Triệu Tinh Yến thấy Lý Kỳ há hốc mồm hoảng sợ nhìn mình, cảm thấy kinh ngạc nói:
- Sao ngươi phản ứng mạnh thế?
Quái gỡ, người phụ nữ này đúng khác người, con mẹ nó, người dòng họ
hoàng thất lại cổ vũ hắn đi buôn lậu, trong tâm cô ta có ý gì đây? Lý Kỳ nuốt nước bọt nói:
- Triệu...Triệu cô nương, ta không nghe lầm chứ, không phải cô bảo ta đi buôn lậu Thiên hạ vô song ư?
Triệu Tinh Yến gật đầu nói:
- Đúng vậy, có gì không ổn sao?
- Được sao?
Lý Kỳ cảm giác Triệu Tinh Yến đang trêu đùa hắn, không kìm được xòa tay
dán vào trán nàng, hắn cảm thấy một làn da mịn màng, mát lạnh, chậc da
nàng ta thật đẹp.
Triệu Tinh Yến tuyệt đối không nghĩ Lý Kỳ lại làm như vậy nên không có
phòng bị gì cả, thậm chí ngay cả né đi cũng không kịp, đợi khi Lý Kỳ thu tay lại nàng ta mới tỉnh ngộ, giận nói:
- Ngươi làm gì thế?
Sai lầm rồi, hắn phạm sai lầm lần hai rồi, Lý Kỳ làm ra vẻ không nghe nàng ta rống lên, thầm nói:
- Kỳ quái, đâu có sốt.
Hắn vừa dứt lời mu bàn chân cảm nhận được cơn đau truyền đến, hắn quát
to một tiếng nhảy cẩng lên, hai tay ôm chân giận dữ hét lớn:
- Sao cô lại giẫm lên chân ta?
Mày Triệu Tinh Yến nhướng lên:
- Vì ngươi khinh ta nên bị ta trừng phạt, nếu còn có lần sau ta nhất định chặt tay ngươi.
- Cô.....
Lý Kỳ chỉ tay về phía nàng ta, chợt nhớ đến hắn không đánh lại hét lớn:
- Mã Kiều, Mã Kiều tên khốn kiếp này lại chạy đi đâu rồi.
Triệu Tinh Yến hừ một tiếng nói:
- Mặc dù là Mã Kiều lại đây ngươi cũng nghĩ gã có can đảm làm gì ta sao?
Lý Kỳ đe dọa:
- Cô đánh giá chỉ số thông minh của Mã Kiều quá thấp rồi, có bản lĩnh cô đừng chạy ta sẽ đi gọi người, mẹ nó...Cô không nhìn được địa bàn này
của ai à.
- Ngươi đi ta chờ ở đây, coi như là Mã Kiều dám thì ngươi dám sao?
Triệu Tinh Yến hai tay ôm ngực cười lớn.
- Cô....Cô điên rồi.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, hắn đúng không có lá gan này:
- Ta không thèm nói chấp người phụ nữ dã man như cô.
- Ta dã man?
Triệu Tinh Yến trầm giọng nói:
- Nếu không phải ngươi động tay chân trước thì ta có vô cớ giẫm chân ngươi không?
Lý Kỳ reo lên:
- Ta thấy có lẽ đầu óc cô bị hỏng rồi.
Triệu Tinh Yến phất tay áo nói:
- Đầu óc ngươi mới hỏng ấy, ta có ý giúp ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân thật sự không biết phân biệt.
- Lấy oán báo ơn?
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Cô đang giúp ta sao? Cô rõ ràng lừa bịp ta, cô đừng nói với ta cô không biết buôn lậu là phạm pháp?
Triệu Tinh Yến cũng cười ha hả lắc đầu:
- Ngươi đúng là....Có đôi khi ngươi thật sự thông minh, đôi khi quá mơ hồ, ta thật không biết ngươi giả ngu hay ngu ngốc thật.
Lý Kỳ tức giận nói:
- Hai loại cũng không phải, ta cũng không phải thần tiên sao có thể chuyện gì cũng biết chứ?
Triệu Tinh Yến không nói gì chỉ than nhẹ một tiếng:
- Ngươi có biết quân đội Đại Tống ta thiếu thốn thứ gì không?
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Điều này nhân dân cả nước đều biết không phải là ngựa sao? Lần sau cô hỏi đến đến vấn đề khó khăn được không?
- Điều này đúng rồi, Đại Tống chúng ta từ kiến quốc đến nay vẫn khuyết
thiếu chiến mã, cho nên chỉ có thể theo đến Tây Hạ, Liêu các nước mua
ngựa nhưng do quan hệ giữa chúng ta và bọn chúng không ổn định thường
xuyên xảy ra chiến sự, một khi có chiến tranh đối phương liền lập tức
cấm việc buôn bán ngựa cho chúng ta, nên khi chúng ta không mua được từ
Tây Hạ sẽ mua ngựa ở Liêu quốc đối kháng với Tây Hạ, khi Liêu quốc phát
động chiến tranh mà quan hệ với Tây Hạ dịu đi thì chúng ta mua ngựa Tây
Bắc đến bổ sung chiến trường phương Bắc.
Hai mắt Lý Kỳ bừng sáng hiếu kỳ nói:
- Nếu chẳng may hai bên cùng không cung ngựa với chúng ta thì sao?
Triệu Tinh Yến nói:
- Vậy cũng chỉ đến phía nam Đại Lý ngay cả Phiên quốc mua ngựa, nhưng vì ngựa phía Nam quá nhỏ và gầy nên sức chịu đựng không tốt, không thích
hợp tác chiến ở Bình Nguyên cho nên bình thường chỉ dùng vận chuyển vật
tư.
Lý Kỳ ừ một tiếng nói:
- Nhưng việc này có quan hệ gì đến buôn lậu?
- Đương nhiên là có quan hệ.
Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói:
- Ngươi suy nghĩ xem ngựa chuẩn bị chiến đấu, vận chuyển vật tư Tây Hạ
sao có thể cung ứng toàn bộ cho Đại Tống ta chứ, cho nên triều đình vì
lượng ngựa này đã áp áp sách lược.
Lý Kỳ nhướng mày nói:
- Ý của ngươi là triều đình cũng buôn lậu ngựa?
- Không sai, nhưng đó cũng là hành động bất đắc dĩ.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói:
- Tuy nhiên một khi lỗ hổng mở ra thì thương gia buôn lậu sẽ nhiều hơn,
triều đình không thể khống chế được, bên cạnh đó bọn cường đạo giặc cỏ
tương đối nhiều, lại thường xuyên phát sinh chiến loạn cho nên quân đội
phải đóng quân khống chế, kỳ thật không chỉ Tây Bắc quân mà ngay cả các
quân đội của nước láng giềng cũng làm thế.
Lý Kỳ không giấu được hỏi:
- Ngươi nói là triều đình cũng ngầm đồng ý Tây Bắc quân buôn lậu sao?
Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu.
Lý Kỳ đảo mắt vài vòng nói:
- Cô để ta đem thiên hạ vô song giao để quân Tây Bắc đi bán sao.
Triệu Tinh Yến gật đầu cười:
- Ý ta chính là thế!
Lý Kỳ xoa tay nói:
- Nhưng cho dù là như thế ta không thể thu được nhiều lợi nhuận, kỳ thật ta không để ý đến Tây Bắc quân, ta cũng có thể tự bán.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Ngươi tuyệt sẽ không phải là người có ánh mắt thiển cận như vậy, ngươi thiếu đi một phần lợi nhuận nhưng ngươi lại có nhiều mối quan hệ béo
bở, ngươi rõ hơn ta về chuyện này.
Hai tay Lý Kỳ ôm lại nói:
- Nhưng ta căn bản không nhận thức được điều này
Triệu Tinh Yến cười:
- Ngươi đã quên Thái sư học phủ này cón có một người có khả năng giúp ngươi.
Sắc mặt Lý Kỳ cả kinh:
- Ngươi nói ai?
- Ta không nói là ai đó nha.
Lý Kỳ cười quá dị:
- Vậy y cũng buôn lậu sao?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:
- Ngươi đừng hỏi ta, ta không biết, còn nữa việc này ngươi đừng nói là ta nói đấy.
Thì phải thế! Xem ra Chủng Công cũng vô cùng minh bạch, quả nhiên Bắc Tống tràn đầy buôn bán, Lý Kỳ đảo mắt cười ha hả nói:
- Triệu cô nương, sao cô tận tâm tận lực giúp ta, có ý gì với ta đúng không? Ha ha.
Triệu Tinh Yến không hiểu:
- Có ý gì?
Lý Kỳ cười hì hì:
- Một người phong lưu phóng khoáng như ta, nữ nhân nhìn thấy hay không
kìm chế được, sự việc này ta nhìn quen rồi, cô không cần thẹn thùng làm
gì ta có thể hiểu được.
- Vô sỉ.
Triệu Tinh Yến khẽ gắt một tiếng, hai má đỏ ửng, đe dọa:
- Nếu ngươi còn nói xằng nói bậy cẩn thận không ta khỏi cho ngươi bước đi được đấy.
Lúc này Lý Kỳ mới phát hiện ra chân của mình đã cảm thấy đau nhức, hắn cắn răng nói:
- Dừng lại, cô phải dùng sức thế mới được sao? Ta cũng được cha mẹ ta sinh ra đấy.
Triệu Tinh Yến nhìn bộ dạng thống khổ của hắn cười vẻ âm hiểm, quay đầu đi nói:
- Ta chỉ mới trừng phạt nhẹ thôi, nếu muốn nữa thì ngươi thử xem?
Tưởng hắn sợ sao? Còn lâu, Lý Kỳ u ám nói:
- Cô đừng kiêu ngạo, nói cho cô biết, ta còn có vũ khí bí mật nhưng không lấy ra đấy.
Triệu Tinh Yến không nghĩ thế khinh thường nói:
- Vũ khí bí mật gì?
- Bá vương thương!
Lý Kỳ cắn răng hung hăng nói:
- Ta dùng Bá vương thương được xưng là đệ nhất đấy, vì vậy bình thường
ta không dùng, nhưng đừng chọc giận ta, cẩn thận ta đập cô bẹp dí.
- Bá vương thương?
Triệu Tinh Yến thật sự không kìm được cười khanh khách, một lát mới nói:
- Ta nghĩ ngươi chỉ biết dùng dao làm bếp, sao có thể dùng thương, ta thật muốn mở mang kiến thức đấy.
Giọng nói nàng đầy rẫy sự khinh thường.
Lý Kỳ nghiêm mặt cười:
- Triệu cô nương, cô là người đầu tiên hướng ta đề xuất yêu cầu này, ta thật sự bội phục dũng khí của cô.
Triệu Tinh Yến nghe không hiểu tiếng lóng của hắn, khinh thường nói.
- Vậy chúng ta không ngại giao đấu một chút, ta sẽ dùng kiếm chém Bá vương thương của ngươi làm hai khúc.
Lý Kỳ cảm thấy dưới chỗ kín bị lạnh, hai tay hắn chụp che bộ hạ cả giận nói:
- Cô thật quá tàn độc.
- Hạ lưu.
Triệu Tinh Yến cười một tiếng khinh miệt, tuy nàng không hiểu được tiếng lóng của Lý Kỳ nhưng cảm thấy động tác này có chút bất nhã, vội quay
đầu nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật ta đề nghị ngươi làm như vậy đều có mục đích cả.
- Ta chỉ biết cô nhất định không hảo tâm như vậy.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Mục đích gì?
- Hiện giờ Liêu quốc có ý nên chúng ta chỉ có thể mua ngựa ở Tây Hạ mà
thôi, ta hy vọng ngươi có thể lợi dụng việc buôn bán này thay Đại Tống
mua càng nhiều ngựa càng tốt.
Triệu Tinh Yến nói.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Ta không muốn làm thế.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc:
- Vì sao?
Lý Kỳ hất đầu làm ra vẻ chính nghĩa:
- Lý Kỳ ta từ trước đến giờ làm quan thanh liêm chính trực, cô độc, lấy
đức thu phục người sao có thể làm việc hạ lưu này, cô quá xem thường ta
rồi, ta còn có việc cáo từ trước.
Hắn nói xong cũng không đợi Triệu Tinh Yến nói gì đã khập khiễng hướng cửa chính mà đi.
Triệu Tinh Yến ngây người đứng tại chỗ, vậy ta là gian thương sao?
Đứng bên trong, Ngô Phúc Vinh đột nhiên nhìn thấy Lý Kỳ khập khiễng đi đén, vội đến trước mặt hắn nói:
- Lý sư phó, chân của cậu đau à?
- Chú đừng động vào, chú và Tiểu Ngọc nhanh chóng đến hậu viện.
Lý Kỳ vừa nói vừa hướng hậu viện mà tiến.
Ngô Phúc Vinh sửng sốt nhìn hắn, thấy hắn không phải nói đùa liền khẩn trương đi gọi Tiểu Ngọc, rồi tới hậu viện.
Trong phòng nghỉ Lý Kỳ đang ngồi uống trà nói:
- Mục tiêu chính năm nay của chúng ta chính thị trường ngoại quốc, nói
cách khác ta muốn đem Thiên hạ vô song, thịt hộp, mì tôm bán quanh các
nước láng giềng, các ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng đặc biệt con người,
phương diện tiền bạc, còn nữa ta nghĩ cần nhanh chóng đồ hộp và mì tôm
đi.
Ngô Phúc Sinh và tiểu Ngọc đều sửng sốt.
Tiểu Ngọc kinh ngạc nói:
- Đại ca, sao phải vội vã như thế?
Lý Kỳ hỏi ngược:
- Chẳng lẽ cô sợ tiền chúng ta kiếm quá nhiều sao?
Tiểu Ngọc lắc đầu cười nói:
- Muội không có ý đó.
- Không phải thì tốt nhất, việc này nên quyết định như vậy.
Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên nụ cười đắc ý, chủ ý của nàng ta tốt như thế, bây giờ mới nói với hắn, ấy thế còn giẫm cho hắn một đòn, hắn không dọa nàng ta chẳng phải sẽ làm...Trời đất thất vọng sao? Để rồi xem, trong
vòng năm nay hắn sẽ là người buôn lậu lớn nhất Bắc Tống.