Nơi giao nhau của Điền, Xuyên, Tạng có một nơi gọi là Mang Khang. Vào thời triều Đường, trong khu vực Mang Khang đã khai thông “con đường trà ngựa”, Mang Khang theo đó mà trở thành cửa sổ quan trọng giao lưu văn hóa, kinh tế, đối ngoại chính trị vân vân của vùng đông nam Thổ Phiên, đương nhiên cũng trở thành vùng đất binh gia giao tranh nhiều đời.
Mang Khang cũng là cửa chính đông nam của cao nguyên Thanh Tạng.
Vốn dĩ có rất nhiều bộ lạc, thổ dân cư trí ở địa khu Mang Khang, nhưng sau khi Tùng Tán Can Bố thống nhất nơi này thì các bộ lạc ở đây hợp lại thành cùng một dân tộc, chính là Tạng tộc.
Lúc này chính quyền khống chế Mang Khang là một bộ lạc do một người vốn tênLa La Khang thống lĩnh. Sau khi Đồng Quán xuất chinh Hoàng Hà đại thắng, La La Khang cũng quy thuận Đại Tống, Tống Huy Tông còn thưởng cho ông ta họ “Triệu”, tên là Triệu Ngôn Khâm.
Ở phía nam huyện Mang Khang, lân cận chính là một nơi gọi là thành Duật Tê, thành Duật Tê này cũng có thể nói là nơi tiếp giáp của Đại Lý và Thổ Phiên.
Thật ra, từ sau khi Cao thị cầm quyền thì nội bộ Đại Lý vô cùng hỗn loạn, từ sớm đã không còn sức xuất chinh, mà sau khi Thổ Phiên chia cắt thì cũng giống hệt vậy. Thật ra hai nước cho tới nay đều coi như là bình an vô sự.
Nhưng, hai nước lại xảy ra không ít mâu thuẫn ở giữa địa khu Mang Khang và thành Duật Tê.Nguyên nhân là do giữa Mang Khang và thành Duật Tê có một nơi gọi là Sát Tạp Lạc. Sát Tạp Lạc là tiếng Tạng, dịch thành tiếng Hán thì có nghĩa là mỏ muối, tên như ý nghĩa, ở đây có nhiều mỏ muối, mấy trăm năm trước đã vô cùng nổi tiếng, cũng là một lối đi quan trọng của con đường trà ngựa.
Muối, cho dù là ở thời cổ đại, hay là ở hậu thế thì người cầm quyền đều vô cùng coi trọng, bởi vì muối đại diện cho tiền, hơn nữa vĩnh viễn không đổi.
Tất cả mọi cuộc chiến đều tiến hành xung quanh lợi ích này.
Vốn dĩ Sát Tạp Lạc này thuộc về Thổ Phiên, nhưng sau đó Thổ Phiên suy yếu, Đại Lý thừa cơ chiếm lấy nơi này, muốn lấy nôi này làm biên giới hai nước.
Thổ Phiên đương nhiên sẽ không đồng ý, mỏ muối này là của cải dồi dào vô tận,dựa vào cái gì mà ta cho ngươi chứ. Hai nước không ngừng xảy ra rất nhiều xung đột ở đây, nhưng vì nội bộ Thổ Phiên đang giao chiến, binh lực suy yếu, do đó Đại Lý vẫn nắm chặt được nơi này.
Về sau sau khi Triệu Ngôn Khâm tự lập làm vua cũng luôn hi vọng có thể thu phục Sát Tạp Lạc, đáng tiếc là đánh không lại, đàm phán thì Đại Lý sống chết không chịu nhường, cho nên cho đến hiện nay vẫn luôn giằng co không dứt ở đây.
Sau khi Ngô Giới tới đây thì đã biết được tình hình này, lập tức coi đây là lý do mà đóng quân ở Mang Khang, đồng thời bảo Triệu Ngôn Khâm đưa ra cảnh cáo với Đại Lý, nếu Đại Lý không giao ra nơi này, vậy thì chúng ta chuẩn bị xuất binh đoạt lại nơi này.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Triệu Ngôn Khâm tuy rằng quy thuận triều Tống, cũng theo tên người Hán, nhưng dù sao thì ông ta cũng không phải người Hán. Nếu như ngươi không cho ông ta chút ưu đãi thì ông ta cũng sẽ không tận tâm tận lực giúp ngươi nha.
Đạo lý này, Ngô Giới đương nhiểu hiểu, liền âm thầm đáp ứng với Triệu Ngôn Khâm, chỉ cần ngươi chịu giúp đỡ thì không những cho ngươi thăng quan tiến chức, mà còn tặng Sát Tạp Lạc cho ngươi.
Như vậy khác nào cho ông ta cả một kho vàng chứ!
Triệu Ngôn Khâm sao lại không đồng ý chứ, lúc trước đánh không lại, nhưng bây giờ có Đại Tống trợ giúp, lực lượng tăng gấp bội, lập tức phái người đến Đại Lý đàm phán, bảo Đại Lý lui binh khỏi Sát Tạp Lạc.Đương nhiên đây chỉ là tiên lễ thôi, còn chuyện có hậu binh hay không thì phải nói cách khác.
Cao thị không ngốc, dựa vào cái gì mà chỉ một câu của ngươi thì bảo ta trả kho vàng này lại cho ngươi chứ, hơn nữa Sát Tạp Lạc này đối với bọn họ mà nói cũng vô cùng quan trọng giống như vậy, trong đó liên lụy đến lợi ích nhiều mặt, hơn nữa do bộ lạc của Triệu Ngôn Khâm và Đại Lý là hàng xóm cũ, đôi bên cũng biết rõ nguồn gốc lẫn nhau, Cao thị căn bản không e ngại Triệu Ngôn Khâm, ngươi có bản lĩnh thì xuất binh đoạt lại đi!
Cao thị ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này, không thèm để ý.Mang Khang!
Trong đại bản doanh của bộ lạc Triệu Ngôn Khâm.
Ngô Giới, Ngô Lân, Trương Hiến và một vài tướng lĩnh quân Tống đang ngồi ở trong.
- Tướng quân, Xu Mật Sứ nói, Hoàng thượng hạ Thánh chỉ, ai đánh chiếm phủ Thiện Xiển trước thì phong người đó làm Điền Nam Vương, đây chính là cơ hội tốt để mấy huynh đệ chúng ta dương danh lập vạn nha!
Sau khi Trương Hiến nhận được thư của Lý Kỳ, biết được Lý Kỳ bảo Ngô Giới tự mình toàn quyền làm chủ, không khỏi tỏ ra vô cùng hưng phấn.Ngô Lân cũng vô cùng hưng phấn, cười ha ha nói:
- Điền Nam Vương? Đại ca, xem ra dụng ý của Xu Mật Sứ không phải chỉ đơn giản muốn giúp Đoàn thị đoạt lại quyền thống trị nha!
- Đương nhiên, nếu không có chút ưu đãi nào thì chúng ta cần gì vì một người ngoài mà liều sống liều chết chứ!
Ngô Giới cười ha ha, khí phách nói:
- Điền Nam Vương này nhất định phải là ta.
Trương Hiến vừa nghe thì thấy hấp dẫn, vội hỏi:
- Tướng quân đã có đối sách rồi sao?
Ngô Giới gật đầu, nói:
- Trong thư Xu Mật Sứ bảo ta toàn quyền làm chủ, vậy thì hàm ý chính là chúngta có thể chủ động xuất kích.
Ngô Lân nói:
- Nhưng mà đại ca, nhân mã của đối phương gấp bốn năm lần chúng ta, mà Xu Mật Sứ lại không điều nhân mã đến, nếu chủ động xuất kích, sợ rằng khó giành chiến thắng.
Ngô Giới lắc đầu nói:
- Nhị đệ, đệ đừng quên, trước mắt chúng ta chẳng qua chỉ là phò trợ Đoàn thị đoạt lại phủ Kiến Xương, chủ lực chân chính là phía Đoàn thị, chúng ta chẳng qua chỉ là phối hợp bên cạnh thôi.
Nói xong y vung tay lên, cất cao giọng nói:
- Lấy bản đồ đến.Rất nhanh, hai binh lính đã mang bản đồ đến, một đám tướng lĩnh cũng đều vây quanh lại.
- Phủ Kiến Xương chính là kho lương quan trọng nhất ở phía tây bắc Đại Lý, Cao thị đã phái trọng binh đến trấn thủ địa khu này. Nếu tiến công phủ Kiến Xương từ phía ngoài.
Y nói đến đây thì ngón tay lại chỉ vào thành Duật Tê trên bản đồ, tiếp tục nói:
- Như vậy nhất định phải đánh hạ thành Duật Tê trước. Thành Duật Tê này không khác gì cửa lớn tây nam của phủ Kiến Xương, hơn nữa còn có địa khu mỏ muối Sát Tạp Lạc này, cho nên Cao thị trú đóng đội quân một vạn người ở thành Duật Tê, mà quân Đại Lý ở phủ Nam Xương cũng có một vạn binh mã, thêm vào quân bộ lạc xung quanh cũng có hơn hai vạn nhân mã, còn có một vạn phân tán ở xung quanh phủ Kiến Xương- Do vậy có thể thấy được, phủ Kiến Xương này đối với Cao thị mà nói là vô cùng quan trọng, một khi phủ Kiến Xương thất thủ, như vậy cả địa khu kia có thể đều sẽ rơi vào tay địch, chỉ dựa vào chút nhân mã của chúng ta, muốn tiến công phủ Kiến Xương từ đây không thể nghi nhớ chính là người si nói mộng, cũng may mà không cần chúng ta ra tay, bởi vì nếu Đoàn thị muốn tiến công phủ Kiến Xương, căn bản không cần phải qua thành Duật Tê, có thể tiến công thẳng vào phủ Kiến Xương. Nhưng, một khi phủ Kiến Xương bị tiến công, các ngươi nói xem sẽ xảy ra tình huống thế nào?
Trương Hiến nói:
- Quân đội xung quanh nhất định sẽ đi cứu viện.
- Không sai.Ngô Giới tự tin cười nói:
- Bởi vì nhiều nơi xung quanh phủ Kiến Xương trên thực tế đều do một số bộ lạc khống chế, mà Cao thị lại không tin lắm vào những bộ lạc này, cho nên phủ Kiến Xương chẳng khác nào đại bản doanh ở phía tây bắc của Cao thị, một khi phủ Kiến Xương bị công kích, hơn nữa đối phương còn là Đoàn Chính Nghiêm, Cao thị nhất định sẽ triệu tập tất cả quân đội đi cứu viện, vậy thì cơ hội của chúng ta đến rồi.