Bắc Tống Phong Lưu

Chương 762: Chương 762: Phu nhân! Thử tra tấn ta đi!




Lý Kỳ tuyệt đối là một tên dâm dê thuần khiết, điều này thì không có gì phải nghi ngờ. Người ta thì phải xuất phát từ đội thiếu niên tiền phong, rồi đến chi đội trưởng đeo băng ba vạch, đeo khăn quàng đỏ mà trưởng thành, rồi sau này trở thành đoàn viên, đảng viên, từng bước từng bước gian nan là thế, dưới sự lãnh đạo của Đảng, gì mà dìu cụ già qua đường, giúp ông Trương hàng xóm thông bồn cầu, mua kẹo que cho bọn trẻ con ăn, những điều tuyệt vời đó thì giờ không thể nữa rồi, âu cũng chỉ là những kí ức huy hoàng mà thôi, sau khi được tôi luyện trong cái xã hội bụi bặm này, Lý Kỳ mới ngộ ra rằng thì ra cái cuốn sách gọi là Giáo dục công dân trong cặp ngày đi học tiểu học hóa ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết hoang đường.

Mặc dù vô số những chuyện đời thường nói cho Lý Kỳ biết rằng làm người tốt cũng chẳng có ngày được báo đáp đâu, nhưng đứng trước một nữ nhân đẹp đến thế, hắn vẫn muốn bất chấp liều thử một phen.

Tuy nhiên, sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng cái luận điểm này là hoàn toàn chính xác.

Tần phu nhân đứng trước cái hành động "thiện ý" đó của hắn, không những không cảm kích, ngược lại còn lùi liền 3 bước, hai tay che ngực, giận dữ mắng: - Cái cái đồ phóng đãng. Ngươi mau dừng lại cho ta.

Oa sa, cái của phu nhân quả thực là vừa to vừa mềm, xem ra gần đây ăn uống đầy đủ, nên đầy đặn lên không ít. Lý Kỳ vẫn còn đang nhớ lại cái cảm giác vừa trải qua, căn bản không nghe thấy Tần phu nhân vừa rồi nói gì, hỏi lại: - Phu nhân, ngươi nói gì cơ?

Tần phu nhân thấy cặp mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngực mình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nói:

- Cái mắt gian tà của ngươi nhìn gì vậy?

- Ngực đó, không không không, chỉ là ta muốn nhìn xem có làm phu nhân bị thương không thôi. Lý Kỳ vội luống ca luống cuống giải thích.

Mặt Tần phu nhân đỏ bừng lên, thế nhưng lại càng làm người ta mê muội hơn, hậm hực: - Đồ hạ lưu.

Mẹ kiếp. Ai bảo cái chỗ đó của ngươi hấp dẫn con mắt người ta thế, ông mày chỉ là người trần mắt thịt chứ đâu phải thánh nhân, thật là. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Phu nhân, là ta muốn giúp ngươi thôi, sao lại là hạ lưu được, ngươi chớ có trách nhầm người tốt đó.

Tần phu nhân thấy hắn không tiến lên nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng day day ngực, chỉ là một động tác rất nhỏ, nhưng cũng suýt làm Lý sư phụ chảy máu cam, thật là mẹ kiếp khêu gợi quá.

Tần phu nhân thấy cặp mắt hắn đang chực trợn trừng lên, vội buông tay xuống, tức giận "hừ" một tiếng, nói: - Ngươi xem ngươi dù gì thì cũng là quan tam phẩm rồi, làm việc sao có thể hấp ta hấp tấp vậy, thật là không biết nặng nhẹ gì cả.

Lý Kỳ thấy có chút ngượng. Tiếc nuối thu ánh mắt lại, thầm nghĩ, ta là một nam nhân có gia thất, buồn rầu nói: - Là ta đang bị kẻ khác làm điên tiết đó chứ.

- Hừ, bình thường chỉ có ngươi chọc tức người khác, ai có thể làm ngươi điên được chứ.

Lý Kỳ phật ý nói: - Phu nhân không tin sao, thực sự là có người như thế đó, y họ Cao, tên thường gọi là Nha Nội, được suy tôn là thợ săn thiếu phụ, nghe nói còn là con trai của Thái Úy.

Tần phu nhân nghe xong, sắc mặt có dịu xuống đôi chút, xì một tiếng, nói: - Cái gì mà thợ săn, ngươi thật là hạ lưu quá đó.

"Tiên sư. Phu nhân, ngươi có nghe rõ không đó, ta đang nói đến thằng Cao Nha Nội cơ mà, sao lại biến thành ta là hạ lưu rồi." Lý Kỳ cảm thấy oan uổng quá, lướt mặt qua chỗ ngực Tần phu nhân vài lượt, thật là không công bằng.

Tần phu nhân hậm hực nói: - Các ngươi đều là cá mè một lứa thôi.

Mẹ kiếp. Nha đầu ngươi chưa có đọc sách bao giờ, chớ có dùng loạn thành ngữ thế chứ. Không đúng. Ta hình như còn có việc nhờ nàng. Lý Kỳ sắc mặt thay đổi, đoạn cười ha hả nói: - Phu nhân, chúng ta cứ đứng đây mãi cũng chả để làm gì, hay là vào phòng nói chuyện đi.

Tần phu nhân sửng sốt, cảnh giác hỏi: - Ngươi bảo ta vào phòng làm gì?

Khỉ thật. Nha đầu ngươi đang phòng sói đấy à. Lý Kỳ ngại quá, cười hề hề nói: - Thôi ở đây nói chuyện cũng được, mặc dù người đi lại nhiều, nhưng phu nhân thuần khiết như ngọc, đi vững vàng, ngồi đoan trang, không việc gì phải sợ.

- Hức, hay là hay là cứ vào trong nói đi, nhưng ta nói cho ngươi biết, không phải là ta sợ, còn nữa, ngươi mà còn muốn làm loạn như vừa nãy nữa thì ta, thì ta

- Hiểu rồi, thì đuổi ta chứ gì.

- Ngươi hiểu là tốt.

Vẽ chuyện. Với cái tính cách của ngươi mà còn đòi vòng vo với ta, thật là tự chuốc lấy khổ. Lý Kỳ giơ tay ra, cười nói: - Mời phu nhân.

Hai người đi tới phòng nghỉ.

Lý Kỳ vừa rồi giải thích cho bọn Cao Nha Nội đến khô cả miệng, tiện tay rót luôn cốc trà trên bàn, làm một hơi hết sạch, hô to một tiếng "đã".

- Ngươi sao vậy?

Tần phu nhân trợn tròn mắt nhìn cái cốc trong tay Lý Kỳ, ngượng đỏ mặt.

Lý Kỳ sững sờ hỏi: - Sao cơ?

Tần phu nhân mặt bỗng đỏ bừng lên, trong lòng vừa ngại vừa tức, trừng mắt nhìn hắn rồi vội quay đi chỗ khác, lạc cả giọng hỏi: - Sao ngươi cứ thích lấy cốc uống trà vậy?

Lý Kỳ đờ người ra, kinh ngạc hỏi: - Lẽ nào phu nhân không uống trà bằng cốc?

- Ta.

Tần phu nhân vẻ mặt biến sắc, xua xua tay nói: - Thôi, thôi, coi như ta chưa nói gì. Nói rồi nàng lại thì thầm một câu: - Dù gì thì cũng không phải lần đầu.

Lý Kỳ tai thính, nghe rõ mồn một câu vừa rồi, mắt sáng rực, lẽ nào lẽ nào ta lại uống nhầm cốc rồi. Đoạn bất giác đưa chiếc cốc lên mũi ngửi, chỉ thấy phảng phất một mùi hương nhè nhẹ.

Tần phu nhân trợn trừng mắt lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn vào nhau, sắc mặt như lửa đốt, tức giận nói: - Tiện nhân, ngươi tính làm gì vậy?

Mẹ kiếp. Mất kiểm soát quá đấy. Lý Kỳ mặt lạnh tanh, không chút biến sắc, nói: - Ồ, không có gì, ta chỉ thấy cái cốc này có mùi lạ, nhất định là những bọn nhân viên kia thấy ta không ở đây đã cố tình lười biếng, lát ta sẽ đi tìm bọn chúng, thật không thể chấp nhận nổi.

Mùi lạ? Sắc mặt Tần phu nhân đột nhiên trông rất lạ, toàn thân run lên bần bật.

Khỉ thật. Xem ra nói sai gì rồi, sao ông mày cứ đứng trước phu nhân là lại nói sai vậy nhỉ, Lý Kỳ vội hẵng giọng, cố rặn cười ha ha nói: - Đúng rồi, phu nhân, hôm nay ngươi đến đây làm gì vậy?

Tần phu nhân cố nén ý định xông lên tính sổ với Lý Kỳ, thản nhiên nói: - Ta vốn muốn trốn ở đây yên tĩnh một chút, nhưng không ngờ là ở đây còn náo nhiệt hơn cả công ty. Nói rồi nhìn Lý Kỳ với vẻ trách móc.

Lý Kỳ bị nàng nhìn mà suýt nữa hồn bay phách lạc, vội kiềm chế lòng mình, nhếch mép nói: - Sao lại nhìn ta? Có phải định nói là ta gây ra bao nhiêu chuyện thế để làm gì không?

Tần phu nhân hừ một tiếng, nói: - Chẳng lẽ ta nói sai? Ta nói này, ngươi thứ nhất không thiếu tiền, thứ hai chẳng thiếu quyền, gia phụ ta làm quan nửa đời, nay cũng phải nghe lời ngươi rồi, ngươi hà tất phải sinh sự, có lúc ta thật sự nghĩ mãi không ra.

Lý Kỳ gãi đầu nói: - Phu nhân, nếu ngươi muốn yên tĩnh, thì chớ ra ngoài nữa, có cần thiết phải lấy ta ra làm cái cớ không?

- Lấy cớ? Hừ, lúc đầu là ai sống chết cũng phải nhờ ta giúp đỡ, hơn nữa hơn nữa ta nói gì sai nào. Tần phu nhân giận dữ nói.

Lý Kỳ trầm giọng xuống: - Đương nhiên là sai rồi, phu nhân, ngươi vẫn chỉ là hoa trong nhà kính, là tiên nữ trên trời, không biết nhân gian khốn khổ và bế tắc thế nào đâu. Tối hôm đó, cũng tiếc là đứng trước mặt ngươi lại là Trịnh Nhị Lang, chứ nếu là ta, thế nào cũng phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

- Ngươi ngươi, được được được, vậy ngươi nói xem rốt cuộc ta sai chỗ nào, Vương Dao ta xin lắng tai nghe. Tần phu nhân tức giận đến mức bờ ngực nõn nà ưỡn cả ra, to bự, đẹp mê hồn.

Hừm, ngươi thách ta nữa à, nói thì nói, tưởng ta sợ ngươi chắc. Lý Kỳ nghiêm giọng nói: - Phu nhân, chắc ngươi hiểu rõ, từ giây phút Túy Tiên Cư mở cửa khai trương trở lại đến nay, ta đã không còn đường lui nữa rồi, ngươi thử nghĩ xem, từ bọn Thái Mẫn Đức, Vương Tuyên Ân lúc đầu đến Trương Xuân Nhi sau này, thậm chí giờ còn thêm Vương Tướng, có ai là ta động tới họ trước? Đều là họ tự vác xác đến đấy chứ. À, cái này gọi là người tài bị ghen ghét đây mà. Nếu như ngươi không muốn bị quật ngã, thì chỉ còn cách tự làm cho mình mạnh lên. Nếu chỉ có một mình ta thôi thì cũng mặc kệ hết, nhưng vấn đề là ngoài ta ra còn có những người khác, là Thất Nương, là Hồng Nô, là cả nghìn công nhân Túy Tiên Cư, thậm chí gồm có cả phu nhân ngươi nữa. Ta phải có trách nhiệm với mọi người, bảo vệ mọi người không bị tổn hại, ngươi nói ngươi không muốn chịu khổ giống Thanh Chiếu tỉ tỉ, nên ta lại nghĩ, chính là vì như thế, nên ta không thể thua, cũng không được phép thua. Bởi vì một khi ta thua rồi, hậu quả thế nào thì rõ đó. Ta cũng muốn sống cuộc sống như phu nhân mong muốn chứ, cùng Thất Nương ẩn cư tiêu dao, chỉ cần làm đôi uyên ương cùng nhau sống đến bạc đầu, hoặc là đi chu du khắp thiên hạ. Nhưng như vậy căn bản là không thể, đó là bởi hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Cường đạo Phương Lạp phía nam vừa mới diệt, phía bắc lại thêm họa mới, thế đạo hỗn loạn vô cùng, cường đạo, thảo khấu nhiều không kể xiết, ngay cả đến tính mạng còn không chắc có đảm bảo, thì nói làm quái gì đến ước mơ, có câu nói rất hay là, thà làm chó thời bình còn hơn làm người thời loạn. Ta mà chỉ vì có con mẹ bản thân mình, thì ta cần quái gì phải làm mấy việc tốn công mà vô bổ kia, đầu ta có vấn đề chắc.

Tần phu nhân nghe xong im lặng một hồi lâu, mãi một lúc sau mới thở dài nói:

- Ngươi nói cũng có lí, nhưng ta cho rằng hồi đó ngươi chớ có nóng vội vậy, lùi một bước trời cao biển rộng, như thế sẽ không đẩy ngươi vào tình cảnh không còn đường lui.

Lý Kỳ tức giận nói: - Ta đâu có phải là thánh nhân, không thể việc gì cũng nghĩ cho người khác được, ta cũng phải có thứ mình theo đuổi chứ.

Tần phu nhân tò mò hỏi: - Cái ngươi theo đuổi? Ngươi theo đuổi điều gì?

Ta mà nói được ra thì ta nói con mẹ nó từ lâu rồi. Lý Kỳ chợt thấy mình là một người ngoài, có đôi lúc cảm thấy bức bối, phải ôm bao bí mật trong lòng, không dám thổ lộ cùng ai, cho dù đó là người thân nhất. Đoạn cười vẻ cô đơn, nói:

- Thực ra cái mà ta theo đuổi cũng giống phu nhân thôi, đều là một cuộc sống bình yên.

Tần phu nhân trợn tròn mắt nói: - Cuộc sống bình yên? Ngươi chớ có nói đùa chứ.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Cũng không phải, cũng không phải, kết quả theo đuổi của chúng ta mặc dù giống nhau, nhưng cảnh giới thì lại hoàn toàn khác biệt, vậy thì nói thế này đi, cái ta theo đuổi chính là để thỏa mãn sự theo đuổi của ngươi.

Tần phu nhân sững người hỏi: - Thế là ý gì vậy?

Thế mà đòi là tài nữ cơ đấy. Nghe đến thế mà không hiểu. Lý Kỳ nửa đùa nửa thật nói: - Phu nhân theo đuổi một cuộc sống bình yên, còn ta theo đuổi việc tạo ra một cuộc sống như thế, đây cũng có thể nói là một loại quan hệ cung cầu.

- Tạo ra cuộc sống như thế?

Phu nhân nhắc khẽ lại câu đó một lượt, trầm tư một lát, tỏ vẻ như đã hiểu.

Lý Kỳ đảo mắt cười hề hề nói: - Sao nào? Có phải là rất vĩ đại không? Ngươi không phải cảm ơn ta đâu.

Tần phu nhân có chút luống cuống, đoạn trợn mắt nhìn hắn, nói: - Ta nói muốn cảm ơn ngươi lúc nào.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Phu nhân, ta biết ngươi nói không là có, con người ngươi ý à, luôn luôn không chịu được việc nhận ân huệ từ người khác, một khi thấy nợ người khác cái gì, ấy là mất ăn mất ngủ. Được rồi, được rồi, vậy ta giúp ngươi để ngươi trả ơn ta vậy, thế này đi, cũng đúng dịp này ta khá bận rộn, Phong nương tử lại tu đạo thành tiên rồi, vậy ngươi giúp ta viết nốt cái truyện Anh Hùng Xạ Điêu đi.

Da mặt con người này thật là dày hiếm có. Tần phu nhân thật hết chỗ nói, đoạn trả lời: - Ngươi nói thì cũng không sai, đúng là ta không thích mắc nợ người khác, nhưng ta đâu có nợ gì ngươi đâu.

Lý Kỳ buồn rầu nói: - Vậy coi như ta nợ ngươi đi được chưa, ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ, ngươi cũng biết tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào rồi đấy.

- Thế cho đáng đời ngươi. Tần phu nhân bưng miệng cười, rồi lại than nhẹ một tiếng, nói: - Thực ra việc này không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta không thể giúp được. Ngòi bút của ta có nhiều điểm tương đồng với Lý tỉ tỉ, thuộc về phái uyển chuyển, còn ngòi bút Phong muội muội thì lại khá sắc bén, phong cách hoàn toàn khác nhau. Mà đọc sách ý, thì ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nếu như bây giờ mọi người phát hiện ra phong cách đã thay đổi, thì chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu. Đến lúc đó càng làm khó cho ngươi. Tốt nhất là vẫn để Phong muội muội viết đi.

Hình như nàng nói cũng có lí, Lý Kỳ mặt mày nhăn nhó nói: - Vậy khác nào bảo ta đi cầu xin cô ta, ôi, đến lúc đó không biết cô ta sẽ tra tấn ta thế nào đây. Phu nhân, hay là mình diễn thử trước, ngươi thử tra tấn ta xem.

- Cút.

- Không tồi đó nha, phu nhân, ngươi tiến bộ nhanh đó, thế mà đã hiểu ngay. Á á á phu nhân, ta đang trên đường cút rồi đây, ngươi chớ có kích động, mau, mau đặt ấm trà xuống, nếu mà, mà ném phải hoa, hoa thì không hay đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.