Bắc Tống Phong Lưu

Chương 271: Chương 271: Phản công




Khoảng thời gian này, Thái Mẫn Đức cùng hơn hai mươi quán ăn đã khiến cho thị trường thịt, thậm chí là cả ngành ẩm thực của Biện Kinh chướng khí mù mịt. Các dân chúng gần như quên mất sự tồn tại của ngõ Giết Heo.

Dù Túy Tiên Cư có Phàn Lâu tương trợ, nhưng khoảng thời gian này hai nhà cũng rất chật vật. Dù sao thịt dê và thịt lợn chính là hai thứ thịt bán chạy nhất. Khiến cho lợi nhuận tháng này của hai quán ăn giảm xuống ba bốn thành. Đây cũng không phải là con số nhỏ.

Tuy nhiên hôm nay có sự thay đổi bất ngờ.

Vừa mới sáng sớm, tám nhà Chân Điếm ở phía tây thành thuộc Phàn Lâu đồng thời khai trương, thanh thế to lớn. Nhưng làm cho người ta nghi hoặc, chính là vì sao chi nhánh của Phàn Lâu, lại dán biển Túy Tiên Cư?

Điều này đã khiến mọi người hiếu kỳ, đều đi tới hỏi thăm. Không hỏi không biết, vừa hỏi lại không hiểu. Nhưng hai chữ ‘đại lý’ rất nhanh được truyền bá rộng rãi.

Người ngoài nghề không hiểu, nhưng người trong nghề thì sao? Bọn họ buôn bán lâu năm, kinh nghiệm đầy mình, sao không rõ hàm nghĩa của đại lý. Cho nên tất cả các quán ăn lớn nhỏ, các Chân Điếm đều phái người tới tìm hiểu.

Chỉ thấy từng con vịt mập mạp bóng loáng treo ở cửa sổ. Chỉ riêng bề ngoài thôi dã hấp dẫn người rồi. Ba nhà bán thịt vịt, vừa mới mở cửa, mọi người liền chen chúc mà vào. Chen chúc tới chật như nêm cối. Hiện tại ngay cả cái phao câu cũng khó mà kiếm được.

Như vậy còn chưa là gì, năm nhà bán Hambuger càng khoa trương. Bên trong đông nghịt một mảnh, bên ngoài cũng ngồi đầy người, tay cầm bánh Hambuger, ăn say sưa có vị.

Tám nhà Chân Điếm này đều thống nhất bán kiểu tự phục vụ. Sau yến tiệc tròn tuổi, danh tiếng của Lý Kỳ truyền khắp. Nhưng về cách thức yến tiếc, mọi người chỉ nghe sơ qua, cũng không rõ ràng cụ thể. Nhưng hôm nay bọn họ rốt cuộc có thể tự mình cảm nhận. Văn hóa tự phục vụ cũng rất nhanh lan truyền khắp Biện Kinh.

Sư Tử Lâu bị tám nhà Chân Điếm bao quanh thì lãnh thanh thanh. Dù trước cửa, trên đường cái rất nhiều người, nhưng không người đi vào. Chưởng quầy của Sư Tử Lâu chứng kiến dòng người kết thành hàng, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Nhưng y lại lo lắng nhiều hơn. Dù mấy ngày nay bọn họ đã liều mạng tiêu thụ thịt ra ngoài. Nhưng trong tay vẫn nắm giữ rất nhiều thịt lợn và thịt dê. Hơn nữa, khế ước mà bọn họ ký còn kéo dài hai mươi ngày nữa mới hết hạn. Thịt này không thể để lâu. Nếu không thể kịp thời bán, thì sẽ mốc meo ở bên trong. Tổn thất như vậy, Sư Tử Lâu làm sao chịu được.

Trong một hẻm nhỏ bên cạnh Sư Tử Lâu, một cỗ kiệu dừng ở đó. Cỗ kiệu này ngoại trừ bốn kiệu phu, còn có một nam tử anh tuấn đứng bên cạnh. Nam tử này chính là Phàn Thiếu Bạch.

Chứng kiến khách hàng kéo tới nườm nượp, y mới yên lòng. Hướng trong kiệu nói:

- Phụ thân, tay Lý sư phó kia quả nhiên là lợi hại. Con thấy một chiêu này của hắn đã đủ cho Thái Mẫn Đức vò đầu bứt tay rồi.

Bên trong truyền tới tiếng cười của Phàn Chính:

- Thiếu Bạch, con vẫn quá coi thường Lý sư phó. Đây mới chỉ là bắt đầu. Hãy chờ xem, sau này chỉ sợ Thái viên ngoại không có một ngày yên ổn.

Đương nhiên, chịu ảnh hưởng không chỉ là Sư Tử Lâu, các quán ăn và Chân Điếm khác cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng. Mà ngay cả Túy Tiên Cư cũng không ngoại lệ.

Mà người khởi xướng hết thảy, đang ở quầy hàng nói chuyện với Ngô Phúc Vinh.

- Lý sư phó, sao cậu không tới thành tây nhìn xem?

Ngô Phúc Vinh nhìn Lý Kỳ đầy vẻ nhàm chán, hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ tựa vào quầy, một bên giở sổ, một bên nhà nhạt trả lời:

- Có gì hay mà xem. Tiểu Ngọc và mấy người ở đó là được rồi. Cháu có đi hay không cũng không quan trọng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên kiểu bán tự phục vụ phổ biến, nên cho dù Phàn Lâu đã cung cấp tiểu nhị, Lý Kỳ vẫn bố trí Tiểu Ngọc cùng với vài nữ tiểu nhị đã tham giam yến tiệc tròn tuổi tới hỗ trợ. Đương nhiên, các nàng cũng không phải tới là để châm trà rót nước, mà chính là cao cấp chủ quán. Thù lao là do Phàn Lâu chi trả.

Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc theo kiểu thư sinh vội vội vàng vàng xông vào, rồi chạy thẳng tới một nhã gian trên lầu hai, kêu lên:

- Quý Xuân huynh, ngươi còn ở đây làm chi? Cha ngươi bảo ta gọi ngươi tới thành tây mua vịt nướng. Nhanh đi thôi, bằng không ngay cả lông vịt cũng không mua được.

Người ở trên vội vàng đáp:

- Ừ, ừ, chờ ta, ta xuống ngay đây.

Tiếp theo hai người vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Ngô Phúc Vinh nhìn cửa ra vào, thở dài, không hiểu hỏi:

- Lý sư phó, đây gọi là mua dây buộc mình. Đã ba lượt khách bị kéo tới tây thành rồi.

Lý Kỳ cười khua tay:

- Không sao, bọn họ đi mua vịt nướng, chúng ta nên cao hứng mới đúng. Dù sao chúng ta và Phàn Lâu hợp tác, chúng ta nắm phần hơn. Chính là bán càng nhiều, chúng ta lợi nhuận càng nhiều. Chẳng qua là đổi cách thức mà thôi.

Ngô Phúc Vinh buồn bực nói:

- NHưng ít nhất cậu cũng cầm ít vịt nướng, bánh Hambuger bán ở đây chứ.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Ngô đại thúc, chú có điều không biết, hiện tại số lượng vịt nướng đã không còn nhiều. Cung không đủ cầu. Cho nên chú chấp nhận một chút. Qua khoảng thời gian, cháu sẽ mang vịt nướng bán ở Túy Tiên Cư. Còn bánh Hambuger, nó là đồ ăn nhanh, chúng ta toàn bán thức ăn đắt tiền, không cần cũng được.

Dù Ngô Phúc Vinh vẫn không rõ, nhưng Lý Kỳ đã nói như vậy, ông ta cũng không nhiều lời, gật đầu:

- Ừ, nghe theo lời cậu vậy.

- Lý đại ca, Lý đại ca, ha ha.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền tơi tiếng cười không đụng hàng của Hồng Thiên Cửu.

Mịa, khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ ngơi, buổi tối ngươi tới không được à?

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa còn có Từ Phi đang ngênh ngang đi vào. Chu Hoa và Từ Phi còn cầm một cái đùi vịt nướng. Mà Hồng Thiên Cửu càng khoa trương, tay phải cầm vịt nướng, tay trái cầm bánh Hambuger to, miệng ba người đầy dầu.

Hình tượng này đúng là một chiêu bài sống.

- Tiểu nhị, tính tiền.

- Tính tiền.

Nhất thời có vài thực khách lập tức xông ra cửa, đi thẳng tới phía tây thành.

Dm, có cần khoa trương như vậy không?

Lý Kỳ thấy bộ dáng vội vã không thể chờ đợi được của bọn họ, cả người ngây như phỗng.

Hồng Thiên Cửu chứng kiến vẻ hâm mộ của các thực khách còn lại, khuôn mặt đầy đắc ý, đi tới quầy, hướng Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Lý đại ca, nghe nói vịt nướng và bánh Hambuger này đều do huynh làm?

Lý Kỳ nao nao:

- Ngoại trừ ta ra, ai có thể làm được những thứ ăn ngon như vậy?

- Đó là, trù nghệ của Lý sư phó ngay cả Hoàng thượng đều khen.

Chu Hoa cắn đùi vịt, nói mơ hồ không rõ.

Hồng Thiên Cửu cũng cười gật đầu, cắn bánh Hambuger, lại cắn thịt vịt, mồm nhai nhồm nhoàm.

- Tiểu Cửu, ngươi ăn chậm chậm thôi, cũng không ai tranh đoạt với ngươi.

Lý Kỳ thấy bộ dáng lang thôn hổ yết của Hồng Thiên Cửu, bất đắc dĩ nói.

- Ừm, ừm..

Hồng Thiên Cửu gật đầu, lại cắn thêm miếng thịt nữa.

Thôi, coi như lão tử chưa nói. Ăn thế có ngày chết vì nghẹn.

Lý Kỳ tức giận lườm cậu ta một cái.

Ực một tiếng.

Hồng Thiên Cửu vất vả lắm mới nuốt số thức ăn vào bụng, vội hướng Lý Kỳ nói:

- Lý đại ca, vịt nướng phối hợp với bánh Hambuger, ăn ngon thật.

Lý Kỳ cười ngượng vài tiếng, không trả lời.

Hồng Thiên Cửu lại nói:

- Đúng rồi, vừa nãy tiểu đệ tới thành tây mua vịt nướng, thuận tiện còn tới quán bar của chúng ta tham quan. Chậc chậc, quá thú vị, mỗi đồ vật bên trong đều đặc sắc. Đệ chỉ hận không thể ngày mai khai trương luôn. Tiếc rằng ca ca không thể ra ngoài. Bằng không cũng cao hứng như đệ rồi.

- Ca ca?

Lý Kỳ nhướn mày hỏi:

- Ngươi nói là Cao nha nội?

- Vâng.

- Ngươi nói Cao nha nội không được ra ngoài, là có ý gì?

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Hồng Thiên Cửu thở dài đáp:

- Cụ thể thế nào đệ không rõ lắm. Chỉ biết là Cao thái úy nhốt ca ca trong nhà, không cho phép ra ngoài. Hôm qua đệ còn chơi bên đó một ngày, thật là nhàm chán.

Đúng rồi, từ sau yến tiệc tròn tuổi, chưa từng thấy mặt Cao nha nội. Chẳng lẽ là do Cao Cầu cố kỵ Vương Phủ, cho nên tạm thời không cho phép Cao nha nội xuất môn, sợ con mình lại chạy tới Túy Tiên Cư?

Nghĩ tới đây, Lý Kỳ bỗng nhiên nhớ tới một người, chính là Bạch Thiển Dạ. HÌnh như nàng ấy cũng như Cao nha nội, từ sau yến tiệc tròn tuổi, cũng không thấy mặt. Mấy ngày hôm nay hắn bận tới đầu váng mắt hoa, cho nên không để ý. Hiện tại ngẫm lại, thấy việc này đúng là rất kỳ quặc. Lẽ nào Thất Nương cũng bị lão hàng Bạch Thế Trung cấm cửa?

Không sai, với tính cách của Thất Nương, nếu nàng biết mình đắc tội Vương Phủ, nhất định sẽ tới gặp mình. Xem ra nàng cũng đã bị giam lỏng. Bạch Thế Trung, lão được lắm, dám chơi trò này với con rể tương lai. Hừ, lão không cho Thất Nương đi ra, thì lão tử liền tới thăm, ai sợ ai?

- Lý đại ca, Lý đại ca.

Hồng Thiên Cửu thấy Lý Kỳ im lặng không nói, vẻ mặt âm tình bất định, liền nhỏ giọng hô.

Lý Kỳ nao nao, hỏi:

- Cái gì?

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc:

- Hôm qua đệ nghe ca ca nói, ngày ấy huynh chỉnh cho Vương nha nội phải chổng vó, thực là thống khoái mà. Sớm biết như vậy, đệ đã cầu huynh dẫn đệ đi theo rồi.

Thống khoái? Ta thấy thống khổ thì đúng hơn.

Lý Kỳ vội lắc đầu:

- Làm gì có việc đó, ngươi đừng nghe Cao nha nội nói bậy nói bạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.