Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1293: Chương 1293: Nhận quà chỉ nhận bột yến mạch




Không bao lâu sau, Lý Kỳ liền dắt tay Phong Nghi Nô xuống xe.

- Hả? Không mở cửa?

Lý Kỳ nhìn Quái Vị Hiên đóng cửa, không khỏi sửng sốt. Hắn lại nói:

- Quái Thập Nương này cũng thật là kỳ lạ, ta đã giúp cô ta tạo danh tiếng, cô ta lại không nhân cơ hội kiếm tiền, ngược lại còn đóng cửa, tức chết đi được.

Phong Nghi Nô khẽ mỉm cười, nói:

- Lưu nương tử cũng không thể giống huynh được. Có lẽ cô ta không hứng thú gì với tiền bạc.

- Sao muội biết?

- Tỷ tỷ cũng nghiều lần muốn hậu lễ báo đáp cô ta. Nhưng đều bị cô ta khước từ. Cô ta còn nói, nếu cô ta là vì tiền, thì không thể trị bệnh cho tỷ tỷ.

Phong Nghi Nô có vẻ bất đắc dĩ nói.

Lý Kỳ lúng túng nói:

- Có lẽ cô ta có quá nhiều tiền, không thèm để ý tới chút tiển lẻ này mà thôi.

Phong Nghi Nô cười lắc đầu, không tranh luận với hắn nữa.

Hậu lễ của Lý Sư Sư đưa tới, phân lượng có mơ cũng mơ thấy được!

Lý Kỳ lại hỏi:

- Làm thế nào bây giờ?

Phong Nghi Nô trầm ngâm một hồi, bỗng lên tiếng:

- Ta nhớ ra rồi, hình như cô ta đã từng nói cô ta không có ở Quái Vị Hiên nữa, mà ở trong một ngôi nhà trúc cách Quái Vị Hiên ba dặm về phía nam.

- Vậy được rồi, ta tới đó xem xem, dù sao cũng đã tới rồi.

Do vì đường tới nhà Lưu Hi Vân rất hẹp, xe ngựa không đi qua được, do đó ba người chỉ còn cách đi bộ vào.

Đi được khoảng ba dặm đường, tới một nơi yên lặng vô cùng, xung quanh không một bóng người, có thể nói là vùng núi hoang vu. Dưới chân núi có một căn nhà trúc, xa xa còn có thể thấy rõ hai người ngồi phía trước ngôi nhà.

- Có lẽ là chỗ đó rồi.

Bởi vì đường đi thực sự là quá tồi, cho nên Phong Nghi Nô đã bám chặt lấy tay Lý Kỳ, nhíu mày nói:

- Lưu thần y này quả là kỳ quái, nếu đã mở quán rượu, cũng không thể quá nghèo nàn được. Sao lại tới chỗ này chứ? Xung quanh đây nói không chừng cũng còn có cả dã thú lui tới nữa.

Lý Kỳ cười nói:

- Muội đừng quên, cô ta tên là Quái Thập Nương. Vì cái chiêu bài này, nơi mà cô ta ở cũng không thể quá bình thường được. Đó gọi là làm ra vẻ tinh tướng! Về phần những dã thú và côn trùng, rắn, rết đó, nếu mắt không bị hỏng, có lẽ không thể chạy tới tìm cô ta đâu. Nếu không, ngày hôm sau sẽ được lên món.

Phong Nghi Nô cười khúc khích nói:

- Huynh nói như vậy sao?

- Chuyện đó muội không hiểu đâu. Nói tới Quái Thập Nương, muội không thể dùng ngữ khí của người bình thường để nói được, phải quái một chút.

Lý Kỳ giải thích.

Phong Nghi Nô mỉm cười không nói.

Tới trước nhà trúc, chỉ thấy hai người đàn ông lỗ mãng đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu uống rượu. Hai người này chính là Hoắc Nam Hi và Trần Bắc Khánh. Hai người họ thấy đám người Lý Kỳ tới, cũng không buồn đứng dậy. Hoắc Nam Hi chỉ dùng giọng nói độc đáo đó của y để nói:

- Các ngươi tới rồi!

Không có vế tiếp theo.

Lý Kỳ cũng đã quen rồi, nhưng Phong Nghi Nô thì lại có chút tò mò, nhìn xung quanh, thấy trên dưới xung quanh đều trống không. Mặc dù hôm nay không lạnh bằng mấy hôm trước, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là gió bắc, liền hỏi:

- Hai vị, trời lạnh thế này, sao các ngươi lại ngồi đây uống rượu? Sao không vào trong nhà uống?

Hoắc Nam Hi cười nói:

- Quen rồi, quen rồi.

Hồ Bắc Khánh lại thầm nói:

- Nếu ta vào trong nhà uống, còn không bằng ta tới núi tuyết uống.

Lý Kỳ nghe thấy thế liền bật cười, nói:

- Nếu nói như vậy, Quái Thập Nương là đang ở trong nhà.

Hoắc Nam Hi gật đầu nói:

- Nếu cô ta không có đây, chúng ta ngồi đây làm gì? Ây da, lạnh chết ta mất, nào nào nào, uống thêm ly nữa, ly rượu vừa dừng lại là toàn thân đã ớn lạnh rồi.

Mẹ kiếp! Ta còn tưởng rằng các ngươi không sợ lạnh! Hóa ra là làm bộ làm tịch. Lý Kỳ vẻ mặt đầy bất đắc dĩ!

Hồ Bắc Khánh vừa nhấc tay lên, nói:

- Chờ chút, khách tới rồi, chí ít chúng ta cũng phải thông báo một tiếng chứ.

Nói xong, y liền hướng vào trong nhà gọi:

- Thập ….!

Nhưng y còn chưa nói xong một từ, trong nhà đã vang lên một giọng nói lạnh lùng:

- Bây giờ ngươi mới thông báo, không phải là vô ích rồi sao? Cút đi xa một chút, lão nương tạm thời không muốn nghe thấy cái giọng của các ngươi.

- Ồ.

Hai người lền cầm ghế của mình lên, đi về phía trước.

Khi hai người họ đi qua Mã Kiều, Mã Kiều bỗng lên tiếng:

- Hai vị nhất định là trong lòng ngưỡng mộ vị Quái Thập Nương này.

Hai người Hoắc, Hồ hoảng sợ nhìn Mã Kiều, giống như là nhìn người điên, người run lên, nhanh chóng rời xa ác ma này.

- Lẽ nào ta nói sai sao?

Mã Kiều kinh ngạc. Y nhìn hai ngươi này có vẻ phục tùng theo Lưu Hi Vân, còn cho rằng hai người này cũng giống như mình, cũng là một người đàn ông ngốc nghếch, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác “anh hùng” tiếc “anh hùng”. Nhưng lại thấy trong mắt hai người này đầy sợ hãi, trong lòng lại rất buồn bực.

Mẹ kiếp! Ngươi đừng nghĩ người khác cũng giống như ngươi được chứ? Lý Kỳ mỉm cười lắc đầu.

Lúc này, trong nhà Lưu Hi Vân liền lên tiếng:

- Các vị vào đi.

Ngươi nói thêm một từ “mời”, chẳng lẽ lại sợ mất lớp da sao. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, một tay nhận lấy lễ vật từ tay Mã Kiều, dắt Phong Nghi Nô đi vào, cũng không có gõ cửa, đi thẳng tới đẩy vừa bước vào. Vào tới trong nhà Quái Thập Nương, tự nhiên thấy có chút đặc biệt.

Trong nhà không lớn, thậm chí có thể nói là cực kỳ đơn sơ. Ngoài bàn ghế giường tủ, những vật phẩm sinh hoạt thường ngày này ra không còn cái gì lớn nữa. Thậm chí ngay cả bếp cũng không có.

Mà Lưu Hi Vân vẫn mặc vô cùng đơn giản, đứng trước giường. Trên giường còn có một chiếc áo bông lớn, hình như là đang thu dọn hành lý. Thấy đám người Lý Kỳ tới, cũng không quan tâm xem họ có gõ cửa hay không, ánh mắt nhìn vào món quá trên tay Lý Kỳ, nói:

- Món quà này đừng đặt xuống, tránh ta phải hoàn lễ. Các ngươi hãy cầm về đi.

Phong Nghi Nô liền nói:

- Lưu nương tử, cô đừng hiểu lầm, đây chỉ là một chút quà nhỏ mà thôi.

Lưu Hi Vân nói:

- Chút quà nhỏ cũng không phải là quà, nhận quà thì phải đáp lễ, phiền phức lắm. Các ngươi cầm về đi.

Lý Kỳ bật cười ha hả, kéo Phong Nghi Nô bước lên phía trước, ngồi xuống. Hắn biết bản thân ngươi không ngồi, Lưu Hi Vân nhất định cũng không thể mời họ ngồi xuống, cười ha hả nói:

- Quái Thập Nương, món quà này cô không nhận không được.

Lưu Hi Vân tức giận nói:

- Con người ngươi cũng thật là kỳ quái, không nhận là không nhận, cái gì gọi là không nhận không được.

Bị ngươi nói kỳ quái, ta thật đúng là rất vinh hạnh! Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Bởi vì cô đã đồng ý nhận món quà này lúc trước rồi.

- Còn có chuyện này sao?

- Chẳng lẽ cô đã quên lúc đầu tôi đã hứa với cô rồi. Nếu dùng sữa bột nghiên cứu ra một loại thức ăn mới, bảo đảm sẽ mang tới cho cô nếm trước tiên.

Lưu Hi Vân giật mình, chỉ vào món quà đó nói:

- Đây chính là ….

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây chính là món ăn mới nhất mà ta làm ra, gọi là bột yến mạch. Vừa rồi ta vừa gặp cô, liền nhớ ra, lập tức muốn nói một câu rất là có ý tứ quảng cáo, chính là liền kêu làm. Tết năm nay không nhận quà, nhận quà thì sẽ nhận bột yến mạch.

Phong Nghi Nô thổi phù một tiếng, bật cười, nói:

- Huynh đây không phải là tự mâu thuẫn sao? Ngoài mặt thì nói không nhận quà, sau lưng lại nói nhận quà chỉ nhận bột yến mạch.

Lý Kỳ cười nói:

- Cũng không phải, cũng không phải. Trước mặt Quái Thập Nương chứng minh không nhận quà, nhưng món quà này cô ấy nhất định sẽ nhận. Câu nói này không sai, nếu nói sai, sai cũng chỉ là con người.

- Nhàm chán!

Lưu Hi Vân khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn hiếu kỳ nhìn món quà trên bàn, lại nói:

- Bột yến mạch? Là cái gì?

Lý Kỳ liếc nhìn Phong Nghi Nô, hai mày nhướn lên, tựa như muốn nói, nhìn đi, ta không nói sai mà. Lại nói:

- Chuyện này đừng vội. Cô thu dọn hành lý là chuẩn bị đi đâu?

Lưu Hi Vân ồ lên một tiếng, nói:

- Đúng lúc các ngươi tới, tránh cho ta phải sai người chạy đi một chuyến. Là thế này, ngày mai ta định khởi hành đi Đại Thực.

Phong Nghi Nô bỗng đứng lên nói:

- Ngày mai cô muốn đi?

Lưu Hi Vân gật đầu nói:

- Cô yên tâm, chuyện ta hứa với cô, ta nhất định sẽ làm được. Bệnh tình của Lý nương tử hiện giờ đã tương đối rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể khỏi rồi.

Lý Kỳ nhíu mày nói:

- Cô đi Đại Thực làm gì?

Lưu Hi Vân lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ ra mấy hạt cà phê, nói:

- Ta muốn đi tới đó tìm loại hạt thần kỳ này.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Cô không bị điên đấy chứ? Đường Huyền Trang người ta chạy mấy vạn dặm đường, chí ít cũng là đi lấy chân kinh. Cô vì loại hạt này mà đi xa như vậy, có đáng không?

- Ngươi mới điên, chân kinh có tác dụng gì? Nó tạo phúc cho ai?

Lưu Hi Vân trừng mắt lườm Lý Kỳ, tiếp tục nói:

- Loại hạt này có rất nhiều đặc điểm thần kỳ, chỉ tiếc số lượng trong tay ta rất có hạn, không thể hoàn toàn hiểu được nó. Nhưng ta cũng đã nắm chắc, loại hạt này nhất định có thể trị được rất nhiều bệnh. Cho nên, ta định tới Đại Thực xem xem. Nếu có thể, ta hy vọng có thể mang được loại hạt này trở về Đại Tống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.