Bắc Tống Phong Lưu

Chương 873: Chương 873: Quân thần vô sỉ(3)




Tống Huy Tông miễn cưỡng mỉm cười, hòa ái dễ gần nói:

- Lý ái khanh sao phải khổ như vậy, đây chỉ là một hiểu lầm, ngươi giải thích rõ ràng là được rồi, trẫm cũng chưa bao giờ trách ngươi, tất nhiên, ái khanh vì trẫm mà lập nhiều công lớn, dù thưởng cho ái khanh tám mươi vạn quan, cũng không đủ.

Cứ vậy mà đẩy ta ra chỗ khác? Ngược lại ngươi còn thưởng ta tám mươi vạn quan nha! Lý Kỳ vừa định nói tiếp, Tống Huy Tông đã quay đầu đi nói nhỏ:

- Tiểu tử ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Lý Kỳ nghe không rõ lắm, nhưng nhìn từ hình khẩu của Tống Huy Tông, cũng đoán được đại khái, nghĩ thầm vẫn là lấy thì tốt, nói:

- Hoàng thượng tín nhiệm vi thần như thế, vi thần cảm động đến rơi nước mắtCoi như ngươi biết điều. Tống Huy Tông gật gật đầu, cười ha ha nói:

- Ái khanh chính là phúc tướng của trẫm, trẫm tự nhiên phải tin tưởng ngươi.

Lý Kỳ gia dáng vẻ thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), đột nhiên nói:

- Hoàng thượng, sau khi trải qua chuyện này, vi thần cảm thấy Quân Khí Giám và Tam ti vẫn là thiếu sự khai thông, không, phải nói là thiếu quy định văn bản rõ ràng.

Hắn lại muốn làm gì vậy! Hoàng Tín Nhân nghe Lý Kỳ nói những lời này, tim đều nhảy vọt lên cổ họng, quá kinh khủng.

Tống Huy Tông nói:

- Hả? Lời này của ái khanh là y gì?Lý Kỳ nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, nếu Quân Khí Giám độc lập buôn bán, vậy thì Tam ti không có quyền can thiệp, nhưng vấn đề là, Quân Khí Giám cần có nguyên liệu, nhất định phải qua tay Tam ti, cho nên trước mắt bị ngăn cản, vẫn chưa tính là hoàn toàn độc lập. Vi thần nghĩ cho rằng, nếu tình hình có biến, quy củ như vậy tự nhiên cũng phải thay đổi theo.

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Vậy chiếu theo ý của ngươi, phải làm như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Vi thần cho rằng nguyên nhân tạo ra tình trạng này hoàn toàn là ở mặt cung ứng nguyên liệu, chỉ cần giải quyết xong điểm này, vậy thì Quân Khí Giám có thể hoàn toàn độc lập, không chịu bất cứ thứ gì kiềm chế, trực tiếp do Hoàng thượngquản lý. Kỳ thực về điểm này, lần trước vi thần cũng đã nói, đại khái quân bị cần thiết của quân đội Đại Tống ta giống hệt như lúc ban đầu, do Hoàng thượng hạ lệnh, Tam ti trực tiếp phân nguyên vật liệu và tiền cho Quân Khí Giám vi thần, Quân Khí Giám vi thần căn cứ vào nguyên liệu bao nhiêu để sản xuất, Tam ti phân bao nhiêu, chúng vi thần làm bấy nhiêu, kể từ đó, có thể ngăn chặn hiện tượng vũ khí kém chất lượng xuất hiện, nếu Hoàng thượng mớm lời thì có thể tiếp tục vụ làm ăn này, vậy thì Quân Khí Giám vi thần sẽ mua nguyên liệu từ Tam ti, hoàn thành đầy đủ một vụ mua bán.

Hoàng Tín Nhân vội nói:

- Khó mà làm được, mặc dù Tam ti chúng ta giữ tài chính thiên hạ, nhưng cũng phải để ý đến các phương diện khác, không phải ngươi muốn bao nhiêu, chúng ta đưa bấy nhiêu.Tống Huy Tông gật đầu, cảm thấy lời này của Hoàng Tín Nhân không hề sai. Lý Kỳ cười nói:

- Đó là đương nhiên, nhưng ta đã nói làm một vụ mua bán, vậy thì tự nhiên phải là ngươi tình ta nguyện, nếu nguyên liệu các ngươi không đủ, Quân Khí Giám của ta rất có thể phải mua nguyên liệu từ dân chúng hoặc từ nước ngoài, dù sao cũng không phải là Tam ti các ngươi phí sức, ta không tin có tiền không có người muốn kiếm, ta chỉ cảm thấy tiền này với tự bản thân mình kiếm, vẫn tốt hơn so với tiền người ngoài kiếm. Như vậy đi, chúng ta mỗi năm cuối năm đều trao đổi một lần, ký kết hiệp ước cung cầu cho một năm sau, nếu các ngươi không thể cung cấp toàn bộ, chúng ta sẽ tìm nhà cung cấp khác.

Hoàng Tín Nhân nghe xong, cảm thấy không tệ, bởi vì quyền chủ động nằm hoàn toàn trên tay gã. Nhưng ai ngờ Lý Kỳ lập tức nói tiếp:

- Đương nhiên, cái này không nói các ngươi có quyền ưu tiên, Quân KhíGiám chúng ta sẽ căn cứ vào giá cả nguyên liệu để quyết định.

Hoàng Tín Nhân sửng sốt, trong lòng gã buồn bực mà không nói được.

Tống Huy Tông lại cảm thấy phương pháp này mang lại lợi ích rất lớn cho ông ta, thứ nhất, hành động này không nghi ngờ gì sẽ cải thiện rất lớn quân bị Đại Tống, bởi vì khi Quân Khí Giám từ một đối tượng trực tiếp nhận nhiệm vụ thay đổi thành đối tượng bị động, chỉ dựa vào nguyên liệu tam ty phát để sản xuất vũ khí, như vậy có thể bảo đảm chất lượng vũ khí, nếu Lý Kỳ dám đứng giữa kiếm lời riêng, vậy thì Tam ti chắc chắn sẽ tố giác hắn, ngược lại cũng thế. Thứ hai, Quân Khí Giám thật sự hoàn toàn độc lập, vậy thì tài chính của Quân Khí Giám cũng trực tiếp do ông ta quản lý, Tam ti không cần phải thông qua, càng thêm thuận lợi càng thêm bí mật, thứ ba, không cần ông ta nói, Tam ti chắc chắn sẽ dựa vào nguyên liệu Lý Kỳ cần mua giám sát nghiêm mật công đoạn của Lý Kỳ, điều này có thể sẽ kiềm chế được Lý Kỳ.Nghĩ đến đây, ông ta dương dương tự đắc, gật đầu nói:

- Trẫm chuẩn tấu, dựa theo Lý Kỳ nói mà làm.

Không biết rằng Lý Kỳ vừa rồi đã ngầm lấy mấy bốn mươi vạn quan ngay dưới mí mắt của mình, Lý Kỳ sở dĩ có thể thoải mái làm được điều ấy, là vì không ai biết phương pháp hắn cải tạo như thế nào, hơn nữa giá gốc của Xung Phong Nỏ cũng không ai biết.

Thái Du mắt thấy Quân Khí Giám sắp sửa rơi hoàn toàn vào túi Lý Kỳ, lòng nóng như lửa đốt, nhưng gã là Khu Mật Sứ, từ khi Đại Tống khai quốc đến nay, lợi nhuận của Quân Khí Giám, sao có thể thiếu phần của Khu Mật Sứ, đến lượt gã, thì cọng lông cũng không có, gã không cam tâm, liền đứng ra nói:

- Nhưng Hoàng thượng, lợi nhuận mà Quân Khí Giám thu được nên làm thế nào?Tống Huy Tông vừa nghe xong, trong lòng không vui, người khác không hỏi, sao ngươi không hiểu chuyện như vậy, ngươi không phải cắt đứt con đường tiền tài của ta sao. Nhưng quần thần đều đang nhìn ông ta, ông ta chỉ có thể làm việc theo quy củ, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi nghĩ như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Hiện giờ Quân Khí Giám vừa mới độc lập, triều đình lại chưa bao giờ cho trợ cấp, cho nên vi thần cho rằng khoản tiền này sẽ trở thành quỹ độc lập của Quân Khí Giám, dù sao Quân Khí Giám đang xây dựng thêm, lại đang tuyển người, chủ yếu Quân Khí Giám còn phải mất nhiều công sức nghiên cứu phát triển vũ khí mới, chỗ nào cũng cần đến tiền, còn về sau này, vi thần nghĩ sau này hẵng nói.

Vẫn là tiểu tử này hiểu trẫm! Tống Huy Tông vừa lòng gật đầu, nghiêm trangnói:

- Nghe ái khanh nói như vậy, sâu trong nôi tâm trẫm rất day dứt, lúc trước sau khi ái khanh nhậm chức, triều đình chẳng những không giúp gì cho ái khanh, ngược lại còn để ái khanh tự mình bỏ tiền giúp triều đình quản lý tốt Quân Khí Giám, hiện giờ nên làm thế,nên làm thế!

Dựa vào! Không nghĩ đến ngươi hóa ra lại đạo đức giả như vậy, rõ ràng là không muốn móc số tiền này ra, còn cố tình lấy ta để ngụy trang, lại ăn nói đường đường chính chính như vậy, nhưng, ta thích.

Quân thần hai người này thật ăn ý với nhau nha!

Người còn lại tuy rằng đã biết rõ, nhưng đều không có cách nào khác, chỉ có thể nói quân thần hai người này quá vô sỉ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.