Thái Kinh ngồi ở một bên nghe thấy vậy liền động dung, hơi gật đầu, lại quăng ánh mắt trách cứ về phía Lý Kỳ. Ý bảo hắn không nên hỏi trực tiếp như vậy. Thù không biết, đây là quá trình phỏng vấn ở hậut hế. Phải biết được người tham gia phỏng vấn trước kia làm công việc gì, và vì sao phải bỏ việc. Đây là điều rất quan trọng.
Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Nói như vậy, tức là cô đã chán ghét công việc trước kia?
- Đã chán ghét từ lâu.
- Vậy ưu thế của cô là gì? Nói rõ hơn, là cô cho rằng cô có thể dạy được những cái gì?
- Đơn giản là dạy biết chữ, hoặc là âm luật, vũ đạo cùng với nhạc khí, mấy thứ đó ta đều có thể dạy được.
- Ừ, vấn đề cuối cùng. Cô có từng nghĩ tới một việc, với thanh danh của cô mà tới học viện của chúng tôi làm lão sư, sẽ gặp khó khăn hơn người bình thường rất nhiều. Cũng sẽ gây phiền toái lớn cho học viện chúng tôi. Chẳng hạn như đám công tử ca kia sẽ tới học viện để trông thấy cô. Còn có những sĩ phu kia, thậm chí là cả học viện sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí để chống đối cô. Gặp phải tình huống như vậy, cô sẽ xử lý như thế nào?
Thái Kinh nhướn mày, hai mắt hiện lên tia lo lắng. Nếu hiện tại Lý Kỳ nói không muốn thuê Phong Nghi Nô, có thể ông ta sẽ không cần suy nghĩ, liền đáp ứng. Bởi vì ông ta biết rất rõ sự lợi hại của đám sĩ phu kia.
Về vấn đề này, Phong Nghi Nô hơi trầm gâm, sau nửa ngày, nàng lắc đầu nói:
- Ta từng nghĩ qua, nhưng không biết xử lý như thế nào.
Lý Kỳ gật đầu:
- Tốt, ta đã hỏi xong, cô có vấn đề gì cần hỏi không?
Phong Nghi Nô nhìn thẳng vào hai mắt Lý Kỳ, chậm rãi hỏi:
- Mong ngươi thành thật trả lời cho ta biết, với biểu hiện vừa nãy của ta, có thể hợp cách không?
- Không thể.
Lý Kỳ không cần nghĩ ngợi đáp.
Quả nhiên. Phong Nghi Nô cau mày:
- Có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không?
Lý Kỳ nghiêm túc đáp:
- Đầu tiên, từ đầu đến cuối cô chưa từng mỉm cười với ta. Đây là biểu hiện của sự không lễ phép. Cô phải biết rằng từng tiếng nói, từng cử động của cô sẽ ảnh hưởng tới học sinh về sau. Thực ra, chỉ dựa vào điểm này, ta đã có thể loại cô rồi. Thứ hai, cô tới đây phỏng vấn làm lão sư, nhưng không phải vì cô thực lòng yêu mến công việc đó. Mà là vì chán ghét công việc trước kia. Đây là biểu hiện của sự trốn tránh. Thứ ba, lúc ta hỏi cô công việc trước kia, biểu hiện của cô rất tự ti. Phải biết rằng, một người tự ti thì không thể đảm nhiệm bất kỳ công việc nào. Thực ra một nữ nhân có thể thành tựu như vậy, nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Cuối cùng, là vấn đề cuối mà ta hỏi, bản thân cô đã ý thức được nó, vậy mà cô không biết giải quyết như thế nào mà vẫn muốn tới phỏng vấn. Đây là hành vi của việc không chịu trách nhiệm. Khiến cho ta hoài nghi cô có ý đồ khác. Tổng hợp bốn nguyên nhân trên, cô không thích hợp với công việc này.
Thái Kinh gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý với lời của Lý Kỳ. Mà kiểu phỏng vấn hoàn toàn mới này của Lý Kỳ, cũng khiến cho ông ta học được rất nhiều điều.
Vẻ mặt Phong Nghi Nô đầy cô đơn, đứng dậy thi lễ một cái, ảm đạm nói:
- Cảm ơn ngươi đã trả lời tỉ mỉ.
- Không cần cảm ơn.
Lý Kỳ cũng đứng lên, chắp tay nói:
- Thực ra biểu hiện vừa rồi của cô cũng có vài chỗ biết tròn biết méo.
Phong Nghi Nô khẽ giật mình, quăng ánh mắt hỏi thăm.
Lý Kỳ cười nói:
- Thứ nhất, đối với một nữ nhân mà nói, có thể ngồi ở đây, riêng phần dũng khí đó đã không dễ dàng rồi. Thứ hai, tài nghệ của cô xác thực làm cho người ta động tâm. Đương nhiên, điều này vẫn không thể đền bù được nhược điểm của cô.
Thái Kinh đứng lên hỏi:
- Vậy ý của ngươi là?
Lý Kỳ đáp:
- Hạ quan phải cẩn thân xem xét đã. Mấy ngày nữa sẽ thông báo sau. Lần phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây. Phong Hành Thủ, cô có thể đi.
Phong Nghi Nô phức tạp nhìn Lý Kỳ, một lát sau, nàng mới nói một câu cảm ơn, sau đó hướng Thái Kinh thi lễ một cái, liền cáo từ. Nàng vừa rời đi trong chốc lát, Lý Kỳ cũng ly khai phủ thái sư.
Vừa quay về Tần phủ, Trần đại nương đã nói cho hắn biết, Bạch Thiển Dạ đang chờ hắn. Bởi vậy hắn liền đi tới phòng khách.
Giờ đây Bạch Thiển Dạ đang ngồi một mình trong đó đọc sách. Thấy Lý Kỳ vào, liền vội vàng đứng dậy nghênh đón:
- Lý đại ca, huynh đã trở lại.
- Ừ, Trần đại nương nói muội có chuyện tới tìm huynh. Là chuyện gì vậy?
Bạch Thiển Dạ cười giảo hoạt:
- Hôm nay có phải huynh phỏng vấn rất nhiều người?
- Bình thường, sao vậy?
- Có phải có một vài người đặc thù tới phỏng vấn?
Lý Kỳ nhíu mày:
- Thất Nương, là muội bảo Phong Nghi Nô tới phỏng vấn à?
Bạch Thiển Dạ bị hắn nhìn thấu, lè lưỡi, không yên gật đầu.
- Vì sao muội làm như vậy?
Lý Kỳ nghi ngờ hỏi.
Bạch Thiển Dạ thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, vội hỏi:
- Lý đại ca, có phải Phong tỷ tỷ lại chọc giận huynh không?
Lý Kỳ cười nói:
- Muội trả lời câu hỏi của ta trước.
- À.
Bạch Thiển Dạ mở miệng đáp:
- Muội nhớ lần trước huynh bảo khó kiếm lão sư. Mà muội lại không giúp gì được huynh. Đúng lúc hôm qua muội gặp được Phong tỷ tỷ. Tỷ ấy nói cho muội biết, năm nay tỷ ấy sẽ rút lui khỏi cuộc thi hoa khôi. Tài hoa của Phong tỷ tỷ thì ai cũng biết, bởi vậy muội liền khuyên tỷ ấy tới học viện giúp huynh.
- Nàng ta cứ như vậy đáp ứng muội à?
Bạch Thiển Dạ không yên nhìn Lý Kỳ, ngượng ngùng nói:
- Không…không chỉ là như vậy. Tỷ ấy đáp ứng muội, thực ra là muốn trốn tránh một người.
- Ai?
- Là Vương tương. Đại ca, huynh có điều không biết. Vương tương thực ra luôn muốn để Phong tỷ tỷ làm thị thiếp cho y. Hơn nữa Vương nha nội cũng hay đi tìm tỷ ấy.
Đổ mồ hôi, cha con tranh nhau một nữ nhân, thật là tin tức lớn a. Lý Kỳ ngẩn ra, hỏi:
- Không phải có Sư Sư cô nương che chở nàng ta sao. Việc gì nàng ta phải sợ hãi?
- Nguyên bản là như vậy. Nhưng hiện tại Vương tương đang được Hoàng thượng rất tín nhiệm. Phong tỷ tỷ lo lắng gây phiền toái cho Lý tỷ tỷ, cho nên…cho nên…
- Cho nên nàng ta mới muốn mượn ô dù của Thái sư phải không? Dù Thái sư nhàn nhã ở nhà, nhưng ông ta là một trong số ít các đại thần không e ngại Vương tương. Lại tăng thêm Thái đại gia và Thái nhị gia, dù Vương tương quyền nghiêng vua và dân, cũng không dám vì một nữ nhân mà trở mặt với Thái thái sư. Thất Nương, đây đều là chủ ý của muội à?
Lý Kỳ nhìn Bạch Thiển Dạ, trong lòng thầm nghĩ, thì ra còn có một tầng ý tứ trong đó.
- Đại ca, huynh thật thông minh, cái gì cũng không gạt được huynh.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì, lại hỏi:
- Vậy huynh có đáp ứng tỷ ấy không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Còn chưa. Tuy nhiên Thất Nương à, với thân phận của nàng ta, thực không thích hợp làm lão sư. Điểm này chắc muội cũng tinh tường.
Bạch Thiển Dạ làm nũng:
- Đại ca, huynh nhất định có biện pháp. Huynh giúp Phong tỷ tỷ một tay đi.
Lý Kỳ thở dài:
- Để huynh suy nghĩ xem. Muội cũng biết đấy, trước kia ta và Vương tương từng xảy ra xô xát. Nếu lại vì chuyện này mà chọc giận y, cuộc sống sau này của ta càng thêm phiền phức.
Bạch Thiển Dạ vội nói:
- Cho nên muội mới bảo Phong tỷ tỷ tránh huynh, trực tiếp tới tìm Thái thái sư. Làm như vậy, huynh sẽ không dính líu tới chuyện đó.
- Muội suy nghĩ thật chu đáo.
Lý Kỳ tức giận nói. Trong lòng thầm nghĩ, cô nàng này càng ngày càng giống mẹ của nàng a.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì:
- Vậy là huynh đáp ứng?
Lý Kỳ vẫn không dám đưa ra quyết định:
- Thất Nương, việc này liên lụy tới rất nhiều mặt. Muội để cho huynh suy nghĩ thêm. Huynh cam đoan, nhất định đắn đo cẩn thận.
Hai mắt Bạch Thiển Dạ hiện lên tia thất vọng, nhưng nàng cũng không nhiều lời nữa, ừ một tiếng. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
- À, đại ca, quần áo mà huynh nhờ xưởng tơ lụa Chu gia làm đã đưa tới, giờ đang ở chỗ Hồng Nô.
- Vậy à.
Lý Kỳ mừng rỡ, vội nói:
- Vậy hiện tại chúng ta đi xem.
- Nhưng Hồng Nô muội muội đã ngủ.
- A?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng:
- Vậy để mai xem.
Bạch Thiển Dạ nhíu mày, hơi lo lắng nói:
- Đại ca, huynh thực sự tính toán mượn vũ hội hóa trang lần này, để thỉnh cầu Hoàng thượng cho phép cấm quân mặc bộ quần áo quái dị kia sao?
Lý Kỳ gật đầu:
- Đúng vậy, có gì không ổn à?
Bạch Thiển Dạ suy nghĩ một lát, nói:
- Đại ca, Hoàng thượng phong huynh làm Phó Đô Chỉ. Thực ra chỉ là muốn bố trí cho huynh một hư chức. Nhưng huynh vừa mới tiền nhiệm, đã muốn cải cách rồi. Làm như vậy sẽ khiến cho mọi người chú ý. Vương tương cũng có thể lợi dụng để quấy nhiễu huynh. Hơn nữa huynh trực tiếp thỉnh cầu Hoàng thượng, sẽ khiếnc ho Mã Soái không vui. Đại ca, muội thấy việc này huynh nên suy nghĩ cẩn thận hơn.
Lý Kỳ cau mày:
- Muội nói có lý, là do huynh quá chắc chắn.
Bạch Thiển Dạ nói:
- Thực ra…thực ra có một người có thể giúp được huynh.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Ai?
- Cao nha nội…
- Thất Nương, muội đang chọc cười huynh đấy à? Mà chuyện cười này chẳng thú vị gì cả.
Bạch Thiển Dạ lắc đầu:
- Không phải, muội đang nói tới phụ thân của Cao nha nội, Cao thái úy.
- Y?
Lý Kỳ nhướn mày, rơi vào trầm tư.