Dân nữ bái kiến Hoàng thượng.
- Mau mau bình thân.
Tống Huy Tông vung tay lên, cười nói:
- Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Phong nương tử còn hơn trước kia. Chắc hẳn vũ kỵ cũng tiến thêm một bậc.
Phong Nghi Nô hơi cúi người:
- Hoàng thượng quá khen.
Tống Huy Tông cười gật đầu:
- Các ngươi mau chuẩn bị đi, trẫm đã đợi không kịp rồi.
Lý Kỳ thấy mọi người đều quăng lực chú ý lên người Phong Nghi Nô, liền lặng lẽ thối lui.
Nhưng hành động của hắn không trốn khỏi ánh mắt của Phong Nghi Nô. Trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Đầu tiên nàng sai người cầm đàn lên. Sau đó dặn dò mấy nữ ca kỹ vài câu, liền đi tới bên sân, ngồi trước bàn cầm.
Tống Huy Tông thấy Phong Nghi Nô không khiêu vũ, hơi sững sờ, còn chưa mở miệng, tiếng đàn bỗng vang lên.
Mười ca kỹ kia, chia thành hai hàng năm người. Năm người lùn hơn nhấc mép váy lên, kiễng mũi chân, hai chân khẽ cong.
Năm người cao hơn thì đặt tay sau lưng, một tay đặt trước bụng, hơi cúi người. Đôi bên chào hỏi, sau đó bước tới phía trước, chuẩn bị cho điệu nhảy Waltz.
Một khúc nhạc dạo này thôi, đã khiến mọi người sững sờ.
Tống Huy Tông không chú ý tới Phong Nghi Nô nữa, mà tập trung vào mười nữ ca kỹ kia.
Hôm nay, mười nữ ca kỹ đã trở thành tâm điểm của toàn trường.
Khúc nhạc dạo qua đi, Phong Nghi Nô thuần thục gảy bài nhạc mà Lý Kỳ và Quý Hồng Nô hợp tác soạn ra.
Tiếng đàn êm ái dễ nghe, tiết tấu mãnh liệt, hòa quện với từng bước nhảy của mười nữ ca kỹ.
Giống như câu, trên bục một phút, mười năm dưới bục.
Ai cũng không thể chối bỏ những ngày tập luyện khắc khổ của các nàng. Dù đặt ở hậu thế, có lẽ còn chưa đạt ới trình độ chuyên nghiệp, nhưng các nàng vẫn thể hiện được sự ưu nhã của điệu Waltz.
Dù thiếu vài phần không bị cản trở của người phương Tây, nhưng lại nhiều hơn phần hàm súc của người Trung Quốc.
Những điệu nhảy xoay tròn giống như ong bướm trong bụi hoa, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta kinh diễm.
Lại phối hợp với cầm kỹ tinh xảo của Phong Nghi Nô, hết thảy đều hoàn mỹ.
Mọi người đều ngừng thở, tiếng đàn và vũ đạo đã thay thế mỹ thực. Bầu không khí của nghệ thật cũng đã thay thế bầu không khí chính trị nặng nề. Làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Mà người đứng sau tất cả đang đi tới một gốc cây đại thụ.
Ở đó, Tiểu Ngọc và Bạch Thiển Dạ chính đang nói chuyện phiếm. Thấy Lý Kỳ tới, Tiểu Ngọc rất thức thời rời đi.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ tới, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ:
- Lý đại ca, có phải Phong tỷ tỷ và các nàng đang khiêu vũ?
Lý Kỳ nhẹ gật đầu, chợt thò tay ra:
- Mỹ nữ, có thể cho tại hạ vinh dự được nhảy cùng không?
Bạch Thiển Dạ sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, chậm rãi đặt tay lên.
Tiếng đàn mỹ diệu, ánh trăng mơ hồ, ánh nến đung đưa, tạo nên một không khí cực kỳ lãng mạn dưới bóng cây.
Bởi vì khoảng thời gian trước, Bạch Thiển Dạ cơ hồ ngày nào cũng tập nhảy với Phong Nghi Nô, cho nên đã rất thành thạo với điệu Waltz kia. Nàng và Lý Kỳ ôm nhau nhảy trong bầu không khí lãng mạng đã, quên hết mọi chuyện, quên cả bản thân.
Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình tràn đầy.
Ánh trắng chiếu xuống đôi mắt của Bạch Thiển Dạ càng thêm thanh tịnh sáng ngời. Đã khiến cho trong lòng Lý Kỳ chấn động, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi anh đào ướt át kiều diễm của Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ đã sớm giao cả trái tim cho hắn, nên cũng nhẹ nhàng nhắm hai mắt, hơi thở hổn hển, đôi môi mềm mại như không thuộc về mình.
Lý Kỳ cũng trầm mê trong đó. Kìm lòng không được ôm eo nhỏ của Bạch Thiển Dạ, cái lưỡi nóng rực thuận thế chui vào miệng nhỏ của nàng, tìm tòi đến cái lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng khiêu khích. Một mùi thơm nhàn nhạt ập vào trong miệng, hấp dẫn khó nói lên lời. Giống như đang nhấm nháp món ngon nhất của yến hội.
Lý Kỳ nhiệt tình, chủ động đã khiến đầu óc của Bạch Thiển Dạ trống rỗng, nhấc mũi chân, hai tay bám lên cổ Lý Kỳ, ngượng ngùng đáp trả.
Bạch Thế Trung đang ngồi ở yến tiếc xem nhảy múa, tuyệt đối không ngờ, con gái bảo bối của ông ta đang ôm hôn một đầu bếp ở cách đó không xa. Nếu như để ông ta biết được, phỏng chừng sẽ tức giận thổ huyết tại chỗ mà chết.
Khúc tất.
Tiếng đàn tiêu tán.
Phong Nghi Nô đứng dậy, đi vào trong sân, cùng mười nữ ca kỹ kia hướng Tống Huy Tông hành lễ.
Tống Huy Tông và đám đại thần giống như vẫn còn đang dư vị điệu nhảy kia, có chút không kịp phản ứng. Qua nửa ngày, Tống Huy Tông chợt vỗ bàn, kêu lên:
- Hay, nhảy hay lắm, ha ha.
Những người còn lại cũng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mười ca kỹ kia thấy phản ứng này cua rmoij người, vẻ mặt không che dấu được sự mừng rỡ. Một tháng trước, không ai trong các nàng có thể nghĩ tới mình lại được Hoàng thượng và các vị quan to trong triều tán thưởng. Đây có thể nói là một vinh dự lớn lao đối với các nàng.
- Không thể tưởng được hôm nay trẫm không chỉ được nếm những món ngon mỹ vị, còn có thể được thưởng thức điệu nhảy đẹp như vậy. Thật sự không bõ công một chuyến. Thưởng, nhất định phải trọng thưởng.
Tống Huy Tông vuốt chòm râu, long nhan cực kỳ vui mừng, cười ha hả nói.
- Dân nữ (Tiểu nữ) bái tạ Hoàng thượng đã ban thưởng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Phong Nghi Nô và mười ca kỹ đều quỳ xuống.
- Tất cả đứng lên đi.
Tống Huy Tông gật đầu, hướng Phong Nghi Nô khen:
- Phong nương tử, tân khúc cùng với tân vũ đạo của cô, thật sự kinh diễm tuyệt luân, trẫm rất là ưa thích.
Khóe miệng Phong Nghi Nô hơi nhếch, thản nhiên đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, thực ra vũ đạo và vũ khúc này không phải do dân nữ nghĩ ra.
- Ủa?
Tống Huy Tông sững sờ, hiếu kỳ hỏi:
- Vậy là người phương nào?
- Là Lý Kỳ.
Phong Nghi Nô đáp.
- Cái gì? Lại là hắn?
Tống Huy Tông không nhịn được toát ra một câu như vậy, quay đầu nhìn cha con Thái Kinh với ánh mắt hỏi thăm. Giống như không dám tin.
Thái Thao vội đáp:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thực ra từ đồ ăn tới vũ khúc của yến hội lần này đều do một mình Lý Kỳ bố trí.
Điều này, không những Tống Huy Tông không tin, mà ngay cả các vị đại thần kia cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Cái tên kia có thật chỉ là một đầu bếp không?
Biết nấu nướng, biết vẽ tranh, còn có thể biên vũ phổ nhạc, chẳng lẽ còn biết cả ngâm thi tác đối?
Tuy nhiên, nếu để cho Lý Kỳ ngâm thi tác đối, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Bởi vì bọn họ đã chết lặng.
- Lý Kỳ ở đâu?
Tống Huy Tông bỗng kêu lên.
Chính là qua một lúc lâu, vẫn không có người nào trả lời. Y lại hô hai câu, vẫn không thấy bóng dáng của Lý Kỳ, nhướn mày hỏi:
- Tiểu tử kia lại chạy đi đâu rồi?
Người bình thường, có ai lại bỏ qua cơ hội hầu hạ Hoàng thượng. Chỉ có Lý Kỳ là khinh thường. Vừa có cơ hội liền chuồn mất, khiến cho Tống Huy Tông rất xấu hổ.
Thái Kinh cũng chỉ có thể cười khổ.
Dưới cây cổ thụ, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đang ôm nhau tình tứ. Dù tiếng đàn đã ngừng, nhưng bọn họ vẫn đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.
Bỗng một tiếng hô to, đã khiến hai người tỉnh lại:
- Lý đại ca, Lý đại ca.
Hai người tách ra nhanh như thiểm điện. Lúc này Bạch Thiển Dạ mới nhớ tới cha của mình ngồi ở cách đó không xa, khuôn mặt liền đỏ bừng đến bóng đêm cũng không thể che dấu. Nàng cúi đầu thật sâu, sắp chạm vào bộ ngực sữa.