Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2518: Chương 2518: Nhất định phải công bình (1)




Trong khi Triệu Giai còn đang buồn rầu, thì Phủ Thái Sư lại vô cùng náo nhiệt, Thái Kinh cũng là hạ đủ tiền vốn, ở quý phủ bày yến hội, mở tiệc chiêu đãi người một nhà Quái Cửu Lang, Lưu Vân Hi, Cao Cầu, Bạch Thì Trung, Vương Trọng Lăng và lão hữu liên can, cùng với tất cả nhân viên công tác tại bệnh viện Thái sư, tính toán tất cả, ít nhất cũng có hai ba trăm người, đây là yến hội lớn đến mức nào nha, cả một buổi yến hội này tính toán ra, chi phí ít nhất cũng phải đến cả ngàn quan.

Nhưng không có vấn đề gì, Thái Kinh vui vẻ, hơn nữa là khi vui vẻ, lại càng thích tiêu tiền a, hơn nữa so sánh với lợi nhuận mà pê-ni-xi-lin mang đến, đây quả thực là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể.

Vì đáp tạ người một nhà Quái Cửu Lang, Thái Kinh còn nhượng ra hai thành cổ phần của bệnh viện Thái sư cho bọn họ, về phần Lưu Vân Hi, bởi vì bản thân Lý Kỳcòn có cổ phần ở bên trong, vì vậy Thái Kinh cũng không để cho nữa, đây kỳ thật cũng là một loại giữ lại khác.

Nếu lúc trước, thì Quái Cửu Lang sẽ không quá để ý, nói không chừng còn có thể cự tuyệt, nhưng hiện tại bất đồng, Thẩm Văn thành gia, hơn nữa Liễu Phiêu Phiêu đã mang thai, thân là con của Quái Cửu Lang, cũng không sợ không có con nối dõi, vì hậu đại, Quái Cửu Lang không chút do dự đáp ứng, tiếp nhận đáp tạ này của Thái Kinh, cha mẹ làm hết thảy có thể cũng là vì con mình mà thôi.

Sau khi yến hội kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Lưu Vân Hi cũng không quay về bệnh viện nữa, mà cùng Lý Kỳ lên xe ngựa, chuẩn bị về nhà.Bên trong xe ngựa.

Lý Kỳ cẩn thận đem một sợi tóc rơi xuống ở bên cạnh hai má Lưu Vân Hi đẩy tới sau tai nàng, lại khẽ hôn xuống trên trán nàng, nói:

- Thập nương, mấy ngày nay thật sự là vất vả cho muội rồi.

Lưu Vân Hi vùi ở trong ngực Lý Kỳ, bởi vì trước đó nàng uống chút ít rượu, làn da màu lúa mạch lộ ra một tia đỏ ửng, trông càng kiều diễm động lòng người, khẽ cười nói:

- Ta không biết vì sao phu quân lại cảm thấy như vậy, cảm thấy ta rất khổ cực, kỳ thật ta thật sự tuyệt không thấy vất vả, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

Có lẽ người ngoài nhìn thấy thất bại nhiều lần trong công tác thực nghiệm, sẽ cảm thấy đây thực sự là một công tác rất tra tấn người. Nhưng Trang Tử không phảilà cá thì làm sao mà biết được niềm vui của cá, Lưu Vân Hi có thể có y thuật này, có một nguyên nhân là bái được danh sư, nhưng chủ yếu nhất vẫn là chính nàng cũng vô cùng thích y thuật, nếu nàng không si mê y thuật, không trả giá bằng sự cố gắng mà người bên ngoài khó có thể tưởng tượng nổi, thì rất khó đạt tới độ cao này, được người khác xưng tụng là thiên tài, thì cũng phải trả giá bằng sự cố gắng hơn người khác mấy lần.

Lý Kỳ nhếch miệng lên, ghen tuông mọc lan tràn nói:

- So với ở bên cạnh ta còn vui hơn đúng không.

Lưu Vân Hi vội nói:

- Phu quân. Ta không có ý này.

Nói xong nàng ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Kỳ thật nếu vừa có thể bồi ở bên cạnh phu quân, lại vừa có thể nghiên cứu ythuật, mới là vui sướng nhất, giống như bây giờ vậy.

Lý Kỳ nói:

- Nhưng mỗi ngày muội đều ở phòng thí nghiệm, ta cũng rất khó gặp được muội một lần, hiện tại pê-ni-xi-lin đã nghiên cứu chế tạo thành công, hơn nữa mùa hè cũng đến rồi, muội có muốn nghỉ ngơi một hai tháng hay không.

Lưu Vân Hi ngẩn ra. Nói:

- Phu quân nói rất đúng, nên để cho sư phụ nghỉ ngơi một chút.

- Ách. . . . .

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Thập nương, muội có nghe lầm hay không, ta nói là để cho muội nghỉ ngơimấy tháng. Đương nhiên, Quái huynh cũng có thể nghỉ ngơi.

Lưu Vân Hi lắc đầu nói:

- Pê-ni-xi-lin tuy rằng đã thành công, nhưng đối với ta mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu. Trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân còn chưa biết rõ ràng, hơn nữa, pê-ni-xi-lin này cũng đã mở ra cho ta một cánh cửa khác. Có lẽ ta còn có thể từ trong đó tìm được càng nhiều tân dược nữa, tuy nhiên phòng thí nghiệm quá mức oi bức, thực ra thì ta cũng quen rồi, nhưng sư phụ, sư nương lớn tuổi, nên cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, hiện tại một mình ta cũng được rồi.

Lý Kỳ thở dài:

- Muội thật đúng là tất cả đều suy nghĩ vì người khác.

Lưu Vân Hi lắc đầu nói:- Ta cũng không tốt như vậy đâu, với những người không có quan hệ với ta, ta mới không thèm đi lo lắng cho bọn họ, nhưng phu quân, sư phụ sư nương các người đều là thân nhân của ta, ta đương nhiên phải quan tâm các người.

Lý Kỳ đôi mắt vừa chuyển, nói:

- Nhưng muội xem bụng Thất Nương và Nghi Nô càng lúc càng lớn, muội phải đẩy nhanh tiến độ nha.

Lưu Vân Hi thoáng nhíu mày, nói:

- Phu quân, ta thật sự rất muốn sinh con cho huynh, nhưng ta không muốn sinh ngay lúc này.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Vì sao?Lưu Vân Hi nói:

- Bây giờ là thời điểm mấu chốt trong nghiên cứu pê-ni-xi-lin, ta còn hy vọng cố gắng cố gắng thêm nữa, tranh thủ tìm được mầm mống tốt hơn, như vậy chúng ta có thể chế tạo ra càng nhiều pê-ni-xi-lin nữa, cứu thêm được càng nhiều người nữa, nếu không thì thế này được không phu quân, chúng ta đợi thêm một hai năm nữa mới sinh.

Nói đến phần sau, một đôi mắt cực kỳ sáng ngời của nàng, hơi có vẻ lo lắng liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Được rồi, liền ấn ý tứ của muội.

Lưu Vân Hi lập tức cười tươi như hoa:

- Phu quân, cảm ơn huynh.Lý Kỳ nói:

- Đừng cám ơn ta, có khả năng ta sẽ hối hận đấy.

Lưu Vân Hi nói:

- Ta không phải bởi vì cái này, mà là pê-ni-xi-lin phu quân mang đến cho ta, kỳ thật trước kia ta vẫn đang tìm kiếm một loại dược liệu kháng lại được phong hàn, ngoại thương, nhưng vẫn không thể tìm được, đối với chuyện này ta thật sự là rất tức giận, là phu quân huynh chỉ rõ giúp ta một con đường... . .

Nàng nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, chẳng bao lâu, bên trong xe ngựa liền lâm vào an tĩnh.

Lý Kỳ thoáng nghiêng đầu xuống nhìn, chỉ thấy nàng đã ngủ mất rồi, nàng tuy rằng có được một thân thể không gì sánh kịp, từ nhỏ đến lớn gần như vốn chưa từng sinh bệnh, nhưng nàng dù sao cũng là con người, mấy ngày liền cứu trị, cũng làm chonàng cảm thấy vô cùng mỏi mệt, hơn nữa nàng thích vùi ở trong lòng Lý Kỳ, chỉ có nơi này mới có thể khiến cho nàng thả lỏng hết thảy phiền não trong lòng, cho nên rất nhanh liền ngủ mất rồi.

- Nữ nhân ngốc này, luôn miệng nói không quan tâm người khác, nhưng trả giá thì không ít so với bất cứ kẻ nào.

Lý Kỳ cười lắc đầu, không khỏi thì thào tự nói, bản thân cũng nhắm mắt dưỡng thần.

“Xuyyyyyy ---!”

Đi tới trước cửa phủ Xu Mật Sứ, phu xe dừng xe ngựa lại, Lý Kỳ mở mắt ra, lập tức hạ giọng nói:- Các ngươi đi nghỉ trước đi.

Phu xe kia lên tiếng, sau đó tay chân nhẹ nhàng xuống xe ngựa.

Lý Kỳ nhìn Lưu Vân Hi vẫn còn ngủ say trong lòng, hiểu ý cười, khe khẽ hôn trên trán nàng một cái, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng khẽ động, lập tức mở mắt ra, chỉ thấy Lưu Vân Hi đang day day mắt, cười nói:

- Muội đã tỉnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.