ngâm không nói, cứ như vậy đi bên bờ suối. Trên đường đi gặp mấy người nông dân, ban đầu Vương Dao nhìn thấy những người nông dân đó đều liếc nhìn về phía họ, xì xào bàn tán, còn có vẻ trốn tránh. Nhưng khi nàng nghe trộm thấy những người nông dân này kỳ thực đều đang khen nam tài nữ đẹp họ, một đôi bích nhân, thần tiên quyến lữ, trong lòng lại thấy rất vui, cũng trở lên bình thản hơn.

Khi ngươi không bước đi bước này, tất cả khó khăn đều từ tưởng tượng của ngươi. Tưởng tượng lại là sự vô cùng. Khó khăn thì không ngừng tăng lên. Nhưng sau khi ngươi đã bước đi bước này, phát hiện thấy kỳ thực không có khó khăn nhưtrong tưởng tượng, vấn đề chính là ngươi có dũng cảm bước lên bước này hay không?

Đây mới là mấu chốt của thành công.

Nàng lén liếc nhìn Lý Kỳ, nhưng thấy Lý Kỳ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, hiếu kỳ nói:

- Ngươi đang nghĩ gì thế?

Lý Kỳ giật mình, nói thật:

- Ồ, ta đang nghĩ ta thật sự quá quân tử, da mặt quá mỏng.

- Phù!Vương Dao sửng sốt, liền che miệng cười.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Tiếng cười của nàng đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của người quân tử.

- Xin xin lỗi!

Vương Dao lí nhí nói, cố gắng nhịn cười, nói:

- Nhưng nhưng dù sao thì nguyên nhân gì khiến ngươi dũng cảm nói ra câu này. Ta thực sự rất tò mò.

Trong lúc nói chuyện, hai vai nàng nhướn lên, thấy rõ nàng đang rất khó chịu.

- Đây là sự thật!

Lý Kỳ buồn bực nói:- Nàng nghĩ mà xem, một hai năm trước, ta và nàng gặp nhau cũng đã gàn 10 năm rồi, suốt 10 năm tròn! Cuộc đời con người có bao nhiêu cái 10 năm, nếu ngày xưa da mặt ta dày hơn một chút, tiểu nhân hơn một chút, nói không chừng nàng bây giờ đã là mẹ của trẻ con rồi.

- Cái gì mà mẹ của trẻ con, khó nghe quá vậy.

Vương Dao đỏ bừng mặt lên nói, nhưng trong lòng vô cùng cảm thán. Nhớ lại trước đây, nàng bỗng thấy trong số phận của nàng, là Lý Kỳ đã cùng nàng vượt qua mấy năm khó khăn nhất. Nếu không có Lý Kỳ, nói không chừng nàng thực sự đã sầu não mà chết rồi.

Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng “mẹ của trẻ con” bốn chữ này đối với nàng mà nói, đã từng là một ước vọng xa vời, là một người phụ nữ, nếu dưới gối không con,đó chính là một cuộc đời không hoàn chỉnh.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Tam Nương, nàng đã từng ước mơ chưa?

Vương Dao hơi giật mình, nói:

- Đương nhiên là có, ai mà không có ước mơ, nhưng ước mơ mãi vẫn chỉ là ước mơ.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Vậy ước mơ của nàng là gì?

Vương Dao cười nói:

- Khi còn nhỏ, ta đã từng ước có thể chu du các nước. Nhưng sau khi lớn lên,phát hiện ra điều này căn bản không thể được, khắp nơi đều đang đánh nhau, nói không chừng vừa ra khỏi nước đã chết trong binh hoang mã loạn rồi.

- Chu du các nước?

Lý Kỳ thật bất ngờ, bởi vì phu nhân trong ấn tượng của hắn, ngay cả cửa cũng chưa ra khỏi, không ngờ lại có ước mơ chu du các nước.

Vương Dao nói:

- Ngươi hỏi điều này để làm gì?

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói thật:

- Vừa rồi ta đã nói, nhân sinh đắc ý phải tận vui, cho nên ta nghĩ thấy nàng có giấc mơ như vậy, nếu ta có thể làm được, ta muốn giúp nàng hoàn thành ước mơ này.Chu du các nước, ta thật ra có thể giúp nàng hoàn thành. Nhưng ta vừa ra cửa thường thì đều là đi đánh nhau, quá nguy hiểm.

Trong lòng Vương Dao vô cùng cảm động, nhưng sau khi nghe tới nửa câu sau, trong lòng lại kinh hãi, nói:

- Ngươi lại đi đánh nhau sao?

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:

- Sắp rồi, kỳ thực ta cũng không thích đánh nhau, hơn nữa còn rất ghét chiến tranh. Nhưng Thanh Chiếu tỷ tỷ có câu nói rất đúng, đàn ông phải chinh chiến sa trường, vì nước lập công lập nghiệp. Đây là một sứ mệnh. Về việc này ta cũng không hề oán hận.

Không hề oán hận!Vương Dao nghe xong mà giật mình, không khỏi thấy hổ thẹn, thầm nhủ, từ nhỏ mình đã quen với tỷ tỷ rồi, cũng đã học được rất nhiều từ tỷ tỷ, cầm kỳ thư họa đề là học tỷ tỷ. Nhưng đó chẳng qua chỉ là chút trí tuệ nhỏ, mà đây không có gì là lớn cả. Ta lại chẳng có chút học vấn nào, tỷ tỷ mới là một người có trí tuệ lớn. So với cô ấy, thật sự còn kém rất xa. Uổng công ta đã từng dương dương tự đắc, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là tức cười.

Nghĩ tới đây, nàng từ giễu nói:

- Có lẽ từ khi bắt đầu ta đã sai rồi. Ngày xưa ta thường xuyên nhắc tới người, không phải là tranh đấu với người ta. Nếu ngươi nghe được lời ta nói, bây giờ có lẽ chỉ là một sự nhu nhược lẩn tránh. Kỳ thực ta mới là một kẻ nhu nhược thực sự.

Nha đầu ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ rồi, thật không dễ dàng gì! Lý Kỳ khẩu thị tâm phi nói:- Nàng đó không phải là nhu nhược, mà là đơn thuần lương thiện.

Vương Dao cười mà như không cười nói:

- Không phải cổ hủ, không phải cũ kỹ, không phải linh tinh gàn bướng sao?

Phụ nữ nhớ dai, câu này quả thực không sai chút nào. Lý Kỳ chắc chắn không thể thừa nhận, giả vừa giận nói:

- Cái gì? Đây là ai nói, nàng cho ta biết, ta nhất định sẽ phanh thây hắn ta ra làm tám mảnh.

Vương Dao cười nói:

- Thật ra cũng không cần phải thế, chỉ cần bịt cái miệng hắn ta lại là được rồi. Đây mới là ngọn nguồn của vạn ác.Lý Kỳ theo bản năng liền sờ lên miệng mình, thầm nhủ, ông mày chính là dựa vào cái miệng này để ăn cơm, ngươi đây là muốn đuổi tận giết tuyệt rồi! Ngoài miệng lại ừ một tiếng, nói:

- Đây không đủ, chút này không đáng. Nhưng Tam Nương nàng tâm địa lương thiện, nhân từ, sao không lấy ơn báo oán, lấy thân báo đáp, thường xuyên khuyên nhủ hắn ta, giám sát hắn ta, giúp đỡ hắn ta, để hắn ta không còn nói linh tinh nữa. Nếu hắn ta hiểu ra đạo lý họa từ miệng mà ra, nếu có thể như vậy, đó thực sự là công đức vô lương, Bồ Tát cũng chẳng qua như vậy thôi mà.

Vương Dao nghe hắn nói một hồi, mình lại bị hắn chiếm tiện nghi, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, không đáp lại, đi về phía trước.

Không bao lâu sau, hai người đã đi tới một ruộng rau, bông cải nợ rộ trải khắp cánh đồng, khẽ đong đưa, vừa nhìn tới giống như mình đang ở giữa mênh mông sắcvàng.

Vương Dao thích hoa, thấy cảnh này, không khỏi cảm thán:

- Ở đây quả là rất đẹp!

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, ánh vàng rực rỡ, giống như vàng vậy, ta rất thích.

Vương Dao lườm hắn nói:

- Trong mắt ngươi thế nào là vàng, bạc, hoa cũng là vật cao nhã, mà tiền là tục vật, có sự khác biệt một trời một vực.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Hợp lại với nhau là đại tục đại nhã, nàng nhã ta tục, bổ sung cho nhau, xem rachúng ta đúng là một cặp trời sinh rồi.

Vương Dao ngượng đỏ mặt lên, nói:

- Ai là một cặp trời sinh với ngươi, thật đúng là không biết xấu hổ.

- KHông phải một cặp trời sinh, chí ít cũng là một đôi đất tạo.

Nói xong, Lý Kỳ bống buông tay Vương Dao ra, nói:

- Nàng chờ ta.

Lập tức nhảy vào trong vườn cải.

Vương Dao kinh ngạc nói:

- Ngươi đang làm gì thế?

Lý Kỳ không nói gì, lát sau, hắn liền nhảy lên, chỉ thấy trong tay hắn cầm mộtcành hoa cải.

Vương Dao thấy hắn đưa tay ra, liền nói:

- Ngươi muốn làm gì thế?

- Nàng đứng yên đó.

Lý Kỳ vừa nói như vậy, Vương Dao hơi sửng sốt, bỗng thấy trên tóc mai mình ngứa ngáy.

- Được rồi.

Lý Kỳ buông tay ra, ánh mắt ngắm nhìn trên đầu Vương Dao, chỉ thấy trên tóc mai của nàng mi như bút họa, gò má hạnh đạo, da dẻ trắng ngần, vô cùng mịn màng,ngực đầy đặn, giống như thiếu nữ đầy sức xuân, bông hoa ảm đạm trên mái tóc nàng.

Vương Dao thấy Lý Kỳ đang ngây dại nhìn mình, ngượng ngùng, nhíu mày nói:

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa được không?

Lý Kỳ sửng sốt, bỗng cười nói:

- Tam Nương, nàng còn nhớ bài từ ta đọc khi lần đầu ta gặp Thanh Chiếu tỷ tỷ không?

Vương Dao hơi giật mình, gật đầu nói:

- Ngươi còn muốn khảo nghiệm trí nhớ của ta, nhưng lần này ta còn nhớ, bởi vì bài thơ đầu tiên đó của tỷ tỷ là hay vô cùng.

Lý Kỳ không tin nói:- Còn nhớ khi đó ta đã đọc lại một lần, điều này nàng còn nhớ, ta không tin nàng lại lợi hại như vậy, có bản lĩnh thì đọc nghe xem.

Vương Dao không rõ ý, nhưng cũng không có đa nghi, dưới phong cảnh tuyệt đẹp này, đọc thơ thì thực sự rất thích hợp, do đó khẽ ngâm:

- Mại hoa đam thượng, mãi đắc nhất chi xuân dục phóng. Lệ nhiễm khinh quân, do đới đồng hà hiểu lộ ngân. Phạ lang sai đạo, nô diện bất như hoa diện hảo. Vân tấn tấu tà tram, đồ yếu giao lang bỉ tịnh khan.

Lý Kỳ lập tức nhận hoa nói:

- Tam Nương, nàng có chí khí rất tốt, điều này căn bản không thể bì được. Nàng còn đẹp hơn hoa.

Vương Dao giật mình, bừng tỉnh, bài thơ này chính là khi Lý Thanh Chiếu tânhôn Yến Nhi, viết bài thơ giống như thiếu nữ hậu thế làm nũng vậy. Nhưng Lý Thanh Chiếu là tài nữ đệ nhất thiên cổ, làm nũng cũng cực kỳ cao mình. Đại ý chính là dù đóa hoa này đẹp, khiến người ta xúc động, nhưng ta so với vẻ đẹp của ho, xem ai đẹp hơn ai.

Đương nhiên, bọ ngựa bắt ve sầu này, chim sẻ núp đằng sau, thủ đoạn của Lý Kỳ càng cao minh hơn, khiến người ta khó mà phòng bị được.

Nhưng trong đầu lại nhớ tới bài thơ khuê tình này của Lý Thanh Chiếu, thoáng như thấy tỉnh cảnh Lý Thanh Chiếu khi đó cùng Triệu Minh Thành tân hôn Yến Nhi, trong lòng đầy khát khao, chỉ trông mong một ngày nào đó cũng có thể cùng Vương Dao ngọt ngào như vậy. Nỗi lòng này cứ thế dâng trào, Lý Kỳ không kìm nổi lòng đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vương Dao, thâm tình chân thành nói:

- Vương Dao, nàng có bằng lòng làm thê tử của ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.