Chỉ một phong thư ngắn ngủn này, Hoàn Nhan Tông Hàn xem không dưới hai mươi lượt, gã thật sự tưởng mình đã đọc lầm, cũng hy vọng là mình đã đọc lầm, nhưng khi nhìn đọc đến gần một khắc, nội dung trong thư này vẫn không có thay đổi.
- Thằng ranh Nhạc Phi, thằng ranh Nhạc Phi.
Hoàn Nhan Tông Hàn tức giận đến mức vỗ thật mạnh lên bàn, một tiếng bịch vang lớn, hai mắt mở to như chuông đồng, tóc đều dựng đứng lên.
Gã nghìn tính vạn tính cũng không có tính đến, Nhạc Phi đã đi đánh lén đại bản doanh của bọn họ, hơn nữa ở giữa còn xuất hiện nhiều trùng hợp như vậy, để Nhạc Phi thoải mái công phá phủ Hoàng Long như thế, hơn nữa, càng thêm muốn chết chính là, cả Cao Ly cũng đến tấn công bọn họ.Cao Khánh Duệ vội hỏi:
- Đô Thống, phủ Hoàng Long lương thực hủy hết, viện quân không thể đến đây, chúng ta nhất định phải lập tức phá vây.
Việc đã đến nước này, cho dù Hoàn Nhan Tông Hàn lợi hại đến đâu, cũng vô lực xoay chuyển trời đất rồi, quê nhà đang bị người ta đánh, mà gã lại ở xa ngàn dặm, bây giờ căn bản gã không lo được Vân Châu rồi, còn băn khoăn tình hình của Thượng Kinh, bởi vì trên thư chỉ là đôi câu vài lời, lúc ấy Hoàn Nhan Tông Bàn cũng không rõ tình hình cụ thể, nếu như Thượng Kinh bị người ta công phá, thì Đại Kim Quốc xong rồi.
Vì thế đêm đó gã liền lập tức gọi Hoàn Nhan Tông Can và tướng sĩ liên can tới, thương lượng phá vây như thế nào.Hiện giờ Tông Trạch ở bên ngoài bố trí phòng ngự một tầng rồi lại một tầng, đây muốn phá vây, cũng không phải chuyện dễ.
Đại tướng dưới trướng Di Thứ Bảo nói:
- Hiện giờ kẻ thù đóng ở tứ phía, chúng ta phải tập trung binh lực phá vây hướng tây bắc, xuất quan về hướng Dã Hồ Lĩnh.
Hoàn Nhan Tông Hàn lắc đầu nói:
- Bất luận đi hướng bắc, hay là rút lui hướng tây, đường đều không phải quá rộng rãi, nhiều người vô dụng, nếu chúng ta tập trung binh lực, ngược lại là bị quản chế bởi chính mình, hơn nữa chúng ta cũng không biết rõ bố trí của quân Tống, nếu như tất cả mọi người hướng đến một đường tiến công, nếu chẳng may có bất kỳ sự cố nào, có thể sẽ toàn quân bị diệt, thế này, ta cùng Tông Can lần lươt lệnh nhân mã mỗi người hướng tới hai mặt phía bắc và phía tây phá vây.Hoàn Nhan Tông Can nói:
- Nhưng trong tay ngươi cũng không có bao nhiêu nhân mã?
Hoàn Nhan Tông Hàn nói:
- Chuyện này ngươi không cần lo lắng, tuy rằng ta đã thất bại, nhưng mà muốn phá vây đi ra ngoài, kẻ thù cũng ngăn không được, mà lời của ngươi, nếu thuận lợi phá vây, thì lập tức tiến đến Tây Hạ cứu viện, để Tông Vọng, Hi Doãn, Ngân Thuật Khả bọn họ hồi phòng.
Hoàn Nhan Tông Can vừa nghe, hoá ra Hoàn Nhan Tông Hàn an bài như vậy còn có ý này, vì thế gật đầu.
Sau khi trải qua một phen thương lượng, quyết định phá vây vào nửa đêm ngày mai, các tướng sĩ lập tức lui xuống chuẩn bị, bọn họ chỉ có thời gian một ngày.Thật ra là Tông Trạch vẫn không biết Nhạc Phi làm một cuộc úp sấp phía sau Kim Quốc, vẫn còn đang buồn bực, viện quân quân Kim này sao vẫn chưa tới, ta bày trận thế chờ ngươi đã lâu như vậy rồi.
Đã tới canh năm. Sắc trời chỉ là vừa có một chút ánh sáng.
Đại trướng quân Tống.
- Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ.
Cuộc đời Lý Kỳ này ghét nhất bị người khác quấy rầy hắn ngủ, nhưng hiện tại không có cách nào, bất luận khi nào, từng thời khắc hắn đều phải làm tốt bất kỳ chuẩn bị nào.Nghe thấy bên ngoài có người gọi hắn, chậm rãi mở mắt ra, nói:
- Chuyện gì?
- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, chúng ta vừa mới bắt được hai tên mật thám đến tìm hiểu hư thật quân ta.
- Hả?
Lý Kỳ đột nhiên mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, nói:
- Dẫn bọn chúng vào.
- Vâng.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên lính đã áp giải hai người đang mặc phục sức quân Kimđi đến.
Hai người này vừa tiến đến liền hô lớn:
- Xu Mật Sứ, oan uổng a, chúng tôi oan uổng a, chúng tôi không phải mật thám, chúng tôi là cải tà quy chính, đến nương tựa Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ vừa mới dậy, người vẫn là đang mơ hồ, bị bọn họ kêu đến đầu đau không dứt, nói:
- Nếu các ngươi còn gào như vậy, ta mặc kệ các ngươi là ai, cũng mổ các ngươi ngay bây giờ.
Hai người kia sợ tới mức lập tức câm miệng.
Lý Kỳ hỏi:- Các ngươi là ai?
Người bên trái nói:
- Tiểu nhân tên là Trương Thanh, y là Vương Mãnh, chúng tôi đều là người Vân Châu, vốn dĩ chính là thủ binh ở đây, sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn kia chiếm lĩnh nơi này, thì chúng tôi đã đầu hàng Kim Quốc.
Lý Kỳ nói:
- Vậy các ngươi tới đây làm gì?
Vương Mãnh nói:
- Chúng tôi vốn là người Hán, lúc trước bị bắt mới đầu hàng Kim Quốc, chúng tôi thật sự là không muốn bán mạng thay người Nữ Chân, vì vậy muốn đến đầu nhập Xu Mật Sứ, chúng tôi tuyệt đối không phải mật thám, nếu không, chúng tôikhông được chết tử tế.
Trương Thanh lại nói:
- Còn nữa, còn nữa, một khắc trước khi chúng tôi xuất thành, đột nhiên biết được một tin tức quan trọng, tin tưởng nhất định có ích đối với Xu Mật Sứ.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Tin tức gì?
Trương Thanh nói:
- Chúng tôi nghe nói Hoàn Nhan Tông Hàn kia chuẩn bị phá vây vào tối nay.
Lý Kỳ trợn hai mắt, lập tức tỉnh táo lại:
- Ngươi nói cái gì? Hoàn Nhan Tông Hàn chuẩn bị phá vây?Trương Thanh ra sức gật đầu nói:
- Thật đấy, ngay trong đêm qua, nghe nói có người từ ngoài thành dùng cung tiễn đưa vào một bức mật hàm, sau khi Hoàn Nhan Tông Hàn xem mật hàm xong, tin tức phá vây này liền truyền ra, tôi thấy mười phần là thật sự.
Lý Kỳ nói:
- Ngươi nói rõ chi tiết xem.
Trương Thanh vẻ mặt lúng túng nói:
- Bởi vì khi đó chúng tôi đang chuẩn bị rời đi, vì vậy không kịp hỏi thăm, chúng tôi chỉ nghe nói Hoàn Nhan Tông Hàn dự tính phá vây từ cửa bắc.
Lý Kỳ nheo mắt nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, đột nhiên phẫn nộ quát:- Hay cho Trương Thanh, Vương Mãnh ngươi, bản đại nhân suýt nữa bị các ngươi lừa, hừ, rõ ràng các ngươi chính là người Hoàn Nhan Tông Hàn cố ý phái tới đưa tin tức giả cho ta, một chút thủ đoạn bậc này, lão tử đây đã chơi cũng không dưới tám trăm lần, thật là buồn cười. Người đâu! Đem hai tên này ra chém cho ta.
Trương Thanh, Vương Mãnh vốn là tính toán lõa thân đến đầu nhập, nhưng trước khi đi, đột nhiên có được một tin tức quan trọng như vậy, khiến bọn họ tràn đầy tin tưởng đi vào Tống doanh, nào biết đâu rằng đem tin tức này nói cho Lý Kỳ, ngược lại còn đưa tới họa sát thân, hô to oan uổng, kích động khóc lóc:
- Đại nhân, đại nhân, chúng tôi nói đều là sự thật, nếu có nửa câu nói ngoa, chúng tôi sẽ vạn tiễn xuyên tâm.
- Chuyện cho tới giờ, các ngươi còn không biết hối cải.Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Nếu các ngươi đã thích vạn tiễn xuyên tâm, vạy bản đại nhân sẽ thỏa mãn ngươi, đem bọn họ trói lên cột gỗ, cho những tân binh kia luyện bắn. Kéo ra ngoài.
- Vâng.
- Đại nhân, oan uổng a, chúng tôi oan uổng a!
Đợi cho bọn lính đưa bọn họ ra ngoài, Lý Kỳ lập tức hướng tới một hộ vệ nói:
- Ngươi lập tức đi lên, nói với bọn họ, chỉ trói chặt bọn chúng trên cột gỗ, nhưng không được tổn thương tính mạng bọn chúng.
- Tuân mệnh.Sau khi Lý Kỳ biết được tin tức này, lập tức đi đến lều lớn trong quân, đem tin tức này thông báo cho Triệu Giai và Tông Trạch.
Triệu Giai nghe được cũng là nửa tin nửa ngờ, nói:
- Tông ái khanh, khanh cho là tin tức này đáng tin cậy hay không?
Tông Trạch lắc đầu nói:
- Chuyện này lão thần cũng khó có thể khẳng định, nhưng viện quân quân Kim chậm chạp chưa tới, điều này quả thực vô cùng kỳ quái, lương thực bên trong thành Vân Châu cũng không nhiều nữa, nếu lúc này Hoàn Nhan Tông Hàn muốn phá vây, đó cũng không phải là điều không thể.
Triệu Giai lại nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, khanh nghĩ sao?- Thần cũng cảm thấy có thể tin tưởng.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói:
- Viện quân là một nguyên nhân, và còn chính là bức mật hàm, nếu bức mật hàm kia là báo cho Hoàn Nhan Tông Hàn biết tin tức của Tây Hạ, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng rất có khả năng lựa chọn phá vây, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng mà đi, Tây Hạ nhất định phản công, Hoàn Nhan Tông Hàn khả năng nóng lòng trở về hồi viện Hoàn Nhan Tông Vọng, đây cũng không phải là điều không thể.
- Các khanh nói rất có lý.
Triệu Giai gật đầu, nói:
- Nếu đã như vậy, thành Vân Châu đã là vật trong bàn tay của chúng ta, nếu chúng ta còn có thể tiêu diệt Hoàn Nhan Tông Hàn, thì đó là chặt đứt một cánh taycủa Kim Quốc, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Tông Trạch gật gật đầu nói:
- Thần lập tức đi chuẩn bị.
Thời gian cấp bách, buổi tối Hoàn Nhan Tông Hàn sẽ đột phá, thời gian cho quân Tống thật sự không còn nhiều nữa.
Tối hôm đó, hết thảy đều không khác bình thường, quân Tống vẫn là oanh kích thành Vân Châu không có quy luật, đợi cho vòng oanh tạc thứ nhất của quân Tống qua đi, Hoàn Nhan Tông Hàn cho binh lính đem tất cả xe bắn đá, cường nỏ lặng lẽ chuyển lên tường thành phía tây và phía bắc, và căn dặn binh lính, chỉ cần cửa lớn vừa mở ra, liền lập tức phóng hoả lực vào quân Tống, yểm hộ đại quân ra khỏi thành.Canh ba, cửa chính phía tây mở trước, Hoàn Nhan Tông Can suất lĩnh ba vạn nhân mã bản bộ từ phía tây liền xông ra ngoài, gần như cùng lúc, một trận xe bắn đá bên trong thành, cường nỏ bắn ra cùng một lúc, bởi vì quân Tống vừa mới kết thúc công việc, hơn nữa hôm nay Tông Trạch an bài phòng ngự trung tâm tại cửa bắc, binh lính của cửa tây này không ngờ rằng quân Kim lại đột nhiên phản kích, trong lúc nhất thời có vẻ có chút thất kinh.
Hoàn Nhan Tông Can thừa cơ giết ra ngoài.
Sau khi tạm thời áp chế, quân Tống lập tức tỉnh ngộ lại, chiếm cứ bãi đất cao, điên cuồng bắn, chỉ nghe trên đường phía dưới tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Binh lính Quân Kim cũng đều giương cung lắp tên bắn về phía quân Tống ở chỗ cao hơn.Tuy rằng binh mã nơi này dù không có động, nhưng cũng không có an bài trọng binh thủ gác, ngăn cản chủ lực kẻ thù phá vây.
Tướng phòng giữ cửa Tây này chính là Trương Tuấn, ban ngày y mới nhận được tin tức, Hoàn Nhan Tông Hàn này sẽ đột phá hướng cửa bắc, sao lại hướng đến cửa tây, hô to trúng kế, khẩn trương đích thân dẫn người tiến lên ngăn cản.
Hoàn Nhan Tông Can cũng thật không ngờ sẽ thoải mái ra khỏi thành như thế, nhưng còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy một trận nổ phía trước, giống như trời long đất lở, ở trong đêm tối này, còn giống như có sương trắng, hoá ra quân Tống đã chôn lượng lớn địa lôi trên những con đường này, thời điểm đêm hôm khuya khoắt này, quân Kim làm sao còn có thể e dè đến điểm này, tướng sĩ quân Kim bị nổ hồn bay phách lạc, tử thương vô số.Lại nghe tiếng giết nổi lên bốn phía, chỉ thấy Trương Tuấn lĩnh nhân mã chủ lực của cửa Tây vây công đến, kỳ thật Trương Tuấn nhân số không phải quá nhiều, muốn vây công Hoàn Nhan Tông Can có lẽ là hơi khó, nhưng mà bọn họ có thành lũy, hơn nữa Hoàn Nhan Tông Can vừa mới thiếu chút nữa đã bị nổ chết rồi, làm sao còn dám niệm chiến, cắm đầu xông về phía trước, dọc đường đi quân Kim bị bắn chết là vô số kể, thi thể kia liên miên vài dặm.
Đại trướng trong quân.
- Cái gì? Quân Kim đột phá từ cửa Tây?
Tông Trạch vừa nghe tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là trúng kế rồi.
Vô gian đạo đã chơi cả đời, hôm nay lại bị người ném vào vô gian đạo. Lý Kỳnghiến răng nghiến lợi nói:
- Lão tư đây sẽ đi làm thịt hai khốn khiếp kia ngay bây giờ.
Đúng lúc này, lại có người đến báo:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Trương tướng quân nói bên phía cửa Tây có thể không phải tất cả chủ lực quân địch, nói chúng ta cẩn thận kẻ thù phân chia phá vây.
Tin tức của Trương Tuấn truyền đến đại trướng trong quân, không đến thời gian một khắc, cửa bắc Vân Châu đột nhiên mở ra, trên tường thành đồng thời cũng là ngàn nỏ bắn ra cùng một lúc, Hoàn Nhan Tông Hàn suất lĩnh đại quân hai vạn xông ra.