Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1387: Chương 1387: Nghịch Thiên Cải Mệnh(2)




Triệu Giai càng nói giọng càng nhỏ dần.

Lý Kỳ gãi gãi quai hàm, nói:

- Hình như ngươi nói cũng có chút đạo lý, loại lẳng lơ, loại lẳng lơ, tập tư duy theo quán tính. Vậy ngươi nói xem ngươi khâm phục ta cái gì?

Triệu Giai nhắm hai mắt, nhẫn nhịn kích động muốn nhảy xuống dưới, nói:

- Ta muốn nói là, ván cờ này ngươi đánh thật sự là rất đẹp. Ngươi còn nhớ được hai năm trước, ngươi đã từng hỏi ta một vấn đề không?

- Đương nhiên nhớ rõ, ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm Tào Phi, hay là muốn làm Tào Thực.

Lý Kỳ hồi tưởng trước kia, trong lòng xúc động thật lâu, cười nói:

- Nhưng ngươi lại trả lời ta, ai cũng ngươi không muốn làm, ngươi chỉ muốn làm Triệu Giai.

Triệu Giai gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta chỉ muốn làm chính mình, hiện tại đồng dạng cũng là như thế.

Lý Kỳ cười nói:

- Lúc ấy ngươi hy vọng ta có thể giúp ngươi.

Triệu Giai nói:

- Nhưng ngươi cự tuyệt.

Lý Kỳ nói:

- Ta chỉ không muốn cả hai ôm nhau cùng chết. Bởi vì lúc ấy ngươi chính là một ngôi sao tai họa, ai va vào thì chết người đó, điều duy nhất ta có thể làm chính là, chính là đem ngươi một cước đá văng, miễn cho hại người hại mình.

Triệu Giai ha hả nói:

- Ngươi thật đúng là dám nói a.

- Ta đánh còn dám đánh, còn có cái gì không dám nói chứ.

Lý Kỳ khinh thường nói.

Triệu Giai hai mắt trợn trắng, nói:

- Đó là ta cho ngươi đánh có được không, nếu không, chỉ bằng một hai ba cái ngươi, có thể nào làm bị thương ta, thật sự là không biết liêm sỉ.

Lý Kỳ hừ nói:

- Ngươi cứ khoác lác nữa đi, nhưng thật ra ta, bởi vì thân phận ngươi là Vương tử, cố ý cho ngươi ra tay trước. Ngươi hãy đi ra bên ngoài hỏi một chút, phàm là người từng cùng Lý Kỳ giao thủ, vị nhân huynh nào mà chi thứ năm không có bị phế.

- Cái gì chi thứ năm? Thôi đi, thôi đi. Đây cũng không phải việc gì sáng rọi, còn nói đến làm chi.

Triệu Giai nghe không hiểu tiếng lóng của Lý Kỳ, nhưng cũng biết không phải là lời gì hay. Phất phất tay, lập tức lại nói:

- Tuy nhiên một cước này của ngươi thật sự là vừa đúng, cũng đá tỉnh ta. Đã nghĩ giống như ngươi nói vậy, Vương Phủ thật giống như cái răng sâu trong miệng mãnh hổ, cái răng này còn tồn tại có lẽ có thể làm kẻ thù kinh sợ, nhưng không thể che dấu sự thật đây là bệnh của hổ, chỉ có trừ đi, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn, nhưng mãnh hổ không có răng nanh, vậy còn có thể gọi mãnh hổ sao, cùng với làm một con hổ không có răng, vậy còn không bằng làm một con rắn độc, ít nhất nó còn có thể che dấu chính mình, bảo vệ tính mạng không lo, đợi cơ hội tới, phóng ra một kích trí mạng.

Nói tới đây, y thở dài, nói:

- Là những lời này của ngươi đề tỉnh ta, để cho ta có thể nhìn kỹ lại bản thân mình, mặc dù Vương Phủ không bị ngươi chỉnh ngã, lấy tính cách và phong cách làm việc của lão, sớm hay muộn cũng sẽ bị người đuổi ra khỏi triều dã, việc này càng phát sinh về sau, ngược lại đối với ta càng bất lợi. Tuy nhiên, làm ta bội phục nhất, vẫn là tầm nhìn xa, cẩn thận, cùng với sự gan dạ sáng suốt của ngươi. Lúc ấy ngươi đã vì hôm nay mà bày ra thế cục này, trong đó mỗi một bước ngươi đều tính toán vô cùng tinh chuẩn, không có chút nào lệch lạc, nói là lừa dối, cũng không đủ, văn võ cả triều, mặc dù không thiếu hạng người gian ác, cũng không thiếu người có kiến thức, có tầm nhìn xa, nhưng lại không có người nào có thể nhìn xuyên qua mưu kế của ngươi, ngươi gần như là đã lừa hết mọi người trong thiên hạ.

Lý Kỳ cười lắc lắc đầu.

Triệu Giai nhướn mày, nói:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao?

- Sai rồi, hơn nữa sai rất triệt để.

Lý Kỳ cười nói:

- Kỳ thật ta không lừa bất cứ kẻ nào, từ rất sớm trước đó ta đã đem hết thảy những điều này bày tại trước mặt bọn họ, để cho chính bọn họ lựa chọn, chẳng qua bọn họ đã lựa chọn con đường có thể làm cho ngươi đứng ở chỗ này.

Triệu Giai hơi sững sờ, đưa đi hai đạo ánh mắt dò hỏi.

Lý Kỳ xoay người sang chỗ khác, ghé vào trên tường thành, nhìn chăm chú một mảnh tối đen phương xa kia, nói:

- Còn nhớ lúc ấy ta đã nói với ngươi, ta sẽ không làm việc cho bất kỳ một người nào, ta làm hết thảy, chỉ có một mục đích, đó chính là hy vọng Đại Tống ta có thể càng ngày càng tốt, cái gì có lợi đối với Đại Tống, thì ta làm cái đó, mà không phải là vì một mình Triệu Giai ngươi, hoặc là những người khác. Ngươi nói hết thảy đây đều là thế cục ta bày ra, kỳ thật, trong thiên hạ có kế hoạch nào mà không hề có sơ hở, phàm là những gì con người thiết kế ra, liền nhất định có sơ hở, trừ phi ---

Triệu Giai nói:

- Trừ phi là ông trời an bài.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, nên phát sinh, nó vẫn sẽ phát sinh, không phải ta có thể an bài, cũng không phải ngươi có thể an bài, thậm chí là Hoàng thượng cũng không đủ, đây đều là đã chú định rồi, ta có thể làm chỉ là căn cứ mỗi một sự kiện, đưa ra ứng đối của bản thân. Ngươi suy nghĩ một chút xem, nếu Kim quốc không đánh tới, hay hoặc là, Hoàng thượng ông ta không muốn chạy trốn, như vậy chỉ sợ ngươi thật sự phải cả đời đứng ở Phượng Tường, ta cũng nhất định sẽ toàn lực trợ giúp Hoàng thượng hoặc là Thái Tử, bởi vì ta không có lựa chọn. Ở thời điểm Kim quốc xuất binh, ta đã làm hết thảy chuẩn bị, nhưng ta cũng không dám nói nhiều câu gọi là đã thiết kế rồi, ta vẫn luôn đang chờ đợi, và đợi bọn họ đưa ra lựa chọn, chẳng qua con đường đám bọn họ lựa chọn không thích hợp với ta, như vậy đương nhiên ta phải lựa chọn một con đường khác.

Triệu Giai sửng sốt, một lát, lại thở dài:

- Đúng vậy a! Trong thiên hạ làm sao có thể có lời nói dối không có kẽ hở, ngươi có thể nói là làm hết thảy, cũng có thể nói là không làm gì. Tuy nhiên đối với ta, ngươi đã làm hết thảy ngươi có thể, kỳ thật lúc ấy ta đối với ngươi mà nói, chẳng qua là một người được lựa chọn trong phần đông, còn ngươi đối với ta mà nói, chính là lựa chọn duy nhất. Ta biết rằng trong chuyện này còn còn có phân hữu tình tồn tại, tuy rằng ngươi không cần thiết thừa nhận, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi tiếng cám ơn.

Lý Kỳ vội vàng nói:

- Ai nói ta không thừa nhận, đây là ngươi nợ ta đấy, cũng không phải ta nợ ngươi, ta chết cũng sẽ không quên, ngươi cũng nhất định phải trả đấy, huynh đệ ruột cũng còn phải tính toán cho rõ rang a. Tuy nhiên, lời cảm ơn này thì không cần đâu, ta thích nghe một vài lời nói chân thực.

Triệu Giai cười ha hả, nói:

- Chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy. Ngươi muốn nghe lời nói chân thực?

Lý Kỳ dang hai tay ra, nói:

- Vì sao không, mặc dù ngươi nói với ta mười ngàn câu cảm ơn, vậy cũng có thể mang đến cho ta cái gì?

- Tốt lắm!

Triệu Giai tỏ vẻ thành thực nói:

- Nếu như nói hết thảy trước đây, đều là trên trời an bài, chúng ta chẳng qua là thuận theo tự nhiên, như vậy từ giờ khắc này bắt đầu, Triệu Giai ta tuyệt sẽ không tiếp tục khuất phục ở dưới bất kỳ người nào, bao gồm ông trời, ta muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.