Kỳ thật sự khác biệt giữa minh quân và hôn quân rất đơn giản. Một kẻ thì luôn nghĩ sẽ vì nhân dân cả nước mà phục vụ; kẻ còn lại thì cả ngày chỉ nghĩ làm sao khiến nhân dân cả nước phục vụ cho y.
Phục vụ và bị phục vụ, căn bản là vô cùng khác biệt.
Hiển nhiên, Hoàn Nhan A Cốt Đả thuộc loại người trước, còn Tống Huy Tông rõ ràng là thuộc loại người sau.
Ngày đó, sau khi Lý Kỳ trở về, cũng không hề đem tin này nói cho Triệu
Lương Tự và Triệu Giai, bởi Hoàn Nhan A Cốt Đả trước khi đi đã nói với
mình rằng, ngày thứ hai ông ta sẽ đàm phán lần cuối cùng về chuyện Yến
Vân.
Hôm sau.
Sứ đoàn Tống triều lại đi đến phủ nha, cùng đại diện của Kim quốc tiến hành bàn bạc.
Tuy rằng sự tình cơ bản đã được xác định, nhưng quá trình đàm phán cũng
không hề lạc quan hơn, đại thần bên Kim quốc bắt đầu đặt câu hỏi về việc Đại Tống giúp Kim quốc kiến thiết nền kinh tế như thế nào.
Mà bên Tống triều, ngoại trừ Lý Kỳ ra, thì những người còn lại thật sự
đến cái beep cũng không hiểu,Lý Kỳ giúp bọn họ giải quyết một ít vấn đề
mấu chốt, còn mấy vấn đề còn lại, hắn ngoảnh mặt làm ngơ. Bởi hắn cũng
không chắc là có thể thuyết phục được Tống Huy Tông, nên nhất định phải
cần Triệu Lương Tự thay mặt Tống Huy Tông cam đoan, vậy liền có thể giảm bớt áp lực trên người hắn.
Rất rõ ràng, Lý Kỳ và Hoàn Nhan A Cốt Đả cùng xướng thành hai bè, mục
đích là để giảm bớt những trở ngại trong sự thu hút đầu tư của Lý Kỳ. Dù sao, bên Tống triều kia hiện gian thần đang đứng đầy một phòng. Lý Kỳ
tuy rằng đã tận lực tránh tổn hại đến lợi ích của bọn họ, nhưng công
trình mênh mông như thế nhất định sẽ liên lụy tới trung tâm lợi ích của
họ. Nhưng nếu có Kim quốc ở bên cạnh tạo áp lực, như vậy sự việc liền
tiến hành dễ dàng hơn.
Trận này đàm phán có thể nói là lề mề, kéo dài từ lúc mặt trời mọc cho
đến khi nó lặn, Triệu Lương Tự nửa đường mệt mỏi còn trốn ra sau, thừa
lúc không có ai mà díp mắt lại, tất nhiên, y cũng đã ra mặt đảm bảo rất
nhiều chuyện.
Sau cuộc đàm phán, hai bên Tống Kim đều toàn thân mệt lả, Hoàn Nhan A Cốt Đả thiết yến chiêu đãi đám bọn hắn.
Trên yến hội, nhóm đại thần bình thường hồi nãy tưởng chừng như đều hóa
điên rồi. Buông ra dự tính trong lòng, thỏa thích hưởng lạc, nói chuyện
đều là rống lên, dùng bát để uống rượu, hơn nữa bên cạnh mỗi người còn
có một quan kỹ bồi rượu. Màn yến hội này quả là xa hoa, lãng phí đến cực điểm
Sau khi kết thúc yến hội, đã là canh ba.
Hoàn Nhan Tông Vọng treo nụ cười trên mặt trở lại phủ đệ, nhưng vừa mới
đạp cửa phòng đi vào, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm u lạnh lẽo. Bàn tay tráng kiện đem toàn bộ chén rượu trên bàn quét xuống đất.
Rắc...rắc.... Một loạt âm thanh đổ vỡ vang lên.
Không phải y không vừa lòng với kết quả đàm phán ngày hôm nay, mà là y
đã đi theo phụ thân Nam chinh Bắc chiến hơn mười năm, phụ thân vẫn luôn
coi trọng ý kiến của y; chưa bao giờ giống như cuộc đàm phán hôm nay,
Hoàn Nhan A Cốt Đả gần như không hề để tâm đến ý kiến của y.
Loại cảm giác này giống như khi ngươi đang là người đầu tiên có tên
trong danh sách diễn viên chính lại lập tức rớt xuống làm nhân vật phụ
đấy, điều này làm y khó có thể chấp nhận.
Đương nhiên, y dù sao cũng là vị Nguyên soái thống lĩnh ngàn quân, dù có tức giận vì có chút không tiếp thu được, nhưng y vẫn sẽ tuân theo đại
cục. Hiểu được quyết định của phụ thân, bởi chính y cũng biết, hiện giờ
Đại Kim có rất nhiều việc bị gác lại cần được xử lý; nếu có thể có được
sự hỗ trợ của Tống triều, tình hình sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ có điều y thật sự nhịn không được tên Lý Kỳ, dính vào tên tiểu tử này làm y không
thoải mái. Nếu mấy điều kia là do Triệu Lương Tự nói ra. Y không chừng
sẽ có tâm tình khác.
Cốc cốc cốc
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ.
Ai mà đến trễ thế này? Hoàn Nhan Tông Vọng nhíu mày, trầm giọng nói: - Chuyện gì?
- Điện hạ. Bên ngoài có người cầu kiến.
- Là ai?
- Tiểu nhân không rõ lắm.
- Cái gì?
Nhưng lúc này, bên ngoài lại vang lên một âm thanh thô cuồng: - Tông Vọng, là ta.
Hoàn Nhan Tông Vọng sắc mặt căng thẳng, vội vàng đem toàn bộ mảnh sứ vỡ
trên đất quét vào dưới chân bàn, sau đó điều chỉnh tâm tình, tiến lên mở đại môn.
Chỉ thấy đứng ở ngoài là một nam tử cao lớn mặc áo choàng đen. Vì vành
nón kéo thấp vô cùng, hơn nữa hiện đang là đêm khuya, nên căn bản không
thể thấy được bộ mặt người nọ rõ ràng.
Người này không đợi Hoàn Nhan Tông Vọng mở miệng, liền tự tiện đi vào.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười khổ một tiếng, hướng hạ nhân kia phân phó: - Ta hiện tại đang bàn chuyện quan trọng, bất cứ kẻ nào cũng không được phép thấy.
- Vâng, đại nhân
Đợi tên hạ nhân kia đi rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng đóng cửa lại, quay đầu nhìn người kia nói: - Tại sao ngươi lại trở về?
- Ha ha
Người nọ cười to một trận, kéo vành nón xuống, chỉ thấy gương mặt dưới
mũ hé ra một mảnh râu quai nón dài, trán nhô lên nổi bật. Người này ước
chừng bốn mươi tuổi, thân cao tầm 1m75, dáng người khôi ngô, tóc chải
thành ba bím tóc lớn, trời sinh một đôi mắt hổ, làm cho người ta cảm
giác gã không giận mà uy. Gã liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng, giọng
mang theo ý cười: - Có đại sự như vậy, ta có thể không đến sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng mỉm cười, ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: - Như vậy, xem ra không phải là phụ thân kêu ngươi tới đây
Người nọ lắc lắc đầu.
Hoàn Nhan Tông Vọng thản nhiên nói: - Vậy ngươi chính là làm trái quân
lệnh nha. Nếu Bắc Liêu bên kia xảy ra điều gì sai lầm, phụ thân chắc
chắn sẽ không tha cho ngươi.
- Ta đương nhiên biết, bằng không ngươi nghĩ ta sẽ mặc cái áo choàng
chết tiệt này mà tới đây à? Người nọ vẻ mặt khinh thường, nói: - Cơ mà
bên Bắc Liêu kia ngươi cứ yên tâm đi; đám tàn binh bại tướng đó không
cần ta ra tay. Hiện giờ đại cục đã định, chỉ chờ xem khi nào thì bắt lại tên nhóc kia thôi, mà nói thật, tên nhóc cũng quá là giảo hoạt. Bao
nhiêu thiên la địa võng ta bày ra y đều chạy thoát, thật tức chết ta!
Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu, không có nhiều lời, y biết rằng Bắc
Liêu bị diệt chỉ là vấn đề thời gian, nói: - Vậy lần này ngươi đến là vì đàm phán chuyện Yến Vân?
- Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta và ngươi đều nhàn rỗi vô sự; nên ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm ngươi nói chuyện phiếm sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười cười, nói: - Ngươi đó, tại sao vẫn y hệt như
trước kia vậy. Hiện giờ chúng ta cũng không còn sống ở Nữ Chân tộc như
hồi đó rồi, phụ thân đương nhiên là muốn đặt toàn bộ lợi ích của Đại Kim lên hàng đầu. Ta không nghĩ làm như vậy thì có gì không ổn.
Người nọ hừ một tiếng, nói: - Nói vậy có nghĩa là ngươi tán thành?
Hoàn Nhan Tông Vọng buông lỏng, nói: - Ít nhất ta không tìm thấy lý do
để cự tuyệt. Hơn nữa dù ta đồng ý, thì chưa chắc phụ thân, tứ thúc cùng
với các đại thần khác cũng đồng ý.
- Nguyên lai là vậy. Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: - Khó trách ngươi sẽ bị tên Nam triều kia đánh bại.
Hoàn Nhan Tông Vọng trừng hai mắt, trầm giọng nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn, ngươi đang nói cái gì?
Người này chính là một viên mãnh tướng khác của Kim quốc, cháu họ của
Hoàn Nhan A Cốt Đả, là đường huynh của Hoàn Nhan Tông Vọng- Hoàn Nhan
Tông Hàn. Gã sở dĩ không tham gia lần đàm phán này, là vì hiện gã đang
phụng mệnh tiến đánh Bắc Liêu.
Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói: - Ta nói sai chắc? Ta nghe người ta nói trên
đường, A Ba Lê bị người ta đánh một chiêu không đứng lên nổi, tiểu tử
Tông Bật kia cũng bị một tên tiểu tướng Nam triều không biết tên đem
chiến mã của y đâm chết. Các ngươi dù không biết mất mặt, nhưng ta cảm
thấy xấu hổ chết mất.
Hoàn Nhan Tông Vọng quay đầu đi, thản nhiên nói: - Đây chẳng qua là Tứ
đệ khinh thường, không thể giữ lời, nếu trên chiến trường thật sự, ta
tin tưởng Tứ đệ nhất định có thể chiến thắng mà không chút trì hoãn.
- Vấn đề là hiện nay đã thua rồi.
- Ngươi tìm ta là để nói mấy việc này?
Hoàn Nhan Tông Hàn vung tay lên. Nói:
- Đương nhiên không rồi. Ta hiện đang muốn hỏi ngươi một câu, dù ngươi
vừa mới nói rồi, nhưng thực sự từ tận chân tâm, ngươi tán thành việc hợp tác cùng Nam triều sao?
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm ngâm một lát, nói: - Chẳng lẽ ngươi có ý kiến tốt hơn?
Hoàn Nhan Tông Hàn cười ha hả, lập tức thanh âm trở nên lạnh lùng: - Lần này Nam triều thảo phạt Liêu ngươi cũng thấy rồi đó. Quân đội Nam triều so ra vô cùng non kém; chỉ cần Hoàng thượng đồng ý cho ta mười ngàn
binh mã. Ta nhất định có thể bắt Hoàng đế Nam triều kia đem dâng cho
Hoàng thượng.
Hoàn Nhan Tông Vọng thản nhiên nói: - Nhưng ngươi cũng hiểu rõ, phụ thân không muốn dụng binh với Nam triều.
- Ta biết chứ, dù sao lúc trước chúng ta đều cho rằng Nam triều là một
nước lớn ở Trung Nguyên, chắc chắn phải có bản lĩnh. Nhưng thật không
ngờ, lại không chịu nổi một kích, đương nhiên không thể không khiến
người ta suy nghĩ.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Hiện nay sự đã rồi. Ngươi nói ra lời này phỏng còn có tác dụng gì.
- Đúng vậy. Ta rốt cuộc là đã đến chậm một bước.
- Cũng vậy thôi, tâm ý của phụ thân đại nhân đã quyết. Ngươi có khuyên cũng vô dụng.
Hoàn Nhan Tông Hàn ảo não thật mạnh thở dài, nói:
- Nghe nói người đề xuất ý tưởng kiến thiết kinh tế này cũng là tên đầu
bếp phá hỏng đàm phán với Nam triều lần trước. Hoàng thượng cũng khá coi trọng hắn đấy. Hơn nữa ngươi thật giống như đã thua trong tay hắn
Hoàn Nhan Tông Vọng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự thì y
vẫn chưa hề chiếm được một chút tiện nghi nào của Lý Kỳ, thản nhiên nói: - Ngươi đã biết còn đến hỏi ta làm gì.
- Ta thực không nghĩ ra, một đầu bếp thì có thể có bản lĩnh gì.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Ngươi chớ xem thường hắn, trên đời này
có mấy ai chỉ dựa vào cái miệng mà đã có thể thuyết phục phụ thân bỏ qua một triệu quan? Hơn nữa hắn có quá nhiêu chủ ý, làm cho người ta khó
lòng phòng bị. Ta có dự cảm, tương lai hắn nhất định sẽ thành mối họa
lớn đối với Kim quốc chúng ta.
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Hoàn Nhan Tông Hàn mày rậm giương lên,
một tia lạnh lùng chợt lóe trong mắt, nói: - Một khi đã như vậy, người
kia nhất định không thể lưu lại.
Hoàn Nhan Tông Vọng cả kinh, nói: - Ngươi đừng có mà làm loạn.
Hoàn Nhan Tông Hàn cười lạnh một tiếng, nói: - Nếu ngươi sợ hãi, thì ta đây sẽ ráng sức đảm đương là được.
- Ai bảo ta sợ?
Hoàn Nhan Tông Vọng rốt cuộc nhịn không nổi, đột nhiên đứng lên nói: - Ta chỉ hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn.
Hoàn Nhan Tông Hàn khóe miệng lộ ra một tia đắc ý, tiến lên vỗ vỗ bờ vai y, cười ha ha nói: - Đây mới là Hoàn Nhan Tông Vọng mà ta biết chứ.
Ngày sau khi vó ngựa sắt của Kim quốc tràn xuống phía Nam, hạng người
nào mà không có. Hơn nữa đống của cải thu về, so với cái thứ kiến thiết
kinh tế chó má này còn dùng được hơn.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười gật đầu, nhưng y vốn làm người khá cẩn thận, bèn nói: - Tuy nhiên việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn
- Ta đã biết
Lại nói đến sứ đoàn Tống triều bên kia. Bởi vì sự việc khá bất ngờ, nên
Triệu Lương Tự liền quyết định ngày thứ hai chuẩn bị khởi hành về nước,
nhanh chóng đem kết quả đàm phán báo cho Tống Huy Tông biết, để có thể
mau chóng thi hành quyết định xuống dưới . Bởi sẽ không bao lâu sau,
Hoàn Nhan A Cốt Đả sẽ phái người đi Biện Kinh chứng thực việc này.
Sáng tinh mơ.
Phía trong dịch quán truyền đến từng trận ồn ào.
Lý Kỳ ngồi dưới tàng cây, ngáp liền mấy cái, hai mắt vô thần nhìn đám hạ nhân đem một rương tư trang lớn xếp lên xe . Đêm qua vì Lý Kỳ và Da
Luật Cốt Dục đều vô cùng hưng phấn, cho nên lại hung hăng chiến đấu kịch liệt, làm cho giấc ngủ vô cùng không đủ .
- Ôi, Lý Kỳ, vị kiều thê của ngươi đâu rồi.
Triệu Giai thoắt cái bu tới, thấy Lý Kỳ vẻ mặt mệt mỏi, tự nhiên trong lòng hiểu được, y cười xấu xa mà hỏi.
Động đất? Hâm mộ sao? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vẫn còn đang gây rối ở
trong phòng, một lát nữa sẽ tới. Nữ nhân a, chính là hơi phiền toái một
chút, nhưng những nam nhân như chúng ta hẳn là sẽ thấu hiểu.
Vừa dứt lời, phía sau hắn chợt vang lên một thanh âm êm tai: - Phó soái, người tìm ta?
- Ôi má ơi Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, giật bắn cả người, sợ hãi hô lên: - Các hạ, ngươi là ai thế?