Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2639: Chương 2639: Nước lửa tranh chấp(3)




Cao Khánh Duệ nói:

- Ta đã chuẩn bị năm ngàn quân cảm tử, thừa lúc quân Tống qua sông mà phát động xung phong, mặc kệ chết bao nhiêu người, chỉ cần có thể bảo vệ thành Vân Châu, Đô Thống nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng

Bọn họ chỉ là kéo thời gian, đánh thì chắc chắn là không đánh lại rồi. Lúc trước toàn bộ tinh nhuệ ở đây cũng chỉ đánh tám cân nửa lạng với quân Tống. Bây giờ Hoàn Nhan Tông Hàn còn điều đi tám ngàn tinh nhuệ, lại tăng binh đi củng cố quan khẩu, thật ra trong thành không còn bao nhiêu đội quân tinh nhuệ, bọn họ chỉ dựa vào tường thành, thành lũy kiên cố và binh lính vừa mới chiêu mộ được thôi, không mong thắng, chỉ mong giữ vững Vân Châu, đây là mục đích duy nhất của bọn họ.

Khi chỉ dụ của Triệu Giai mới đi được phân nửa, đội quân tiên phong của Bạt lyTốc đã đến biên giới. Dọc đường đi gã ta còn tiêu diệt những đội quân còn lại của quân Tống, cho đến khi đến gần núi Thái Hành mới ngừng truy giết, rõ ràng những đội quân tàn dư này toàn bộ đều chạy vào trong núi, nhưng vào trong Nho Châu rồi, bốn phía lại trống trải không người. Bạt Ly Tốc kinh nghiệm phong phú, nhìn thấy yếu đạo này không người canh giữ, sợ rằng có trá, phái ba trăm người tiến lên do thám, đại quân đi chậm lại.

Nhưng, trên đường đến đây, thật sự là một kẻ thù cũng không thấy, cho dù là đến dưới thành Nho Châu, tuy cửa thành đóng kín, nhưng binh lính trên đầu thành cũng không nhìn thây, đừng nói là binh lính, ngay cả một dân chúng cũng không thấy.

Bạt Ly Tốc nhìn thật lâu cũng không hiểu chuyện gì, thế là phái một đội người đi trước cửa thành nhìn xem.Trong lòng đội nhân mã này cũng sợ, nếu chẳng may có một nhóm quân Tống đến thì bọn họ xong đời rồi. Khi cẩn thận từng chút một đến trước cửa thành, một binh lính to gan một chút tiến lên lấy hai tay đẩy, chỉ nghe cót két một tiếng, không ngờ cửa thành lại mở ra, bản thân bọn họ bị hù giật mình, hoảng sợ đưa mắt nhìn tầm nhìn dần rộng mở, nhưng, bên trong hoàn toàn rống rỗng.

Bạt Ly Tốc lại bảo bọn họ vào trong thăm dò.

Muốn lấy mạng người nha!

Đội nhân mã này chỉ có thể cứng rắn mà đi vào thành.

Sau nửa canh giờ, bọn họ liền lần lượt đi ra:

- Khởi bẩm tướng quân, bên trong không có một bóng người.Bạt Ly Tốc khẽ cau mày, Hoàn Nhan Tông Hàn vội vàng phái bọn họ đến, mục đích là phải tiêu diệt cứu viện của Chiết Khả Tồn, nhưng không chỉ không gặp viện quân, mà ngay cả một quân Tống cũng không nhìn thấy, thật khiến người ta thất vọng nha! Thế là lập tức phái người do thám khắp nơi, xem quân Tống rốt cuộc là chạy đi đâu.

Một ngày qua đi, Hoàn Nhan Tông Hàn liền đích thân dẫn theo toàn bộ chủ lực đuổi đến, cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến, hóa ra quân Tống ở Nho Châu toàn bộ rút về Quy Châu rồi.

Sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong thì ai ôi một tiếng, vô cùng tiếc nuối. Quân Tống kéo theo dân chúng có thể đi nhanh bao nhiêu chứ. Tuy Hoàn Nhan Tông Hàn không nói rõ, nhưng Bạt Ly Tốc cũng tỉnh ngộ lại, hối hận không thôi. Khi đó nên lập tức đuổi theo, không nên đợi đại quân của Hoàn Nhan Tông Hàn, chỉ mongLưu Cách chưa đi được bao xa, thế là không nói hai lời liền lập tức kiếm chỉ Quy Châu, đại quân thuận thế nam hạ, bởi vì Nho Châu cách Quy Châu quá sát, nếu kỵ binh đi nhanh thì chỉ một hai ngày lộ trình.

Nhưng khi Hoàn Nhan Tông Hàn vào Quy Châu, phóng mắt nhìn qua, má ơi, ta che trời nha! Quân Tống lần này triệt để co đầu rụt cổ trong mai rùa rồi.

Thành lũy, rào trại, quân kỳ rải khắp núi đồi, bởi vì Quy Châu rồi đến dưới núi Thái Hành, cực nhiều vùng núi, thật sự là người người tấp nập, tường đồng vách sắt. Hỏa pháo, xe bắn đá đã chuẩn bị cả rổi, mỗi một binh lính đều giương cung lắp tên chở ngươi đến công.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhìn thấy mà đổ mồ hôi, nghĩ thầm, nếu cường công thì thắng lợi chỉ trong một hơi, cho dù là thắng thì tuyệt đối là thắng lợi thảm hại, trừ philà đại quyết chiến cuối cùng, bằng không thì tuyệt đối không nên cường công.

Hóa ra khi Lưu Cách, Trương Tuấn biết Chiết Khả Tồn gặp công kích thì đều phái viện binh đến, nhưng còn chưa ra khỏi biên giới thì nhận được tin tức Chiết Khả Tồn phái khoái mã đưa đến, bảo bọn họ đừng đi, có đi cũng không cứu nổi. Biết được Hoàn Nhan Tông Hàn đích thân dẫn đại quân đến đánh, Lưu Cách, Trương Tuần đều không phải người thường, vừa nhận được tin thì lập tức biết mưu đồ của Hoàn Nhan Tông Hàn, mà Lưu Cách ở Nho Châu chỉ có mấy ngàn nhân mã, còn chưa đến một vạn, lỡ như Hoàn Nhan Tông Hàn đến vây công Nho Châu thì Quy Châu có đến cứu viện hay không?

Theo thế chắc chắn là hai đầu khó chiếu cố nhau rồi.

Cho nên Lưu Cách quyết định nhanh chóng, phát động dân chúng toàn thành,toàn bộ đi về phía Quy Châu, ngày đêm lên đường, chỉ phái một đội nhỏ đi tiếp ứng cho Chiết Khả Tồn, đón Chiết Khả Tồn nhếch nhác đến Quy Châu.

Trương Tuấn cũng vội vàng điều những đội quân phái đi công thành nhổ trại về, bởi vì y cũng giống như Chiết Khả Tồn, binh tướng phái đi công chiếm những hiểm ải, quan khẩu còn chưa chiếm được, lại lệnh cho binh lính xây dựng công trình phòng ngự, ứng đối với quân Kim sắp đến.

Thật ra Lưu Cách cũng sớm hơn đội quân tiên phong của Hoàn Nhan Tông Hàn khoảng nửa ngày, nếu khi đó Bạt Ly Tốc không nghi thần nghi quỷ, trực tiếp chuyển đường truy kích, có lẽ thật sự có thể đuổi kịp đội quân của Lưu Cách. Đây là trái tim nhân ái của người đọc sách, trong thời khắc mấu chốt Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ không nghĩ đến dân chúng, nhưng Lưu Cách xuất thân là người đọc sách. Trước đó khi y tiến vào Nho Châu, dân chúng vô cùng nhiệt tình, lấy thức ăn ít ỏi mà mình có tặngcho quân Tống, bởi vì đều là người Hán, là đồng bào đồng tộc, đồng hương gặp đồng hương thì nước mắt lưng tròng. Cho nên khi dân chúng nhìn thấy Lưu Cách đột nhiên phải đi, trong lòng sợ hãi, khi ngươi đến, chúng ta lựa chọn cải tà quy chính, ngươi không thể mặc kệ chúng ta không lo nha, nếu quân Kim biết chúng ta đầu phục các ngươi, gã ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?

Thật ra, Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ không chấp nhặt với những dân chúng này, cũng không có thời gian, gã ta hoàn toàn đến vì quân tống, các ngươi nên làm gì thì làm đó.

Lưu Cách không đành lòng bỏ lại những dân chúng này, vì thế lựa chọn mang theo dân chúng cùng nhau rút về Quy Châu

May mà trước đó quân tống nhiều lần dụ địch thâm nhập, làm cho Bạt Ly Tốcthấy không ai trú đóng ngược lại trở nên thận trọng. Đối diện với một tòa thành trống không cũng không dám mạo muội tiến vào, còn dừng lại ở Nho Châu một ngày, Lưu Cách lúc này mới toàn thân trở ra.

Chiến tranh cổ đại, tại sao nói chia binh là tối kỵ, chính vì Thống Soái rất khó chăm sóc toàn diện được, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì căn bản là không ứng đối kịp, chỉ dựa vào năng lực ứng biến tức thời của các tướng quân. Nếu Lưu Cách đợi chỉ dụ của Triệu Giai mới lựa chọn vứt bỏ Nho Châu, vậy thì đã muộn rồi, Hoàn Nhan Tông Hàn nhất định ngăn chặn từ giữa, chia cắt bọn họ thành hai nửa, hậu quả hẳn là không thể chịu nổi, có thể sẽ bị Hoàn Nhan Tông Hàn đánh bại.

Lưu Cách, Trương Tuấn gặp Hoàn Nhan Tông Hàn tới nhanh như vậy, nghĩ đến mà toát mồ hôi lạnh, chênh lệch nửa ngày, thật là nguy hiểm nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.