Bắc Tống Phong Lưu

Chương 141: Chương 141: Rượu đẹp nhất




Lý Kỳ cười thần bí, đáp: - Thất Nương, muội ở chỗ này chờ ta một lát. Ta đi sẽ quay lại.

- A, huynh định đi đâu

- Phòng bếp, rất nhanh thôi.

Nói xong, Lý Kỳ vội vàng rời khỏi phòng.

Chưa tới một khắc, Lý Kỳ liền bưng một cái khay lên. Chỉ thấy trên khay có ba bầu rượu, mấy chén nhỏ. Còn có một cái bát, một đôi đũa. Vài chén nhỏ đựng lòng trắng trứng và nước trái cây.

Bạch Thiển Dạ thấy vậy, hiếu kỳ hỏi: - Huynh cầm nhiều rượu như vậy lên làm gì?

Lý Kỳ đặt cái khay lên bàn, đáp: - Ta sẽ điều chế cho muội một ly rượu đẹp nhất trần đời.

Bạch Thiển Dạ cả kinh: - Rượu đẹp nhất? Nàng chỉ nghe qua uống rượu ngon nhất, chưa từng nghe qua rượu đẹp nhất.

- Không sai.

Lý Kỳ cười tự tin, sau đó đứng trước bàn, bắt đầu loay hoay. Đầu tiên là đổ nước trái cây, lòng trắng trứng và ba bầu rượu Thiên Hạ Vô Song theo một số lượng nhất định vào trong cái chén, rồi dùng đũa quấy.

Rất nhanh, một chén rượu được đời sau gọi là rượu cốc-tai xuất hiện trước mặt Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ nhìn cái chén. Chỉ thấy bên trong rực rỡ nhiều màu, mùi thơm sực nức, cực kỳ mê người.

- ĐâyĐây là rượu gì vậy? Bạch Thiển Dạ kinh hỉ, không thể tưởng tượng nổi hỏi.

Rượu này chỉ là tác phẩm ngẫu hững của Lý Kỳ, còn chưa có tên.

Lý Kỳ nhướn mày suy nghĩ, bỗng cười nói:

- Gọi là rượu Kỳ Dạ đi.

- Rượu Kỳ Dạ?

Bạch Thiển Dạ hơi sững sờ, lập tức hiểu ra tâm ý của Lý Kỳ, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nhỏ giọng đọc mấy lần, đối với cái tên này, rất là vui mừng, nói: - Muội có thể uống không?

- Đương nhiên, mau nếm thử xem. Lý Kỳ gật đầu nói. Nghĩ bụng nếu có cái ly thủy tinh ở đây thì thật là tốt. Như vậy nàng ấy nhất định càng thêm yêu mến.

Bạch Thiển Dạ bưng chén rượu lên, đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn trong chén. Sau đó mới hớp một ngụm nhỏ. Rượu mới vào miệng, một cảm giác tinh khiết, nồng đậm, ngọt ngào cuốn vào đầu lưỡi. Dư vị vô cùng, làm cho người ta say mê.

Bạch Thiển Dạ như đắm chìm trong chén rượu Kỳ Dạ này. Từng ngụm từng ngụm thưởng thức. Hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lý Kỳ.

Uống xong chén rượu, khuôn mặt trắng tinh của Bạch Thiển Dạ đã lộ ra vẻ đỏ ửng, càng thêm mê người. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Kỳ đang thẫn thờ nhìn mình. Trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại nói: - Huynh nhìn chằm chằm vào muội làm gì?

Lý Kỳ nao nao, lắc đầu nói: - Ta nghĩ ta đã say.

Bạch Thiển Dạ hồ nghi nhìn hắn, hỏi:

- Huynh không uống rượu, sao có thể say được?

Lý Kỳ say mê đáp: - Cái này gọi là rượu không say người, người tự say. Rượu Kỳ Dạ tuy đẹp, nhưng còn xa mới đẹp bằng Thiển Dạ của ta. Nói xong liền vươn tay nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch Thiển Dạ, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.

Thực ra dùng rượu cốc-tai tán gái, không phải là lần đầu của Lý Kỳ. Những khâu quan trọng đã nhớ vào trong đầu. Nếu không có người ngoài làm phiền, thì khả năng xảy ra sai lầm cơ hồ bằng không.

Khí tức nam tử trên người Lý Kỳ truyền tới, khiến trái tim của Bạch Thiển Dạ đập loạn như nai con. Muốn giãy dụa, nhưng toàn thân không có chút khí lực. Chỉ phải mềm người dựa vào ngực của hắn. Trong lòng bỗng toát ra một sự vui mừng.

Tay ôm nhuyễn ngọc, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, một người lão luyện như Lý Kỳ lập tức nổi lên tà niệm. Tà hỏa đã bốc lên, thì khó mà ép xuống được. Lão đệ ở phía dưới đã bắt đầu rục rịch, càng ngày càng khẩn thiết. Hắn lặng lẽ mở mắt, nhìn cái khe mê người phía dưới, âm thầm nuốt nước bọt. Hai tay bắt đầu chậm rãi hoạt động. Trong lòng âm thầm đắc ý. Lúc này chắc không có ai quấy rầy lão tử.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt dán sát vào ngực của hắn, thở mạnh cũng không dám thở. Bỗng cảm thấy cái tay lớn sau lưng bắt đầu di chuyển lên, trong lòng càng khẩn trương. Nghĩ muốn đẩy Lý Kỳ ra, nhưng lại có chút không nỡ. Hơn nữa do tác dụng của rượu cồn, ánh mắt dần trở nên mê ly.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Tần phu nhân:

- Thất Nương, muội có ở bên trong không.

Một tiếng ôn nhu này, lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho hai người vội vàng tách ra.

Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng, lập tức giãy khỏi ngực của Lý Kỳ, khuôn mặt đỏ như ánh trời chiều. Từ trước tới nay vốn làm việc gì cũng tỉnh táo, nhưng hiện tại nàng không khỏi thất kinh, trong đầu trống rỗng.

"Mĩa, chẳng lẽ lão thiên muốn chơi đùa mình"

Một chậu nước lạnh này giội cho Lý Kỳ buồn bực suýt nữa rơi nước mắt. Hai tay nắm chặt, nghiến răng kèn kẹt. Lần trước là Hạnh Nhi, lần này là phu nhân. Lẽ nào lão tử và Bạch Thiển Dạ là hữu duyên vô phận sao?

Một lát sau, Tần phu nhân đẩy cửa đi vào, thấy Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đều trong phòng, không khỏi cả kinh: - Ủa, Lý Kỳ, ngươi cũng ở trong này à?

Giờ đây Lý Kỳ đã lấy lại bình tĩnh, giống như vừa nãy không phát sinh cái gì cả. Da mặt dày quả thực khiến cho người giận sôi. Hắn gật đầu nói: - Sao phu nhân tới sớm vậy? Ngữ khí lộ ra một tia buồn bực.

Bạch Thiển Dạ nghe hắn còn dám nói như vậy, mắc cỡ chỉ muốn lập tức xông ra khỏi cửa.

- Đã sắp giữa trưa rồi, sớm gì mà sớm. Bình thường ta đều đến vào giờ này mà.

Tần phu nhân đáp. Liếc mắt nhìn sang Bạch Thiển Dạ, chỉ thấy mặt nàng đỏ như lửa, hết sức lo lắng hỏi: - Thất Nương, muội không sao chứ?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu, ấp úng: - MuộiKhông sao.

Vẻ mặt của ngươi như vậy, cho dù không có việc gì, cũng bị người ta nghi ngờ. Huống hồThật đúng là không có việc gì. Lý Kỳ buồn bực nhìn Bạch Thiển Dạ. Nhưng thấy vẻ kiều diễm ướt át của nàng, trong lòng càng hận. Sớm biết như vậy, thì vừa nãy nên trực tiếp bỏ khâu ôm ấp, hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn kia cũng tốt. Rơi vào đường cùng, đành phải đứng ra giải thích: - À, là như vậy, vừa nãy ta có điều chế ra một loại rượu mới. Cho nên mới nhờ Thất Nương nếm thử. Xem hương vị như thế nào.

Tần phu nhân thấy trên bàn đúng là bày biện vài bầu rượu, liền tin là thật, gật đầu nói: - Ra là vậy.

Bạch Thiển Dạ thấy Tần phu nhân không hoài nghi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vụng trộm trừng mắt nhìn Lý Kỳ, như đang nóiTất cả là tại huynh.

Lại nghe Tần phu nhân hỏi: - Ngươi điều chế ra rượu mới gì vậy?

- Ách, điều này

Lý Kỳ nhất thời nghẹ lời. Nếu như nói thẳng là rượu Kỳ Dạ, khó tránh sẽ khiến Tần phu nhân ngờ vực vô căn cứ. Dù sao cái tên này quá dễ gây hiểu lầm, đành phải nói: - Rượu này còn đang trong giai đoạn điều chỉnh, chưa có tên. Vừa rồi Thất Nương nếm thử qua, cảm thấy có rất nhiều chỗ không đủ, cần phải cải tiến. Chờ ta sửa lại thành công, thì sẽ nói cho phu nhân biết.

- Đúng vậy, đúng vậy, rượu này còn khó uống lắm. Bạch Thiển Dạ vội vàng gật đầu phụ họa. Chỉ là lời này có chút hở đầu hở đuôi.

Lý Kỳ nghe xong, âm thầm thở dài. Xem ra nàng ấy còn thiếu khuyết kinh nghiệm vụng trộm yêu đương. Về sau phải rèn luyện thêm mới được.

- Vậy à.

May mà Tần phu nhân cũng không có kinh nghiệm gì, gật gật đầu. Bỗng nhớ tới một việc, hướng Lý Kỳ hỏi: - Đúng rồi, Lý Kỳ, vừa này ta thấy Ngô thúc đang luyện tập một cách tính sổ mới. Chú ấy nói là ngươi dạy cho chú ấy. Việc này có thật không?

Lý Kỳ gật đầu đáp: - Đúng vậy. Tần phu nhân biết một chút về toán học, nên hiếu kỳ hỏi: - Ngươi học được cách tính đó từ đâu vậy?

"Đồ mồ hôi, lại là vẫn đề này. Bao giờ mới kết thúc đây."

Lý Kỳ chép miệng đáp: - Kể ra thì dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.