Một món chay một món mặn có thể nói là khiến người ta mở rộng tầm mắt,
bất ngờ liên tục, hơn nữa bọn họ đều đã lao động tới trưa, ăn không
ngừng miệng.
Ngô Tiểu Lục thấy mọi người đều ngả mũ kính phục tài nấu nướng của Lý
Kỳ, trong lòng bội phục tới ngũ phục đầu địa, nói: - Lý ca, huynh thật
là có bản lĩnh, chỉ thêm một khối đá phiến, hương vị thịt nướng này ngay lập tức trở nên càng thêm mỹ vị.
Lý Kỳ vừa nghe, hiếu kỳ hỏi: - Ngươi tại sao lại biết? Vừa rồi ta rõ ràng ở cạnh ngươi, không thấy ngươi ăn.
Ngô Tiểu Lục biết mình lỡ miệng, ngượng ngùng cười nói: - Thì nếm thử một ít thịt vụn mà thôi.
Lý Kỳ nhìn cậu một cái, thấy khóe miệng của cậu cũng còn dấu vết chưa có lau sạch, thầm nghĩ, md, tiểu tử này ăn vụng đã tới cảnh giới nhất định rồi. Nghiêm mặt nói:
- Lục tử, ngươi nhớ kỹ, đồ dùng nhà bếp đối với đầu bếp như ta mà nói,
cũng là vật rất quan trọng, có đôi khi cùng một món ăn, ngươi dùng những nồi có hình dạng khác nhau làm ra, hương vị cũng có chút giống nhau,
nhưng điều này vẫn làm cho món ăn thay đổi rất nhiều.
Ngô Tiểu Lục trầm ngâm một lát, nói: - Vâng, Lý ca, đệ nhớ kỹ rồi.
Mọi người một lòng đều tập trung vào thịt, tựa hồ cũng quên luôn chuỗi
mì bình thường kia, Trịnh Dật là người thích ăn, cũng là người sành ăn, y ăn xong cơm trong ống trúc, liền cầm mì ăn từng miếng nhỏ, nhưng cảm
giác một vị bơ nồng đậm vờn quanh miệng, hơn nữa còn ẩn giấu vài phần
chua ngọt của cam sành, nhai nuốt thêm chút nữa, lại có một vị mặn của
trứng, hưởng thụ không ngừng, tự nói: - Nghĩ đến sợi mì nhỏ không ngờ
lại ngon như vậy, thật sự là không thể tin nổi.
Lời y vừa nói ra, mọi người lập tức nhớ tới vắt mì này, đều cầm lên bỏ vào miệng, cùng lớn tiếng khen ngon.
Đúng lúc này, một mùi hương lạ nháy mắt đã bao phủ khắp không gian.
Mà ngay cả mùi thịt nướng này cũng bị mùi hương kỳ lạ kia lấn át đi.
Mùi này làm mọi người chết lặng, nửa ngày mới phản ứng được, theo mùi
hương, chỉ thấy đám người Trần Tiểu Trụ đang cầm búa gõ vào một đống đen đen.
Có thể có lực hấp dẫn như thế, ngoài gà ăn mày ra còn có thể là món gì.
Ngoại trừ Mã Kiều và Lý Kỳ bên ngoài. Người ở đây đều chưa từng nếm qua
gà ăn mày, không khỏi đều cảm thấy ngạc nhiên, đi tới tìm tòi kĩ lưỡng.
Đợi cho mọi người phát hiện bên trong bùn là một con gà, càng thấy kinh
ngạc, Tống Huy Tông quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ hỏi: - Lý Kỳ, món này
gọi là món gì?
Lý Kỳ thuận miệng đáp: - Cái này tên là gà ăn mày nhất phẩm . Bùn cũng
là vốn quý cực kỳ đặc sắc của thiên nhiên, dùng bùn bọc lấy gà, có thể
làm cho hương vị thịt gà khi nướng không bị mất đi, khi du xuân, ăn được một con gà ăn mày này thì thật là không thể tuyệt hơn.
Sau khi mọi người nghe xong. Gật đầu lia lịa, lại thấy thịt gà kia màu
đỏ thẫm sáng ngời, hương thơm xông vào mũi, nước miếng chảy ra như mưa,
khẩn trương trở lại chỗ ngồi, yên lặng chờ thịt gà này bày lên bàn.
Chờ khi thịt gà kia được bày lên, nháy mắt chỉ còn lại chén đĩa không,
lễ phép cái gì, kiềm chế cái gì. Thật sự là không đáng một đồng.
- A a a, thịt gà này thật sự ăn rất ngon.
- Đúng, thịt non xốp giòn, ăn quá là ngon.
- Ngươi ăn từ từ. Thịt gà này phải ăn từng chút một.
Triệu Giai xé một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, nói: - Kỳ lạ, tại sao còn có mùi rượu. Chẳng lẽ lại là Thiên hạ vô song?
Tống Huy Tông lắc đầu nói: - Không giống, không giống, Thiên hạ vô song
không phải hương vị này. Hương rượu này dường như còn rất đặc biệt, bên
trong giống như ẩn chứa hương của bùn, thật là khiến người ta không thể
tưởng tượng được.
Thái Kinh ha hả nói: - Việc này cũng không đơn giản, gọi Lý Kỳ lại đây hỏi là biết thôi.
- Thái sư, ngươi muốn hỏi điều gì?
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ đã đi tới phía sau bọn họ.
Triệu Giai kinh ngạc hỏi: - Tại sao ngươi lại tới đây?
Đổ mồ hôi dữ dội! Ngươi nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ lão tử không cần ăn cơm sao. Lý Kỳ nửa đùa nửa thật: - Ta đói bụng rồi.
Mọi người nghe xong, nhất thời bật cười ha hả.
Trịnh Dật cười một hồi, vội hỏi: - Quan yến sử, thịt gà này của ngươi
rất đặc biệt, mùi rượu trong thịt gà này là từ đâu mà có, ta nếm không
giống như được bỏ vào, chẳng lẽ là tự trong con gà đã có hay sao?
Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật món ăn này mấu chốt là ở trong bùn này.
Trinh Dật hoang mang hỏi: - Hả? Chẳng lẽ ngươi dùng rượu hòa với bùn?
Đổ mồ hôi dữ dội! Cái này ngươi cũng nghĩ ra được? Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Cũng không phải vậy, kỳ thật bùn này vốn dùng để phong miệng vò rượu.
Mọi người nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Tống Huy Tông không thể tin nổi cười nói: - Lý Kỳ, sao ngươi có thể nghĩ đến dùng vò rượu bùn để làm đồ ăn?
Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu gật đầu nói: - Đúng vậy, nếu cho lão phu
một cơ hội, chỉ sợ cũng không nghĩ ra bùn này là từ vò rượu kia.
Lý Kỳ nói bừa: - Chuyện này đối với một đầu bếp mà nói kỳ thật rất đơn
giản, lúc trước ta chỉ muốn dùng bùn bình thường để làm, nhưng cảm giác
thấy thiếu cái gì đó, vì thế ta cho thêm rượu, nhưng làm như vậy, mùi
rượu lại át đi hương vị của gà, việc đó rất không đúng với mong muốn ban đầu của ta khi tạo ra món ăn này, rốt cục nghĩ đến bùn và rượu này để
làm món ăn.
Lý Kỳ nói thấu tình đạt lý, bọn Tống Huy Tông họ không lý gì không tin.
Bỗng Tống Ngọc Thần nói: - Bộ soái, nói ra bí mật của ngươi như thế, chẳng lẽ không sợ những tửu lâu khác học theo sao?
Ngụ ý, không thể hoàn toàn tin lời Lý Kỳ.
Đương nhiên Lý Kỳ hiểu được ý của y, cười nói: - Tống công tử nhất định
chưa bao giờ vào nhà bếp, một món ăn sao có thể chỉ có một điểm quan
trọng, nếu ta vừa thuận miệng nói ra, người khác đã có thể học, thì công tử cũng quá coi thường ta rồi.
Từng câu từng chữ của hai người, đám người Thái Kinh đều hiểu rõ, cùng
cảm thấy Tống Ngọc Thần này lòng tiểu nhân đo lòng đầu bếp, nhưng xét
thấy Tống Mặc Tuyền đã ở đây, vì vậy cũng vờ như không biết.
Lý Kỳ nói hai câu, lại tới chỗ những người khác chào hỏi, mọi người vừa
thấy Lý Kỳ đến, đều nâng chén, Lý Kỳ lấy trà thay rượu, tất cả mọi người đều biết Trù vương này không uống rượu, cũng không để bụng.
Đi hết một vòng, Lý Kỳ mới đi tới nơi hắn định đến, chính là bàn của nàng Bạch Thiển Dạ kia.
- Đại ca, vất vả cho huynh rồi.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ đến giờ vẫn chỉ uống vài chén trà, đau lòng nói.
Lý Kỳ dịu dàng bảo: - Có thể vì muội nấu ăn, đúng là chuyện vinh quang nhất đời đại ca, làm sao có thể coi là cực khổ.
Dù sao người nơi này đã sớm biết chuyện của hắn và Bạch Thiển Dạ, cho nên hắn cũng không cần lo lắng.
Nhưng lời nói buồn nôn như vậy..., nói ngay trước mặt nhiều người như thế, chỉ sợ chính Lý Kỳ cũng quá can đảm rồi.
Bạch Thiển Dạ cảm động đến ngơ ngẩn, vành mắt cũng hơi hồng hồng.
Không thể nào, ngươi này vừa khóc đã lộ rồi. Lý Kỳ vội cười ha hả. Nói
với đám người Tần phu nhân: - Mấy vị chớ hâm mộ, vì hâm mộ cũng hâm mộ
không được đâu.
Chúng nữ đều hai gò má ửng hồng, nhất tề gắt một cái.
Lúc này Bạch Thiển Dạ mới cảm thấy mình thất thố, trên mặt nóng ran,
ngượng ngùng cúi đầu, chỉ sợ tạm thời không thể ngẩng lên được.
Lý Kỳ cứ như vậy đường hoàng ngồi xuống, càng làm người ta ngạc nhiên
chính là, không ngờ chúng nữ tuyệt không phản cảm, rối rít dịch sang một bên, nhường chỗ cho Lý Kỳ.
Chuyện này cũng làm đám người Cao Nha Nội hết sức hâm mộ. Tuy rằng da
mặt y đủ dày, thậm chí có thể nói là không biết xấu hổ, nhưng y cũng
không dám ngay trước mặt Tống Huy Tông chạy tới ngồi cùng Lý Sư Sư các
nàng, Tống Huy Tông bên kia không hề có phản ứng gì, ruột gan đều hối
hận rồi, nhưng bây giờ để ý thấy, đã hết chỗ rồi.
Không ngờ trong lòng Tống Huy Tông cũng rất hâm mộ da mặt của Lý Kỳ, đối mặt với một bàn tuyệt sắc mỹ nữ. Làm sao hắn còn muốn ngồi cùng một chỗ với đám nam nhân này, nhưng trước sau trong bụng thầm tán thưởng.
Lý Kỳ phát giác phía sau có hơn mười ánh mắt hâm mộ, lại vẫn chuyện trò
vui vẻ như cũ, ha hả cười nói: - Các vị cảm thấy mấy món ăn này như thế
nào?
Lý Sư Sư cười đáp:
- Những tiếng khen ngợi vừa rồi đã đủ nói lên tất cả. Nếu Lý sư phó muốn nghe ta khen một lần nữa, ta cũng sẽ không để ý.
Nàng vừa nói như vậy, Lý Kỳ lại có vẻ xấu hổ, ha hả nói: - Đâu có, đâu có, Sư Sư cô nương quá khen.
Bạch Thiển Dạ ân cần nói: - Đại ca, huynh đói bụng chưa. Mau ăn chút gì đi.
Lý Kỳ cười hì hì nói: - Trà cũng say lòng cần chi rượu, sách tự hương ta chẳng cần hoa. Rượu không say mà người tự say, hoa không mê người người tự mê. Ngồi ở đây, dù có mỹ vị gì cũng trở thành không có mùi vị gì cả. Dứt lời, hắn liền gắp một miệng thịt bỏ vào miệng, cắn một miếng lại
một miếng lớn, lắc đầu thở dài: - Thật sự là không có mùi vị gì cả.
Phốc một tiếng, Tần phu nhân cũng bị Lý Kỳ làm cho vui vẻ, ba nữ nhân còn lại đã sớm cười khanh khách.
Chợt nghe phía sau có tiếng người kêu lên: - Hay, hay cho câu Rượu không say mà người tự say, hoa không mê người người tự mê.
Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, đúng là tên Triệu Giai kia, cười nói: - Triệu
công tử quá khen, ta cũng chỉ là nhất thời xúc động, ngẫu hứng làm thơ
mà thôi.
Thái Kinh cười ha hả nói: - Lý Kỳ, ngươi làm Trù vương, lại đi ngâm thơ, thật sự có hơi đầu đuôi lẫn lộn, lão phu nghĩ ngươi nên ngẫu hứng làm
một món ăn, để cho chúng ta có lộc ăn mới phải.
Mịe. Lão tử mới vừa ngồi xuống, ngươi lại bảo lão tử đi làm đồ ăn, ngươi muốn ta mệt chết hả. Lý Kỳ vừa định từ tốn nói lời cự tuyệt, trước mặt
mấy vị đại mỹ nữ, ai lại muốn bỏ đi chứ.
Nhưng Tống Huy Tông bỗng nhiên nói: - Không tồi, không tồi, lời của Thái sư có lý, ngẫu hứng làm thơ, ta đã gặp qua không ít, nhưng nấu ăn như
vậy, ta vẫn chưa thấy qua bao giờ, Trù vương ngươi phải để mọi người mở
rộng tầm mắt chứ.
Mọi người cùng reo lên trầm trồ khen ngợi. Đặc biệt là đám cầm thú Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu kia, chính là đám kêu lớn nhất.
Hiển nhiên Lý Kỳ đã khiến nhiều kẻ căm giận, ai cũng muốn gây khó khăn cho hắn.
- Ta lại bị các nàng hại thảm rồi.
Lý Kỳ hướng tới chúng nữ nhân Tần phu nhân cười khổ một tiếng.
Chúng nữ ban đầu sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, đều che miệng cười khanh khách.
- Được rồi, nếu mọi người đều nói như vậy, Lý Kỳ ta đây sẽ thử một lần xem sao.
Lý Kỳ nghĩ mãi không thôi, vừa đi tới trước cái thớt, nhưng thật ra hắn
không có vội vã mặc tạp dề, mà nhìn những nguyên liệu còn thừa, dù sao ở nơi dã ngoại này, không phải muốn cái gì cũng sẽ có cái đó, điều này
cũng gây thêm không ít khó khăn cho hắn.
Mọi người cũng đều đi qua, chờ xem màn biểu diễn của Lý Kỳ, cũng may Lý
Kỳ trước tình hình đó, thản nhiên hỏi Ngô Tiểu Lục: - Lục tử, chúng ta
còn thừa những thứ gì?
Ngô Tiểu Lục đáp: - Lý ca, gà và ống trúc hết rồi, cá cũng vừa ăn xong,
chỉ còn lại thịt và một ít rau xanh thôi, à, còn có mấy quả trứng gà.
Trương Nhuận Nhi nói: - Còn có một ít mì, bơ.
Tống Ngọc Thần vừa nghe, trong lòng mừng thầm, mấy thứ nguyên liệu ở đây, ta xem ngươi có thể làm ra thứ gì.
Lý Kỳ nhướn mày, nhăc đi nhắc lại trong miệng: - Mì, thịt, rau. Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói:
- Có rồi. Nhuận Nhi, ngươi đi chuẩn bị mì, Lục Tử, ngươi giúp ta chuẩn bị rau xanh.
Hai người đáp một tiếng, rồi bận rộn đi làm.
Lý Kỳ mặc tạp dề vào, rửa sạch tay, lấy ra một miếng thịt đặt trên đá phiến để nướng.
Mọi người xem đều cảm thấy tò mò, thịt nướng này đã ăn rồi, có thể tính là ngẫu hứng mà ra không đây.
Chỉ chốc lát sau, Trương Nhuận Nhi đem mì đã chuẩn bị xong tới, Lý Kỳ kêu y chia hai ra hai phần đặt ở trên đá phiến.
Trương Nhuận Nhi theo lời đặt vắt mì xuống.
Lý Kỳ tay phải cầm kẹp, hai bên cầm xẻng, đồng thời nướng chế khối thịt trộn với mì, cũng chú ý đảo qua đảo lại.
Một lát sau, Lý Kỳ bỗng nhiên nói: - Lục Tử, đập hai quả trứng gà lên trên vắt mì.
- Vâng.
Lục Tử nhanh chóng đánh hai quả trứng gà lên trên.
Xèo xèo xèo.
Lại một lát sau, mọi người thấy hai mặt của khối bột đã chiên thành hai
mặt bánh tròn tròn, hơn nữa một mặt vẫn còn sắc vàng óng, không khỏi
thầm giơ ngón tay cái lên.
- Chén đĩa.
Lý Kỳ đem thịt nướng chín đặt lên, hai bên vắt mì chia ra đặt ở ba phía trong đĩa, rồi mới đặt hai miếng bánh kia xuống.
- Bơ.
Lý Kỳ lại cầm lấy chổi quét phết chút bơ lên trên bánh, đặt thịt nướng ở trên, thêm ít rau lên trên, rồi đặt cái còn lại phủ lên trên cùng.
- Hán bao.
Mọi người không hẹn mà cùng kinh hô.
Đây không thể gọi là Hán bao được, cùng lắm chỉ có thể gọi là diện bảo.
Lý Kỳ cười, nói: - Ta tự thử trước, xem ăn được không. Hắn cầm lấy một
lá sen bao lấy diện bảo kia thổi vài cái, cắn một miếng thật to, nhai
nuốt, trong mắt sáng ngời, thầm nghĩ, không thể tưởng được mì sợi phối
hợp với thịt nướng này lại là một loại mỹ vị, hơn nữa cả hai đều nổi
bật, xem ra sự kết hợp này giữa Trung Quốc với phương Tây mới là vương
đạo nha, món này mà không đem bán, thật sự có lỗi với chính mình.
Hắn vốn chưa từng ăn món nào như vậy, mì này nếu như là mỹ vị này, không nhịn được ăn đến quên hết tất cả, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
Lúc này Lý Kỳ quả thực chính là người mẫu quảng cáo món ăn, tuy rằng mọi người sớm đã ăn no, nhưng lúc này thấy hắn ăn ngon như thế, vẫn không
khỏi nuốt nước miếng vào bụng.
Rất nhanh, diện bảo này bị Lý Kỳ tiêu diệt gọn gàng, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.
- Lý ca, mùi vị thế nào?
Ngô Tiểu Lục liếm liếm môi khô, khát khao nhìn Lý Kỳ hỏi.
- Việc này.
Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hơn mười cặp mắt nhìn hắn, không khỏi sửng sốt, lập tức ngượng ngùng nói: - Cũng không tệ lắm.
Hồng Thiên Cửu buồn bực kêu lên: - Lý đại ca, huynh thật không phúc hậu, huynh làm, tại sao có thể ăn mảnh, chúng ta cũng chưa có được ăn.
Tống Huy Tông nghiêm mặt, nói: - Đúng vậy, ta chờ đợi nửa ngày, ngươi sẽ không bảo chúng ta hãy chờ nữa chứ.
Đổ mồ hôi dữ dội! Mới nghiên cứu ra món ăn, đương nhiên là đầu bếp phải
thử trước tiên rồi. Lý Kỳ thấy vẻ mặt như ăn thịt người kia của mọi
người, nói:
- Ta làm, ta làm thêm là được, mời các vị chờ một lát.
Hắn nói xong lập tức làm liền, bằng không hắn thật sự sợ những người này sao cũng sẽ xông lên quần ẩu hắn một trăm lần.
Thế nhưng, nguyên liệu cũng không nhiều, Lý Kỳ chỉ có thể làm bé một
chút thôi, đại khái là lớn bằng cỡ bàn tay trẻ con, dù vậy, vẫn không đủ phần.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể theo thân phận, Tống Huy Tông bọn họ đương nhiên một người cũng không thể thiếu.
Bánh mì giòn ngon, bên ngoài mằn mặn vị trứng gà, bên trong có vị sữa
mềm mại ngọt ngào cùng thịt nướng béo mỡ ngọt rượu, thật sự là mỹ vị
nhân gian. Đám người Tống Huy Tông ăn thiếu chút nuốt luôn cả ngón tay
mình.
Những người không được ăn, đều méo miệng, u oán nhìn Lý Kỳ.
Ta cũng không có cách nào nha, thật sự là không bột đố gột nên hồ. Lý Kỳ vội nói: - Xin các vị an tâm, chớ nóng vội, không bao lâu nữa, Túy Tiên Cư chúng ta sẽ toàn lực tung Hán bao ra, mọi người cứ đợi thêm mấy ngày nữa.